Bước thứ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi phát hiện, một buổi sáng nọ, đúng cái mùa thu năm ấy, tôi đứng bên ban công nhà chờ đợi hình bóng anh.

Nhờ vậy, tôi có thêm cơ hội tranh thủ tập vài động tác thể dục và hít thở khí trời trong lúc huýt sáo với lũ chim đang xếp hàng trên sợi dây điện vắt ngang trên cao. Sáng thu trong vắt và lãng vãng vài gợn sương lành lạnh, sương từ buổi đêm vẫn còn đọng lại trên tán lá và đóa hoa hồng mới chớm nở. 

Trong lúc tôi vặn mình và bẻ mấy khớp xương ở bàn tay kêu răng rắc, người ấy cuối cùng cũng chịu ló mặt ra cửa nhà.

Thái Dung thường đi học chậm hơn tôi độ chục phút, có lẽ đó là lý do chúng tôi thường hiếm khi chạm mặt nhau.

Nghĩ lại, hình như từ tận hồi đó, tôi đã hình thành cái thói lén lút đối với anh. Đối với một người ít bạn bè và thường tạo cho bản thân vẻ ngoài lạnh nhạt, mà đúng hơn là vốn liếng con người tôi thực sự có thể miêu tả bằng từ "nhạt nhẽo" mới chuẩn xác, tôi không có đủ tự tin để bắt chuyện lại với anh. Không biết vì sao, tôi bắt đầu tò mò về Thái Dung. Tôi liếc trộm cửa nhà anh khi tạt ngang và âm thầm đợi anh đi học mỗi sáng, cũng âm thầm nhớ giờ anh tắt điện đi ngủ mỗi đêm. Tôi rời nhà ngay lúc nhác thấy bóng dáng anh, nhưng luôn chừa ra một khoảng cách xa tít để không bị phát hiện. Nhiều hôm trên đường tới trường, lòng tôi rung rinh vì cái cảm giác mỗi khi đánh tầm mắt về phía trước, tôi sẽ nhìn thấy một bóng hình nhỏ nhắn đang ngơ ngẩn đạp xe một mình, mái đầu đen nhánh phấp phới từng lọn trong gió thu mát rượi. Tôi toan tính một lần giả vờ tình cờ bắt chuyện với anh, và hôm nào cũng toan tính, nhưng chưa từng có gan.

Tình trạng ấy cứ thế kéo dài một thời gian, mà kỳ thực cũng không phải dài lắm.

Một hôm, anh dừng lại giữa đường và đợi tôi.

Lúc anh gọi tên tôi - kẻ đang đạp xe về phía anh trong sự bối rối và lo lắng, tim tôi hình như đã rớt xuống con đường nhựa màu xám mà kêu đánh bịch một tiếng.

"Anh biết em ở phía sau sao?"

"Ừm. Hay nhỉ? Mình lại tình cờ gặp nhau"

Tôi còn tưởng Thái Dung đã phát hiện chuyện tôi cố tình đi theo anh từ trước.

"Em không nhận ra anh hả?" Anh hỏi tôi.

"Em... không nhận ra" Tôi nói dối.

Anh mỉm cười, một tia nắng lọt qua kẽ môi mỏng của anh. Thái Dung khẽ thả một câu nhẹ hều:

"Anh tưởng là em không muốn chạm mặt anh. Thỉnh thoảng anh tự hỏi, từ sau hôm đó em có ấn tượng xấu về anh không"

Tôi chưa vội trả lời.

Chỉ là, thì ra tôi cũng chiếm một góc bận tâm nào đó trong anh, dù có lẽ chỉ một chút xíu thôi.

Chẳng biết liệu có phải phần tự tin trong tôi bắt đầu dâng lên thái quá, tôi hỏi ngược lại anh:

"Anh nghĩ về em sao?"

Nếu đối phương không phải là anh, có lẽ câu hỏi này thực kỳ cục.

Ấy vậy mà tôi lại còn dám cười, tôi cười như thể đó là một câu hỏi trêu đùa nhưng thật ra cũng đang nơm nớp chờ đợi đối phương trả lời.

Thái Dung nghiêng đầu như đang ngẫm nghĩ, có gì đó tinh nghịch pha lẫn trong giọng nói mềm mại của anh:

"Có thể nói là vậy đó nhỉ"

Nghe vậy, tôi tự thấy mình nên dũng cảm hơn một chút. Và quả thực là lúc đó tôi đã dũng cảm biết bao...

"Em cũng nghĩ về anh. Nhưng là những suy nghĩ rất... đẹp"

Thái Dung cười tươi hơn, thậm chí cười thành tiếng.

Thì ra một con người có thể đẹp rạng rỡ đến như thế. Tôi thầm cảm thán.

Anh vừa cười vừa trêu ngôn từ của tôi thật đặc sắc quá. Anh bảo, "vui ghê". Tôi không dám chắc anh vui vì điều gì. Có phải vì tôi không có ấn tượng xấu về anh, vì tôi nói rằng mình cũng nghĩ về anh, vì cách dùng từ của tôi "đặc sắc", hay vì chúng tôi cứ như tình cờ mà đạp xe song song trên đường đi học rồi trò chuyện cùng nhau?

Nhưng có một điều tôi dám chắc, ngày ấy tôi đã chấp nhận sự thật rằng mình yêu anh.


"Tao biết mày đang yêu"

Tư Thành đánh vào vai tôi từ phía sau, lúc tôi đang kê đầu lên tay, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nó cười:

"Mày lạ lắm"

Tôi giật cuốn vở Tư Thành đang cầm, vẫn là cuốn vở nó luôn ôm khư khư như mọi khi, với một mớ chữ tượng hình chi chít.

"Tao có thích ai thì cũng không rồ như mày"

"Tao dốc hết mình, nhưng lòng tự tôn cũng cao lắm" Nó giật quyển vở về. "Thế mày dính bùa yêu của ai rồi? Loại như mày khi yêu mới là đáng sợ ấy. Chưa gì đã thấy có dấu hiệu mất hồn rồi"

Tôi vùi mặt vào cánh tay:

"Bao giờ hứng, tao chỉ cho mày xem"


Tư Thành cũng đang yêu.

Không rõ có phải yêu thầm hay không, chỉ biết cả hai chắc chắn chưa thành đôi, nhưng tôi thấy nó có vẻ rất nghiêm túc.

Để mà nói thật lòng thì việc học hành của Tư Thành không mấy ấn tượng, kỳ nào cũng chỉ có độc môn văn kéo điểm trung bình nhỉnh lên được chút, còn lại điểm số đều lèo bèo cả. Ấy thế mà nó lại học rất chăm một môn, tuy rằng môn đó chẳng được dạy ở trường và tất nhiên cũng chẳng có kiểm tra điểm chác gì hết.

Nó học tiếng Nhật.

"Tao nghe nói sang năm tốt nghiệp người ta đi Nhật học".

Nó chỉ nói có thế. Hình như Tư Thành định bay theo "người ta" của nó mà sang xứ sở anh đào du học luôn. Mặc dù có vẻ nó trằn trọc với môn này lắm, nó chỉ giỏi văn, còn ngoại ngữ thì nạp đi nạp lại mỗi ngày vẫn cứ là như nước chảy mây trôi.

Thỉnh thoảng tôi mong nó đừng đi theo "người ta" làm gì. Tôi chỉ có mỗi mình nó làm bạn. Nó đi rồi, nghĩ thôi cũng thấy chán.


Hồi ấy, Thái Dung suốt ngày cặp kè với một tên con trai khác. Bởi hầu như ngày nào tôi cũng tranh thủ mấy phút ra chơi để lén ngó về phía cửa lớp Thái Dung, nên tôi biết hai người họ là bạn cùng lớp. Thỉnh thoảng, Dung và người này lại cùng nhau đi mua nước uống ở máy bán nước tự động đặt dưới chân cây hoa sưa gần khu phòng học của khối mười hai. Ở cạnh anh ta, Dung lúc nào trông cũng vui vẻ lắm. Anh cười tươi như hoa, miệng thì cứ khua không ngừng.

Người bạn này của Dung thực sự rất đẹp trai. Mới đầu nhìn qua sẽ thấy mặt anh ta vừa cọc vừa ngông, nhưng quan sát dần dần, tôi phát hiện anh ta thỉnh thoảng cũng cười tươi roi rói, nụ cười tỏa nắng không kém gì Thái Dung. Phong cách của anh trai này thì nổi bật nhức cả mắt. Anh ta chuyên để tóc dài rồi cột cái đuôi tôm bé xíu ở đằng sau, tai xỏ khuyên bạc sáng lóa. Đôi lúc tôi tự hỏi, làm sao mà thầy cô không dắt người này lên trước cờ đọc bản kiểm điểm và cập nhật lại hình thức tóc tai sao cho giống học sinh bình thường một chút nhỉ?

Nói tóm lại thì, Thái Dung có một người bạn đặc biệt như vậy đó.

Có một buổi sáng, trời nắng đẹp, gió thổi nhẹ, tôi với Tư Thành hai đứa đứng tựa tay bên lan can nhìn lá rơi trên sân trường, nói qua nói lại vài câu chuyện phiếm nhạt nhẽo. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi nghĩ cả hai đứa đều cùng tâm trạng, trông Tư Thành vừa chán chường mà cũng có gì đó bồn chồn khó tả.

Tôi đánh mắt về phía lớp Thái Dung cách chỗ chúng tôi cả một khoảng sân trường rộng.

Rồi cũng đến lúc người tôi thầm thương bước ra cửa lớp. Vẫn như những ngày khác, anh khoác vai tên cạ cứng đồng niên của mình. Miệng vẫn liếng thoắng chẳng ngừng, nhưng nét mặt anh nghiêm túc hơn mọi ngày. Tôi đoán Dung đang nói về chuyện chú chó yêu dấu nhà anh bị mắc chứng biếng ăn, mỗi ngày chỉ chịu ăn có một phần ba bình thường, dù là món mà lúc trước nó có vẻ thích. Sáng nay anh đã kể cho tôi chuyện đó, khi hai đứa đi học cùng nhau. Nét mặt anh bây giờ cũng nghiêm túc y như lúc ấy vậy.

Từ hôm "tình cờ" gặp nhau trên đường đến trường, tôi và Thái Dung thường xuyên đi học trùng khung giờ với nhau hơn. Tôi thích những buổi sáng như thế, lúc mặt trời chưa lên cao và đôi khi sương sớm vẫn chưa tan hẳn, chúng tôi chào nhau, rồi trò chuyện. Thái Dung chẳng bao giờ hết chuyện để nói, anh hay kể về thầy cô và mấy thứ hài hước trên lớp học, cả về chú chó nhà anh mới nhận nuôi hồi cuối tháng trước. Ngoài những chuyện linh tinh lặt vặt ra, chúng tôi cũng không chia sẻ gì nhiều với nhau. Tôi muốn biết về anh nhiều hơn. Mỗi ngày tôi đều nghĩ đến anh. Điều đó đôi lúc cũng làm tôi thấy sợ, tôi chưa từng bị như thế này bao giờ.

Cả tôi và Tư Thành đều trầm ngâm một lúc. Thế rồi tôi nghe nó nói:

"Người tao thích kìa mày"

Tôi nhìn theo hướng tay Tư Thành chỉ, ngón trỏ hướng về phía máy bán nước tự động. Đứng trước chiếc máy là hai học sinh lớp mười hai đang nhét tiền vào và chọn nước uống, một trong hai là người mà tôi thích.

"Ai?" Tôi nheo mắt hỏi nó.

"Ở máy bán nước tự động đó" Nó cười "Đẹp không?"

Năm giây, tôi đứng hình:

"Mày... có biết người tao thích là ai không?"

Tư Thành nhăn trán:

"Hỏi vô lý thế là sao? Ai mà biết được!"

Tôi chỉ phía máy bán nước tự động:

"Người tao thích đứng ở máy bán nước tự động đó"

Tư Thành mở to mắt, hình như nó cũng sốc. Tôi hỏi tiếp:

"Mày thích cùng một người với tao à?"

Nó quay ngoắt lại nhìn tôi, vẫn chưa hết sốc. Nếu chúng tôi cùng thích một người thật, thì chuyện này nên gọi là định mệnh hay nghiệp tụ từ kiếp trước đây? Nếu chúng tôi yêu cùng một người, vậy thì tôi có nên bắt chước nó học tiếng Nhật không nhỉ? Tôi chưa bao giờ nghe nói Thái Dung sẽ đi du học Nhật sau khi tốt nghiệp. Hay chỉ là do tôi không biết gì hết?

"Người tao thích tên là Thái Dung" Tôi nhìn Tư Thành "Người mày thích là ai? Ông buộc tóc đuôi tôm à?"

Nó tiện tay đánh vào vai tôi một cú.

Tôi nghe nó bật cười, gương mặt trắng bệch ban nãy tự nhiên bừng sáng hẳn lên:

"Đuôi tôm gì mà đuôi tôm? Người ta tên là Du Thái đó mày!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro