7.3 Begin Again

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8.

Jungwoo không giấu được vẻ ngạc nhiên khi Jaehyun trở về ngay cuối tuần đó.

Tiếng mở cửa vào mười hai giờ khuya làm cậu bật dậy khỏi giường. Bên ngoài trời đang mưa nặng hạt. Ở trong phòng đóng kín còn nghe được tiếng hạt mưa đập vào cửa sổ lách cách rõ mồn một. Vai áo Jaehyun ướt đẫm một mảng. Mưa vào mùa đông mang theo băng giá lạnh cắt da cắt thịt. Jungwoo muốn mở lời hỏi thăm nhưng chẳng có từ ngữ nào được cất lên.

"Hyunwoo ngủ rồi à em?"- Jaehyun hỏi sau khi treo áo khoác lên mắc.

"Vâng."- Jungwoo vẫn đứng yên nơi ngưỡng cửa, gật đầu đáp. Hyunwoo đã xuất viện được hai ngày. Hôm Hyunwoo xuất viện, Yukhei đã ngỏ ý đến giúp nhưng Jungwoo nhất quyết từ chối. Mặc dù sự việc đã được giải quyết ổn thỏa nhưng tốt hơn hết vẫn không nên tạo ra bất kỳ rắc rối nào.

"Để anh vào xem con."

Jungwoo hít một hơi thật sâu nhìn theo bóng dáng Jaehyun. Cậu biết mình chẳng sớm thì muộn cũng phải đối mặt với anh. Cậu còn nghĩ đến vài tình huống có thể xảy ra. Cậu sẽ nói những gì, giải thích ra sao. Nhưng đến lúc gặp thì một chữ cũng không nói ra nổi.

Kim Jungwoo rốt cuộc chẳng thể nào hiên ngang đối diện Jung Jaehyun.

"Jungwoo này."

Jaehyun nhẹ giọng gọi khi bước ra khỏi phòng của Hyunwoo.

"Anh về không báo trước nên em không chuẩn bị gì cả. Anh ăn tạm mì nhé."- Jungwoo bước nhanh về phía bếp lảng tránh ánh mắt của anh.

"Không cần đâu. Anh..."- Jaehyun lắc đầu.

"Anh đi tắm rửa thay đồ trước đi. Em nấu nhanh lắm."- Cậu cắt ngang. Cậu cần thêm thời gian, dù chỉ là ít ỏi, để chuẩn bị tinh thần cho cuộc đối thoại không mong muốn.

Nói là nấu mì đơn giản nhưng khi Jaehyun ngồi xuống bàn ăn thì tô mì có đầy đủ trứng thịt rau còn có cả mấy món ăn kèm. Một người ngồi ăn, một người ngồi yên nhìn người ta ăn, không ai nói với ai câu nào.

"Anh xin lỗi."- Jaehyun rốt cuộc cũng cất tiếng khi Jungwoo tắt nước bồn rửa. Giờ cậu chẳng còn lý do nào để thoái thác cả.

"Anh không phải xin lỗi. Anh có lỗi gì đâu. Là em vi phạm quy tắc trước."- Jungwoo đứng im, quay lưng về phía anh, giọng nói bình thản nhất có thể. Jaehyun rõ ràng không sai gì cả. Anh đã hoàn thành đúng những trách nhiệm của mình còn cậu thì chỉ có một việc cỏn con là giữ bí mật cũng không thực hiện nổi.

"Dừng lại đi Jungwoo."- Jaehyun đứng dậy, nắm vai cậu để cậu quay lại nhìn anh- "Em không cần chịu đựng nữa. Chúng ta kết thúc chuyện này đi."

"Ngay từ lúc bắt đầu luôn là anh chủ động, anh làm theo ý mình mà không quan tâm đến cảm nhận của em, đẩy em vào đường cùng, phá hỏng tương lai của em, đảo lộn cuộc sống của em."- giọng Jaehyun khàn khàn- "Anh đã nghĩ giữ em ở bên anh, anh sẽ đối xử với em thật tốt, bù đắp cho em, đến một ngày sẽ làm em cảm động. Nhưng anh nhận ra anh giống như đang dùng tiền để giam cầm em vậy. Dù anh có cố gắng thế nào thì anh vẫn là thủ phạm gây ra mớ bòng bong này. Anh không cần em sợ hãi anh, phục tùng anh, cố làm hài lòng anh đâu Jungwoo. Hyunwoo cũng là con của anh. Anh phải có trách nhiệm với Hyunwoo là đương nhiên. Em không cần phải lo lắng về chuyện đó. Dù đã quá muộn rồi, nhưng anh mới là người phải nói câu xin lỗi. Anh xin lỗi em, vì tất cả mọi chuyện."

Khóe mắt Jungwoo nóng lên. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình được trả tự do trong hoàn cảnh như vậy. Jaehyun nói không sai, cậu là phục tùng, là muốn làm anh hài lòng. Nhưng cũng là cậu muốn anh giữ cậu lại bên cạnh anh. Có đôi khi cậu thấy mình như chú chim bị chặt mất đôi cánh, không thể nào trở về với bầu trời xanh. Có điều chính chú chim đã quá quen với chiếc lồng, cho nên dù cánh cổng có mở thì cũng không muốn bay ra khỏi ấm êm trong đó. Cậu quen với dịu dàng của Jaehyun, chiều chuộng của Jaehyun. Cậu còn tự cho mình quyền được chờ đợi anh trở về, là nơi anh trở về.

"Không phải."- Jungwoo đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt vai mình- "Anh luôn là người chủ động nhưng em cũng chưa bao giờ là người bị ép buộc cả. Em đã có thể từ chối anh rất nhiều lần. Và em cũng không bị giam cầm. Em có thể bỏ đi bất cứ khi nào. Nhưng em đã không làm thế. Em không phải sỏi đá Jaehyun. Anh tốt với em bao nhiêu em cảm động bấy nhiêu. Anh không biết em thấy may mắn thế nào khi người đó là anh đâu."

Jungwoo không chắc đây là một lời thổ lộ. Jungwoo cũng không chắc Jaehyun nghe ra đó là lời thổ lộ. Chẳng ai thổ lộ trong bộ đồ ngủ và ngay trong bếp cả. Cậu đã nghĩ sẽ giải thích cho anh về hành động bất cẩn của mình, cậu đã chuẩn bị cả việc bào chữa cho thái độ trách móc ngông cuồng của mình hôm đó. Không ngờ tới câu chuyện lại đi theo hướng này.

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng chỉ có tiếng máy sưởi vang lên đều đều và tiếng mưa từ bên ngoài cửa sổ.

"Anh đi nghỉ đi"- Jungwoo nhẹ giọng.

"Ừ."- Jaehyun buông tay khỏi vai cậu.

Anh dừng lại ở cửa phòng ngủ khi thấy cậu vẫn đứng yên một chỗ.

"À, em ở bên phòng Hyunwoo để trông con nữa."

"À ừ."

Không khí chẳng hiểu sao trở nên mất tự nhiên. Cả Jaehyun và Jungwoo đều trong quá trình tiếp nhận mớ thông tin mà đối phương đưa ra. Suốt ba năm ở cạnh nhau, đây là lần đâu tiên bọn họ nói những câu dài hơi như vậy. Jungwoo luôn cố lý giải những suy nghĩ và hành động của Jaehyun. Và Jaehyun cũng luôn cố hiểu được cảm xúc và mong muốn của Jungwoo.

Chỉ là chẳng ai chịu diễn đạt thành lời.

9.

Không khí phải khẳng định là vô cùng mất tự nhiên. Jungwoo ngượng nghịu cụp mắt xuống khi Jaehyun bước vào bếp vào buổi sáng. Hai người lại ăn trong im lặng. Jungwoo đã làm bánh sandwich, trứng ốp la và pha café theo đúng kiểu Jaehyun thích. Mọi việc diễn ra như thường lệ một cách không bình thường chút nào.

Người bình thường nhất trong gia đình chính là Jung Hyunwoo. Hyunwoo như mọi lần mắt sáng rỡ khi thấy ba Jaehyun của nhóc. Nhóc con thậm chí không có vẻ gì là đang ốm. Reo lên vui sướng khi ba xuất hiện, và ôm chặt cứng lấy cổ ba không buông. Jungwoo phải nài nỉ mãi thì Hyunwoo mới chịu cho rửa mặt mặt và ngồi xuống ăn cháo. Nhóc con nhõng nhẽo còn bắt ba đút từng thìa mới chịu ăn. Jaehyun nhất cử nhất động đều chiều theo Hyunwoo. Còn Jungwoo- người papa bị bỏ rơi- chỉ biết cười khổ ở vòng ngoài lo hậu cần cho hai ba con nhà kia ăn uống vui chơi.

"Có anh về Hyunwoo vui hẳn đấy. Chỉ anh mới chiều được Hyunwoo thế."- Jungwoo nhận xét, nhìn gương mặt ngủ ngon của Hyunwoo sau một ngày chơi đùa mệt lử.

"Mấy việc nhỏ này anh làm được mà."- Jaehyun đáp, dém lại mép chăn cẩn thận cho Hyunwoo. Cả ngày hôm nay Jaehyun hết làm ngựa rồi làm máy bay, đọc hết cuốn cổ tích này đến đến tập truyện tranh khác. So với lăn lộn ở phim trường có khi còn mất sức hơn. Mà đây là lúc Hyunwoo bị ốm, còn không biết lúc bé con khỏe mạnh thì còn nghịch ngợm đến mức nào. Anh ngước mắt nhìn người bên cạnh. Jungwoo chưa từng than thở về việc phải chăm sóc Hyunwoo. Nói đúng hơn là chưa từng than thở về bất cứ điều gì. Không một cảm xúc, luôn gật đầu và hài lòng với tất cả mọi thứ. - "Em mới vất vả."- Jaehyun nhỏ giọng thêm vào.

Jungwoo khẽ cắn môi. Ánh mắt anh quá đỗi dịu dàng làm trái tim cậu như muốn tan ra.

"Thật may là có Hyunwoo."- cậu lẩm bẩm. Thật may vì cậu và Jaehyun được gắn kết với nhau như thế. Thật may vì sợi dây liên kết giữa hai người chẳng thể nào xóa bỏ.

"Hửm?"

"Em nói, chúng ta, em và anh thật may khi có Hyunwoo."- Jungwoo cười. Một nụ cười chân thành.

"Ừ. Thật may quá."- Anh đứng dậy, nắm lấy đôi bàn tay của cậu.

"Anh biết thật kỳ lạ nhưng em hãy cùng anh bắt đầu lại từ đây được không?"

Jungwoo gật đầu thay cho lời đáp. Cậu để anh ôm vào lòng. Cả hai từng ôm nhau rất nhiều lần, còn từng thân mật hơn thế. Nhưng lần đầu tiên, Kim Jungwoo cảm nhận được một Jung Jaehyun rất thật. Chẳng phải diễn viên Jung nổi tiếng trên màn ảnh truyền hình, chẳng phải người đàn ông lịch lãm đầy trách nhiệm đều đặn đến rồi đi. Ở bên cạnh cậu là Jung Jaehyun, chỉ là Jung Jaehyun vậy thôi.

10.

Bọn họ bắt đầu từ việc nhỏ nhặt nhất là tìm hiểu sở thích của nhau.

Jungwoo giờ đã biết không phải Jaehyun không thích ăn cơm, mà phải giữ dáng để quay phim nên không được ăn nhiều cơm. Jaehyun cũng chẳng thích ăn cá nhiều như cậu tưởng. Anh thích ăn thịt ba chỉ nướng giống như cậu, thế mà đó giờ Jungwoo sợ ám mùi nên hạn chế không nướng thịt. Jaehyun nói rằng khi thời tiết ấm áp hơn, cả gia đình có thể làm tiệc thịt nướng ngoài vườn. Hyunwoo chắc chắn sẽ rất thích vì nhóc con chưa được chạy chơi thoải mái ngoài vườn bao giờ cả.

Jungwoo cũng thú nhận rằng cậu không thích mấy bộ phim tâm lý tình cảm của Jaehyun cho lắm. Cậu thích xem phim hành động mà nhịp phim tình cảm lại quá chậm chạp buồn ngủ. Jaehyun không chắc gân cốt anh còn đủ dẻo dai đóng nổi mấy cảnh đấm đá bắn súng đua xe không, nhưng anh hứa là nếu có đạo diện phim hành động nào mời anh sẽ thử sức một phen.

Jungwoo dừng tay gọt trái cây, nhìn người đang lọ mọ rửa bát trong bếp. Jaehyun đã khăng khăng nhận về mình phần rửa bát và giặt quần áo dù cậu bảo không cần. Hôm trước, Jungwoo cũng phải khuyên mãi anh mới chịu ngồi yên trong xe chờ cậu đưa Hyunwoo vào tái khám.

"Anh không phải lên Seoul à?"- Jungwoo hỏi. Jaehyun đã ở lại nhà tính tới hôm nay là ngày thứ năm, bình thường anh chẳng bao giờ ở nhà quá ba ngày cả.

"Ừm không?"- Jaehyun lau tay rồi bước lại ngồi xuống cạnh cậu trên ghế sofa. - "Anh nói là về chơi giáng sinh với hai ba con còn gì. Sao còn đi đâu làm gì nữa?"

"Nhưng mà cả tháng nữa mới giáng sinh mà."- Cậu thắc mắc.

"Thế em muốn anh đi à?"- Jaehyun cười, nhón một miếng táo trên đĩa.

"À, không không."- Jungwoo vội vàng xua tay. - "Em không có ý đó đâu anh."

"Anh biết rồi."- Jaehyun bật cười thành tiếng- "Bỏ con dao xuống đã nào, em khua thế làm anh sợ đấy."

"Em xin lỗi."- Jungwoo lí nhí.

"Em xin lỗi gì đấy? Anh có trách em đâu nào."- Jaehyun không biết phải diễn tả thế nào nữa. Mối quan hệ giữa anh và Jungwoo hiện tại vừa có tiến triển vừa như dậm chân tại chỗ. Jungwoo đã chịu mở lòng hơn với anh nhưng đồng thời vẫn e dè và phục tùng hệt như cũ. Kiểu như chỉ sợ làm sai gì đó khiến anh không vui.

"Thế hay mình về Seoul đi."- Anh cất tiếng sau một hồi lâu.

"Sao ạ?"- Jungwoo quay sang nhìn anh.

"Anh nói đừng ở đây nữa. Ở Seoul thì em không phải lo khi nào anh về khi nào anh không về. Mà Hyunwoo sắp tới cũng phải tìm một nhà trẻ thật tốt. Anh không nghĩ nơi này có chỗ nào phù hợp. Em thấy thế nào?"

"Anh thấy được là được mà. Anh muốn em sẽ đi. Anh không cần hỏi ý kiến em đâu."- Jungwoo trả lời theo cách Jaehyun không mấy hài lòng.

"Không. Không phải anh muốn là được. Em cũng phải muốn mới được."- Anh cao giọng làm cậu thoáng sững người- "Em nói anh nghe em muốn thế nào?"

"Vậy em muốn lên Seoul sớm một chút để thăm ba mẹ. Ba mẹ nhớ Hyunwoo lắm."- Jungwoo cúi đầu đáp. Cả ba mẹ cậu lẫn ba mẹ Jaehyun một năm đều chỉ được gặp cháu trai mỗi một lần mà lại còn nhanh nhanh chóng chóng như thế làm chuyện gì mờ ám lắm. Ở Seoul thì tốt, nếu Jungwoo không tiện đưa Hyunwoo ra khỏi nhà thì ông bà cũng có thể ghé thăm.

"Ừ được. Em muốn sớm thì mình đi sớm."- Jaehyun vuốt tóc cậu. - "Em muốn gì phải nói đấy nghe chưa?"

Mặc dù Jungwoo gật đầu nhưng Jaehyun biết rõ cậu sẽ vẫn im im không nói một câu cho mà xem. Cái người này cứ phải nói cứng mới chịu nghe, mềm mỏng thì không chịu. Jaehyun phải nghĩ cách để Kim Jungwoo chủ động hơn mới được.

11.

Việc gia đình khăn gói lên Seoul là chuyện của một tuần sau đó. Theo kế hoạch thì Jaehyun sẽ đi sớm hơn vào đêm hôm trước còn Jungwoo sẽ cùng Hyunwoo đáp chuyến bay vào buổi sáng tiếp theo để tránh bị theo dõi.

"Không cần mang nhiều đồ thế đâu em. Thiếu gì mua sau được mà."- Jaehyun nhìn Jungwoo chất đầy đồ vào vali, thiếu điều dỡ nguyên căn nhà xuống.

"Em toàn xếp những thứ cấp thiết thôi mà. Nhiều thứ không phải muốn mua là mua ngay được đâu ấy."- Jungwoo còn đang tính có nên mang hết đám thú nhồi bông của Hyunwoo lên Seoul không. Cún bông Hyunwoo thích nhất thì tất nhiên là mang theo rồi, nhưng còn các bạn hà mã, hươu cao cổ, gấu trúc nhóc con thường ôm đi ngủ nữa.

"Nồi niêu xoong chảo cũng cấp thiết ấy hả? Anh bình thường cũng nấu nướng ở nhà đấy nhé. Đồ bếp không thiếu món nào đâu."- Jaehyun bật cười, bước lại ngồi xuống cạnh cậu trên thảm phòng khách.

"Chảo này chống dính tốt chứ bộ."- Cậu lẩm bẩm.

"Thôi nào, mấy tiếng nữa anh đi rồi này, em ngồi yên một lúc với anh được không?"- Jaehyun ngăn bàn tay đang xếp mấy chiếc khăn bông lại.

Thì mấy tiếng nữa anh đi rồi nên mới phải xếp cho nhanh để anh mang được bao nhiêu trước thì mang chứ sao. Jungwoo muốn nói ra sự thật như thế nhưng đành nuốt lại vào trong lòng.

"Nhé?"- Jaehyun giữ tay cậu lại.

Jungwoo thoáng đỏ mặt. Cậu vẫn chưa quen với cách thể hiện tình cảm của Jaehyun. Và cậu cũng chưa học được cách từ chối anh như thế nào. Cậu đành thỏa hiệp, đóng khóa vali rồi để Jaehyun kéo lên sofa ngồi xem phim truyền hình. Không biết số phận trêu đùa thế nào, bộ phim đang chiếu lại là phim mà Yukhei thủ vai chính, còn là phim hình sự nữa chứ. Yukhei vào vai cảnh sát ngầm phải đấu tranh nội tâm phức tạp giữa tình anh em và việc thực thi công lý. Lucas Huang không những chứng minh được kỹ năng diễn xuất mà còn thể hiện được sự lăn xả trong những cảnh cháy nổ, đối kháng không cần người đóng thế, chưa kể đến những phân cảnh khoe body hạ gục cánh chị em. Chẳng hạn như cảnh phim trước mặt, Yukhei một đấu năm, đánh đấm một hồi không biết thế nào, áo sống rách tả tơi lộ ra cơ bụng sáu múi cuồn cuộn. Jungwoo muốn chuyển kênh lắm rồi mà điều khiển tivi thì lại nằm trong tay Jaehyun.

"Đấy thế nên anh mới tự ti."- Jaehyun buông ra một câu.

"Sao ạ?"

"Lucas đó. Người ta đẹp trai, trẻ trung, tài giỏi, body thế kia. Người ta lại còn tốt với em nữa chứ. Anh làm sao không ghen cho được. Em thấy có đúng không?"

"Không mà."- Jungwoo lắc đầu- "Anh Jaehyun rất rất tốt với em. Anh Jaehyun cũng rất đẹp trai, rất trẻ, body anh Jaehyun thì..."- tự nhiên nói đến đây lại thấy xấu hổ. Hình tượng Jung Jaehyun vốn nghiêm túc đạo mạo. Người được vinh dự chiêm ngưỡng và sờ vào hết lần này đến lần khác chỉ có mình Kim Jungwoo thôi.

"Thì sao...?"- Jaehyun trêu.

"Chả sao cả."- Jungwoo quay mặt đi không cho anh thấy đôi má hồng lên của cậu.

"Nhưng mà anh Jaehyun phải biết là em không so sánh anh với ai hết."- cậu thêm vào.

"Thế mà anh đã rất sợ đấy. Hôm đó anh không cố ý đâu. Anh thực sự chưa đọc được tin nhắn em nói Hyunwoo bị bệnh. Anh nhìn thấy hình của em và Lucas là vội gọi em ngay. Anh sợ em và Lucas..."

Jungwoo chưa từng thấy vẻ lúng túng của Jaehyun như vậy trước đây.

"Em biết rồi. Em không trách anh đâu."- cậu nắm lấy bàn tay đang đặt ngay ngắn trên đùi của anh. - "Em và Yukhei không có gì hết."

"Ừ anh biết."- Jaehyun nhìn xuống tay Jungwoo.

Cả hai ngồi yên nhìn nhau, tay Jungwoo đặt lên tay anh, trong căn phòng vang lên tiếng đấu súng bùm chéo rồi là giọng Yukhei trầm trầm. Một không khí hết sức kỳ quặc và có phần buồn cười nữa.

"Anh hôn em được không?"- Jaehyun cất tiếng.

Jungwoo vì lời đề nghị đột ngột mà tròn mắt. Jaehyun chẳng cần phải hỏi. Anh và cậu đã hôn không biết bao nhiêu lần. Hai người còn cùng sản xuất một em bé. Và Jaehyun đã lần nào xin phép để hôn cậu chưa nhỉ?

"Không được đâu ạ."- Jungwoo lắc đầu đáp.

"Hả?"- Jaehyun không dấu được vẻ thất vọng. Anh đã nghĩ Jungwoo chẳng bao giờ từ chối anh.

Jungwoo nhìn biểu cảm biến hóa trên gương mặt của Jaehyun mà khúc khích.

"Em trêu anh đấy à?"- Jaehyun hừ mũi, vươn tay nhéo má cái người đang cười rộ lên. - "Không được ỷ thế bắt nạt anh nghe chưa?"

"Em muốn anh Jaehyun hôn em."- cậu thôi không cười thay vào đó là nghiêm túc nhìn vào mắt anh. Jaehyun đã bảo cậu phải muốn mới được không phải sao?

Jaehyun đứng hình mất mấy giây trước khi rướn người hôn lên môi cậu. Một cái chạm môi thật khẽ. Tựa như nụ hôn vụng về của bọn họ trên phim trường ngày đó. Jaehyun dừng lại nhìn lông mi Jungwoo chớp động, đôi má phiến hồng, hơi thở run run. Anh ôm lấy má cậu, đặt lên môi cậu nụ hôn thứ hai, sâu hơn, nồng nàn hơn. Jungwoo cũng vòng tay qua cổ anh, nghiêng đầu để anh hôn đến đầu óc quay cuồng.

Jaehyun ôm cậu thật chặt còn Jungwoo vùi đầu vào ngực anh ấm áp.

"Hay mình vào phòng tiếp tục rồi mai anh đi cùng hai ba con luôn?"- Jaehyun vuốt vuốt lưng cậu.

"Không được!"- Cậu ngồi thẳng dậy.

"Em nói không với anh liên tục thế nhỉ? Không quen gì cả."- Jaehyun bĩu môi.

"Anh trẻ con như thế này em mới không quen."- Jungwoo nhăn mặt ra vẻ khó chịu.

"Anh còn trẻ con hơn được đấy. Em phải quen dần đi."- Jaehyun cười, kéo Jungwoo trở lại ngực mình. Jungwoo cũng ngoan ngoãn ôm lấy anh.

Hai người sẽ cùng nhau học, học cách yêu thương thật dài lâu.

"Ôi không không muốn đi thật cơ."- Jaehyun lại làm nũng khi Jungwoo tiễn anh ra cửa.

"Anh thôi đi mà."- Cậu mạnh tay thắt chặt khăn quàng trên cổ anh không có tí dịu dàng nào.

"Rồi rồi. Không trêu em nữa."- Jaehyun xoa xoa đầu cậu- "Mai gặp lại hai ba con nhé."

"Vâng."- Jungwoo gật đầu.

"Còn một việc nữa."- Jaehyun bước đến cửa lại quay ngược trở về.

"Sao ạ?"- Jungwoo thắc mắc.

"Em ra ngoài thì mặc đẹp một chút. Đừng mặc đi mặc lại một hai cái áo khoác nữa."- Anh nghiêm mặt. - "Lấy áo khoác lần trước đi Pháp anh mua cho em ra mặc đi. Đừng cất trong tủ nữa."

"Sao ạ?"- Cậu không hiểu lắm.

"Anh bảo là lấy áo mới ra mặc. Bỏ áo cũ đi."- Jaehyun lặp lại ngắn gọn.

"Dạ, vâng..."- Jungwoo gật gật đầu dù vẫn chẳng hiểu gì cả.

"Ngoan lắm. Anh đi thật đây."- Jaehyun hôn lên trán câu rồi mở cửa kéo vali đi hẳn.

Không phải Jungwoo ăn mặc lôi thôi lếch thếch đến mức bị nhắc nhở đâu. Cậu vốn dĩ vẫn là người chỉnh chu ngăn nắp. Quần áo chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, không bao giờ mặc đồ ngủ khi ra đường. Có điều từ khi chuyển về Mokpo thì cậu chỉ đi siêu thị hoặc xa nhất là đưa Hyunwoo đi khám ở bệnh viện nhi đồng. Chẳng ai mặc chiếc áo lông xa xỉ để đi chợ cả, trông có khác gì một tay giàu sổi đâu. Nhưng lên Seoul thì phải khác chăng? Jungwoo tạm thời không thắc mắc nữa, cậu sẽ nghe theo lời Jaehyun vậy.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro