Bước thứ 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu đã trôi qua một nửa, anh vẫn như một bí ẩn ngọt ngào nhất trong cuộc đời tôi. Thỉnh thoảng tôi vẫn ngạc nhiên, tôi đã quen biết anh từ lâu, nhưng suốt mười sáu năm sống cách anh chỉ vài bước chân, tôi chưa từng nghĩ về anh dù chỉ một lần.

Có lẽ tình yêu đều đến đột ngột như thế.

Mười lăm tháng tám, mặt trăng tròn vành vạnh dần treo mình lên cao. Tôi bắt gặp cái vẫy tay chào của anh từ ban công nhà. Ánh trăng mập mờ soi tỏ gương mặt Thái Dung đang cười. Anh liếc nhìn mặt trăng rồi chỉ tay xuống dưới ra hiệu cho tôi.

Vài phút sau khi xuống đến cửa nhà, tôi đã thấy anh đợi ở vỉa hè đối diện. Vẫn nụ cười tươi như thường ngày, không khoác lên mình áo sơ mi, quần dài hay giày thể thao, anh mặc độc chiếc áo phông trắng tinh, chiếc quần dưa hấu và xỏ đôi dép lê màu xanh.

"Chậm hơn anh rồi nhé!"

Tôi không thể phản bác với anh, cũng chẳng dám thú nhận với anh mình đã có chút hồi hộp, đến nỗi vội vàng tìm áo để thay nhưng khi đứng trước gương mới nhận ra mình vừa cởi một chiếc áo đen để thòng vào một chiếc áo khác cũng đen y hệt.

"Lại chỗ cửa hàng tạp hóa mua gì ăn đi"

Anh chỉ tay về phía chiếc cửa hàng tiện lợi cách nhà chúng tôi một đoạn. Tôi lật đật đi theo anh, không một ý kiến gì. Đứng trước chiếc tủ lạnh cỡ lớn ở cửa hàng, Thái Dung bắt đầu suy nghĩ mông lung. Anh hỏi tôi nên ăn kem vị nào. Anh phân vân giữa chiếc kem vị vanilla và chiếc có hình dưa hấu. Cuối cùng, anh chọn dưa hấu vì "trông đáng yêu".

"Anh chọn cho em nhé?" Anh hỏi trong khi lấy ra từ tủ lạnh thêm một que kem dưa hấu.

Chúng tôi ra khỏi cửa hàng tiện lợi và cứ thế đi thẳng trên vỉa hè. Tôi nhìn đôi dép lê màu xanh đang di chuyển và điều chỉnh theo nhịp bước của anh.

"Mình ngồi xuống ghế đá ăn hết kem đã nhé?"

Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế bên vỉa hè, Thái Dung vừa ve vẩy bàn chân, vừa ngửa mặt lên nhìn trời, que kem dưa hấu trong miệng chỉ còn một nửa.

"Anh thích nghe nhạc không?" Tôi lấy chiếc điện thoại trong túi ra, hỏi anh.

"Em bật đi" Anh vừa cắn que kem vừa nói.

"Anh thích bài gì?"

"Em nhìn xem trăng có đẹp không?"

"Đẹp"

Trời đêm trong ngần và mềm mại, những bóng mây nhàn nhạt lửng lơ quanh mặt trăng tròn xoe và sắc nét. Dưới chiếc ghế đá, tôi bắt chước anh ngẩng mặt lên ngắm trăng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thái Dung đang ở bên cạnh. Ở khoảng cách gần, tôi nhận ra mắt anh hơi hoe đỏ. Ban nãy anh có trông như vậy không nhỉ? Bởi anh cười nhiều quá, nên tôi không để ý. Hay là do ánh trăng mờ ảo mà tôi sinh ra ảo giác? Que kem của anh và của tôi đều đã gần hết, anh vẫn chưa chọn bài hát nào.

"Em biết bài Moon River không?"

"Có chứ"

"Chúng mình đi bộ lên cầu đi!"

Anh đứng phắt dậy, kéo theo tay tôi chẳng do dự.

Tôi bật bài hát mà anh yêu cầu. Thái Dung vừa đi vừa nhẩm theo lời hát.

"Oh dream maker, you heart breaker

Wherever you're going, I'm going your way

Two drifters, off to see the world..."

Từ tiếng hát khe khẽ của anh, tôi như nghe thấy những lời về hai chúng tôi. Không hiểu sao tôi tin rằng, ngày mai mình sẽ lại phải lòng anh nhiều hơn ngày hôm nay. Và tôi chưa biết mình có thể phải lòng anh nhiều đến mức nào.

Đêm trăng rằm, trên cây cầu nhỏ nhìn xuống con sông lăn tăn nước. Anh cười và chỉ cho tôi "dòng sông trăng" trước mặt. Gió nhẹ nhàng mơn trớn thứ ánh sáng mỏng manh như thủy ngân đang rung rinh trên mặt nước. Tôi nhìn sang khuôn miệng cười dịu dàng của anh, đôi mắt sáng ngời trong ánh sáng ngà ngà của buổi đêm, những cảm xúc rộn ràng trong tôi đã không thể cứu vãn. Tôi mặc cho trái tim đập thình thịch và tự nhủ rằng chắc hẳn một ngày nào đó mình sẽ mơ về khoảnh khắc này, bất kể bao năm về sau.

Xa xa, tôi nghe thấy tiếng trống đánh nhịp và tiếng trẻ con ngân nga nhạc Trung Thu. Một toán người đi qua chúng tôi, hầu hết là con nít. Tiếng hát, tiếng nhạc và tiếng trống quện vào nhau vang trên dòng sông nghe càng rõ rệt hơn. Ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc từ đủ loại đèn ông sao, đèn lồng của tụi trẻ khiến tôi lóa mắt. Nhanh như một con sóng, đoàn rước đèn lướt qua, bỏ lại hai chúng tôi đang lắng tai nghe tiếng đồng ca trong trẻo của tụi trẻ ngày càng xa dần.

"Anh có thích rước đèn không?" Tôi hỏi Thái Dung.

"Có chứ"

"Hay tụi mình nhập đoàn tụi nhỏ?"

Anh nhìn tôi, cười tinh nghịch:

"Giả sử trong mấy phim viễn tưởng, hoặc phim ma chẳng hạn, thì đoàn vừa đi qua không phải người thường đâu"

"Vậy tụi mình chắc cũng có năng lực đăng biệt đấy" Tôi hùa theo anh.

"Ờ, như kiểu nhìn được người ở cõi âm chẳng hạn"

"Hoặc có khi bọn mình xuyên không đến cõi âm luôn"

"Cõi âm rước đèn cũng y như trên trần nhỉ?"

"Hay tụi mình từ thế giới khác rồi đến Trái Đất để chơi Trung Thu đi!"

"Bọn mình biến trở về hình dáng thật đi"

Một đoạn đối thoại không mấy đặc biệt, ấy vậy mà hai chúng tôi cứ kẻ tung người hứng đến tận đâu đâu và cùng cười khúc khích. Tiếng cười của hai đứa dội xuống mặt sông, vang khắp nẻo. Cứ đà này có khi mấy nhà ở khu lận cận nghe thấy chắc cũng không nghĩ đó là "người thường".

Khi chúng tôi ngừng cười, đêm lại trở về là chính nó, với âm thanh xào xạc trong các khóm lá và tiếng côn trùng kêu liên toại chẳng biết mệt. Trăng đã trôi cao lên tận đỉnh đầu, chúng tôi quay trở về con đường cũ.

Trong khu phố không còn tiếng nhạc thiếu nhi hay tiếng trẻ con rước đèn nữa, ai cũng đã về nhà nấy cả. Hàng tạp hóa ban nãy vẫn sáng đèn, anh rủ tôi vào đó một lần nữa. Anh mua khoai lang sấy và sữa chua uống, còn tôi thì mua bút chì và cục tẩy.

"Em có số điện thoại mà phải không?"

"Em có. Anh cho em số của anh đi"

"Anh đọc cho em nháy máy nhé. Anh để máy ở nhà rồi"

Tôi làm theo anh, dỏng tai lên nghe từng con số mà anh đọc, thậm chí bắt anh đọc lại một lần nữa. Mỗi khi thực hiện điều gì quan trọng, người ta thường lo xa quá đà, lo rằng mình sẽ phạm lỗi. Dù rằng nếu có ấn sai cả một dãy số thì ngày mai tôi vẫn có thể gặp anh để sửa lại, biết thế nhưng tôi vẫn không kìm được hồi hộp.

Trong danh bạ, tôi lưu số điện thoại của anh với họ tên đầy đủ: "Lý Thái Dung", mãi về sau vẫn không hề thay đổi.


Đêm muộn hôm đó sau khi về nhà, Thái Dung nhắn tin cho tôi.

[Tối nay đi bộ mỏi chân, mai ngại đạp xe quá.]

Lòng tôi mừng như mở hội, thiếu điều gửi tin đáp lại anh: Để em đèo anh cả đời cũng được.

Từ đấy, chúng tôi năng trao đổi qua điện thoại hơn, cũng thường xuyên đi học cùng nhau. Hôm thì hẹn đi xe anh, hôm thì hẹn đi xe em, có hôm hẹn sớm một chút rồi cùng đi ăn sáng. Mọi thứ cứ tự nhiên mà diễn ra như vậy, anh và tôi gần nhau hơn, đúng theo trình tự phát triển của mọi mối quan hệ trên đời.

Một hôm, anh hẹn tôi đi chơi.

[Bọn mình đạp xe lên thành phố chơi]

[Hay để em thử mượn xe máy của bố?]

[Liều vừa thôi, bằng lái chưa có, chú công an bắt giờ]

Thành phố cách đây tầm mười mấy cây số, tôi cũng thường xuyên lên đó, nhưng toàn là đi xe máy hoặc đi ô tô cùng một đoàn người. Tính ra tôi chưa từng tự đạp xe lên đến tận đấy bao giờ.

[Mai đi xe ai hả anh?]

[Xe ai cũng được. Kiểm tra lại lốp trước khi đi. Haha]

[Vậy xe em nhé]

[8 giờ sáng dậy. Nhớ nhá máy nhau kẻo ngủ quên]

Sáng hôm sau, cơ thể tôi như được lập trình sẵn, tôi tỉnh dậy trước khi chuông báo thức kêu tận 10 phút. Tôi nhìn sang ban công nhà anh, đoán lúc này anh vẫn chưa tỉnh dậy. Lật đật đi đánh răng rửa mặt quay lại vươn vai vài cái cũng hết 10 phút, tôi gọi điện sang cho anh. Mới chỉ một hồi chuông mà bên kia đã nhanh nhảu bắt máy, giọng anh lanh lảnh:

"Ăn sáng chưa?"

"Em chưa"

"Thế ăn bánh bao nhé. Cho em thêm 10 phút chải chuốt." Cứ như thể anh biết tôi đã tỉnh dậy trước cả khi đồng hồ điểm 8 giờ.

Cúp máy xong tôi liền đi thay quần áo ngay tắp lự, kiểm tra lại đồ dùng trong ba lô một chút rồi xách xe đạp ra khỏi nhà. Hai đứa tôi đến quán bơm lại lốp xe, khoa trương làm mấy động tác thể dục cho nóng người rồi anh trước em sau nhảy lên xe một lượt. Thái Dung thảy cho tôi mấy chiếc bánh bao nhân thịt cùng hộp sữa bò, để tôi ngồi phía sau giải quyết cái bụng đói.

Trong lúc ăn, tôi tự hỏi sao tự nhiên anh lại muốn lên thành phố chơi. Có lý do nào đặc biệt không nhỉ? Phần nhát gan trong tôi không dám khẳng định rằng anh muốn "hẹn hò" cùng mình.

Từ chỗ tụi tôi lên thành phố tầm 15 cây số, chịu khó đạp nhanh cũng không tốn mấy thời gian, chỉ là một người đèo thì sẽ rất mau thấm mệt. Tôi vội vàng vừa tu hộp sữa vừa nhồm nhoàm xử lý mấy cái bánh bao vẫn còn nóng hổi. Nhìn anh gồng mình đạp xe cảm giác cực kỳ xót ruột.

"Anh co chân lên đi, em đạp phụ anh"

Thái Dung co chân đặt trên khung xe, tôi vươn lên nhấn bàn đạp, tăng tốc độ nhanh dần. Thỉnh thoảng đèo nhau đi học chúng tôi vẫn thường phụ nhau đạp xe kiểu này, có lúc tôi còn nghĩ nếu người phía sau ôm người phía trước thì sẽ càng có lực hơn. Nhưng đương nhiên là chẳng lần nào tôi dám ôm anh.

Hai đứa tôi cứ thay phiên nhau đạp xe như thế. Tôi ngồi sau, liên tục nhìn những giọt mồ hôi chảy dài sau gáy cổ Thái Dung. Sáng nay Thái Dung hẳn đã chuẩn bị rất kỹ càng, tôi có thể ngửi thấy mùi dầu gội và mùi sữa tắm rõ rệt trên cơ thể anh. Hoặc có thể tôi đang tự huyễn hoặc mình, vì ngày nào Thái Dung chẳng cẩn thận đến thế. Chỉ là, hình như hôm nay có chút gì khang khác...

Tôi và Thái Dung đáp xuống tòa trung tâm giải trí của thành phố. Việc đầu tiên hai đứa làm sau khi gửi xe xong xuôi là tìm một chỗ ngồi rồi đấm bóp chân cho nhau. Bắp chân tụi tôi đã làm việc vất vả quá rồi. Thái Dung mở túi đeo chéo của mình, lấy ra một chiếc máy ảnh.

"Ting ting. Anh mang máy ảnh này"

"Của anh đấy à?" Tôi nhìn sang, tiện đưa tay đấm đấm nhẹ lên đùi anh.

"Anh để dành tiền mua từ hồi trước. Máy này in ảnh luôn cho mình"

"Vậy là giới hạn số lượng ảnh nhỉ?"

Thái Dung đưa máy cho tôi xem thử. Đến lượt tay anh tranh thủ đấm đấm lên bắp đùi tôi.

"27 tấm. Hôm qua anh kiểm máy, dùng mất 3 tấm"

Hình như đạp xe một hồi giải tỏa năng lượng nên thần trí tôi vẫn còn hưng phấn, nói không vấp chữ nào:

"Anh đẹp như vầy 27 tấm sao đủ. Lần sau em mua sẵn trăm tấm tha hồ chụp."

Thái Dung cười ngại, đôi môi mỏng cong lên. Bấy giờ tôi mới xác định được điểm khang khác ở anh ngày hôm nay.

Bên tai phải Thái Dung là một chiếc khuyên màu bạc nhỏ nhắn đang lấp ló.

Lúc ấy tôi chỉ muốn tự cốc đầu mình vài cái, đồ mù mắt này sao đến giờ mày mới nhận ra vậy?

Tôi và anh dắt nhau đi đổi xèng. Tôi không còn nhớ nhiều về những trò chơi ngày hôm ấy, chỉ nhớ cả hai đã lướt qua vô vàn sắc màu xanh đỏ tím vàng ở khu vui chơi nhộn nhịp. Chúng tôi đập chuột, gắp thú bông, đua xe, hình như mỗi thứ đều chơi qua một tí. Thỉnh thoảng Thái Dung lại lôi máy ảnh ra chụp hình. Tôi thích sắc màu vui nhộn ở khu giải trí, những màu sắc ấy phản lên chiếc áo phông trắng đơn giản của anh, ảnh in ra trông đều rực rỡ đến lạ.

Chán mấy trò lung tung kia rồi thì Thái Dung kéo tôi vào bốt karaoke. Tôi nhớ đến đêm trăng anh hát nhẩm theo bài "Moon river" mà không khỏi bồi hồi. Đây là lần đầu tiên tôi được nghe giọng hát của Thái Dung rõ ràng đến như vậy. Thực tình thì giọng Thái Dung còn lâu mới đạt được mức xuất sắc, anh phải cố lắm mới gần chạm được mấy nốt cao, nhưng trong âm giọng của anh có chút khàn khàn, nghe một hồi tưởng như có chú mèo đang khẽ cào vào lồng ngực, khiến tôi ngứa ngáy không yên. Tôi liên tục nhét xèng vào khe, bắt anh hát cho tôi nghe càng nhiều. Anh cũng không chịu để tôi làm khán giả suốt, dí mic ép tôi trổ tài. Thái Dung mỗi lần nghe tôi hát xong đều vỗ tay cực kỳ phấn khích. Đoạn cuối, cả hai chúng tôi mỗi người một mic song ca liền tù tì mấy bài, đứa nào đứa nấy đều ra sức thể hiện tất cả kỹ năng mà biểu diễn như ca sĩ thực thụ. Hát một hồi khát nước lại dắt nhau đi uống trà sữa.

Buổi trưa, hai chúng tôi ăn rồi ngồi nghỉ một lúc. Anh đem mấy tấm ảnh buổi sáng chụp được ra xem lại.

"Dùng hết tận 22 tấm rồi cơ á?" Anh thốt lên.

Thái Dung xếp từng tấm lên bàn, đầu tiên là ảnh hai chúng tôi tự chụp cùng nhau, mặt khá gần camera, đầu ghé sát trông khá dễ thương. Mấy ảnh chụp chung Thái Dung đều nháy hai lần để chia đều mỗi người giữ một tấm. Sau đó là ảnh tụi tôi nhờ người qua đường chụp hộ ở trước máy gắp thú, rồi mấy khu dựng phông chụp ảnh khá vui nhộn. Có lẽ người chụp hộ bấm máy run tay nên một số tấm hơi mất nét.

Anh xếp số ảnh còn lại ra rồi liên tục nhìn tôi.

Chung quy lại hầu hết thời gian tôi đều ôm máy ảnh, chăm chăm chụp anh. Trừ những ảnh chung hai đứa ra thì hầu hết toàn là ảnh Thái Dung. Trong đó còn có mấy tấm do ban đầu tôi chưa chắc tay khiến thành quả trông mờ căm.

"Chiều nay anh không đưa máy cho em cầm nữa".

"Sao? Em chụp đẹp mà"

"Nhưng em chụp anh nhiều quá!" Anh gom ảnh lại rồi cất cẩn thận vào túi.

"Anh không chia ảnh cho em à?"

"Chiều về rồi chia".

Ngồi nghỉ chán chê, chúng tôi dắt nhau ra quảng trường chơi trượt patin. Nói là "chơi", chứ cả anh và tôi đều mới chỉ là trình độ nhập môn, bước đầu học cách giữ thăng bằng.

Tôi vẫn còn nhớ cảm giác lưu luyến nắm bàn tay anh hôm đó, cả hai chúng tôi đều chăm chú nhìn xuống đôi giày trượt, tập trung hết mức có thể để không bị ngã. Nhưng tất cả những điều đó đều không làm lu mờ được sự hoan hỉ trong lòng tôi khi nắm bàn tay anh. Tay Thái Dung cũng là tay con trai nên không nhỏ nhắn trắng mịn như tay con gái. Nhưng độ ấm và chút hơi ẩm ở lòng bàn tay anh như truyền thẳng vào tận tim tôi. Gió chiều trên quảng trường hôm ấy cũng thật êm ái, tôi thấy mình hạnh phúc đến mơ màng.

Chúng tôi cứ mải mê một hồi rồi cũng trượt được vài đường cơ bản. Thấm mệt, chúng tôi tháo giày trượt ra, ngồi nghỉ bên bậc thềm. Thái Dung giơ máy ảnh lên tự chụp hai đứa. Tôi và anh im lặng đợi chiếc máy nhả ảnh ra. Hai gương mặt chiếm gần hết diện tích tấm ảnh, tóc của chúng tôi chạm vào nhau, phía sau vẫn có thể thấy được cảnh quảng trường thoáng đãng. Tôi nhoẻn cười khi nhìn tấm ảnh, chiếc khuyên bạc trên tai anh được nắng chiếu vào, sáng lóa lên.

Tôi không kìm lòng được, đưa tay sang búng vào tai phải Thái Dung. Anh khó hiểu nhìn tôi, tôi lại cười tươi hơn. Tôi tưởng tượng thấy mình đang hôn lên tai anh, nơi chiếc khuyên trắng lấp lánh dụ hoặc, âu yếm nó một hồi thật lâu.

Quảng trường ban chiều lộng gió, Thái Dung ngồi bên tôi, tóc mai lay động trông càng đẹp đến nao lòng. Tôi tự mình sầu muộn, thầm hỏi trong lòng liệu sự xinh đẹp này có chút nào là dành cho tôi...


Trên đường về nhà, chúng tôi rẽ sai một lối, ở đoạn hình chữ X có hai trục đường lớn giao nhau. Hai đứa chúng tôi cứ vô thức đi mãi, đến khi nhận ra cảnh quan lạ lẫm mới lật đật quay trở lại đường cũ.

Chúng tôi về đến nhà cũng đã tầm năm giờ chiều. Cả hai mệt nhừ nên quên luôn chuyện chia ảnh cho nhau.

Hôm đó, tâm trạng tôi cứ như lơ lửng trên mây. Dư vị đi chơi riêng cả ngày với người mình thích vẫn còn cuồn cuộn trong lồng ngực. Mỗi giây, tôi đều nghĩ đến anh, tựa hồ mọi vấn đề khác trên đời đều không tồn tại. Tôi nhớ đến chiếc bông tai sáng lóa lấp ló sau tóc mai Thái Dung, ảo tưởng có cơ sở rằng điểm khác biệt nhỏ nhặt ấy là dành riêng cho mình.

Buổi tối, tôi không học hành được, không ngủ được, cũng không làm được gì khác để giết thời gian. Tôi ngồi trầm mặc bên ánh đèn vàng nhạt, đầu óc đảo điên từng khoảnh khắc từ lúc mới phải lòng anh đến hiện tại. Tôi muốn nhắn tin, muốn gọi điện cho anh, nhưng lại sợ thái độ của bản thân quá vồ vập khiến anh không thoải mái.

Bất chợt, giữa buổi đêm mơ màng. Tôi nghe tiếng chó sủa cuồng điên giữa khu phố, hòa lẫn với đó là tiếng người to tiếng cãi cọ dù không quá rõ ràng. Tôi mở cửa ban công, đánh mắt về phía ngôi nhà đối diện, đèn học trên tầng hai đột nhiên tắt phụt. Chiếc điện thoại trong tay tôi rung nhẹ, màn hình sáng lên báo có tin nhắn tới.

[Em xuống đón anh đi]

Không mất đến nửa giây suy nghĩ, tôi chạy ngay xuống tầng dưới. Lúc này đã gần 11 giờ đêm, tôi khẽ với tay lấy chùm chìa khóa mở cửa nhà.

Thái Dung đã đứng sẵn ở đấy đợi tôi.

Vào lúc ấy, mọi hành động đều gấp gáp hết mức có thể, tôi chỉ nhớ thoáng qua gương mặt vô hồn của anh hiện ra sau cánh cửa. Mọi thứ khác đều biến mất, nhòa vào trong đêm đen, duy chỉ có hàng nước mắt vẫn còn vẽ thành vệt dài trên gương mặt góc cạnh của Thái Dung là rõ rệt.

Tôi kéo anh vào nhà, cả hai bước đi khẽ khàng nhất có thể.

"Bố mẹ em ngủ rồi"

Tôi đẩy anh lên đi trước, còn bản thân bước theo sau.

Thái Dung đứng trân trân giữa phòng tôi, không nói gì. Tôi cũng không đả động một câu nào về những chuyện vừa xảy ra. Tôi hỏi anh có muốn uống nước không, hỏi anh có mệt hay buồn ngủ không. Thái Dung lặng lẽ nghe lời tôi nằm lên chiếc giường trải mền xanh nhạt gọn gàng.

Tôi không dám nhìn anh, đành tìm đến bên bàn học giả vờ làm bài. Đầu tôi đau như búa bổ, hỗn độn không ngừng.

Giọng Thái Dung khẽ vang lên phía sau:

"Em muốn ngủ chưa?"

Tôi im lặng không nói gì.

"Giường là của em. Hôm nay cho anh chiếm một nửa thôi"

Tôi vẫn im lặng không nói gì. Tắt đèn học, tôi mò mẫm leo lên nằm cạnh anh. Tuy là phòng riêng, nhưng giường của tôi vẫn là giường đôi. Ngày xưa bố mẹ bảo sợ tôi lớn nhanh, chân tay dài nằm giường đơn sẽ khó chịu. Tôi chưa từng nghĩ đến độ lớn của chiếc giường này, cho đến ngày hôm nay.

Thái Dung nằm nghiêng qua, tôi cảm giác anh đang nhìn chằm chằm vào gương mặt cứng đơ của mình.

"Anh quên không mang ảnh sang cho em rồi" Anh thì thầm.

"Lúc khác em lấy cũng được" Tôi cũng thì thầm theo.

Rốt cuộc niềm hạnh phúc ban ngày là mơ hay hiện tại mới là cơn ác mộng? Được người mình thích tìm đến giữa đêm hôm khuya khoắt, ấy vậy mà tôi chỉ thấy rối bời, khó hiểu và chua xót không thôi.

"Ừm... Nay trời đẹp nhỉ?" Tự dưng anh nói chuyện thời tiết.

"Hoàn hảo luôn" Tôi đáp. "Chân hơi mỏi tí thôi"

Đột nhiên Thái Dung hơi co giò lên, tay ôm chân:

"Đúng rồi. Từ tối đến giờ chân anh đau lắm luôn. Tại hôm nay đạp xe nhiều hơn thường ngày, xong rồi còn chạy khắp khu vui chơi, thậm chí còn đi trượt patin nữa. Khổ thân đôi chân".

Tôi khẽ cười. Chân tôi cũng đau y vậy, nhưng từ lúc về nhà tâm hồn tôi đã bay lượn giữa không trung, thành ra cái đau thể xác cũng mất hút.

"Để em đấm bóp chân cho anh" Tôi ngồi dậy. "Anh duỗi chân ra đi".

Thái Dung nằm thẳng người. Tiết trời đợt này đã lạnh hơn, Thái Dung mặc áo nỉ dài tay, nhưng vẫn bận quần đùi. Tầm nhìn đã quen với đêm tối, thêm ánh đèn đường mờ ảo lọt qua khung cửa sổ, cả đôi chân láng mịn của anh đều bày ra trước mắt tôi, chỉ chờ tôi vươn tay chạm tới.

Tôi dốc hết sức xóa bóp chân cho anh, chỉ thầm mong anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mọi ý nghĩ xấu xa đều gạt bỏ hết ra ngoài.

"Chân em thì sao?" Thái Dung ngước nhìn tôi.

"Em không sao hết cả" Tôi nói dối.

"Em nằm xuống đi. Anh giúp em"

Tôi ra chiều từ chối, Thái Dung vẫn khăng khăng bắt tôi làm theo. Tôi lại đành nghe lời anh.

Từ vị trí của mình, tôi thấy hình ảnh Thái Dung đang ngồi bên giường, mái tóc rủ xuống, ánh đèn mờ mờ cũng không thoát khỏi sống mũi thẳng tắp của anh.

Được một hồi, chẳng hiểu sao anh hỏi:

"Em bao nhiêu tuổi?"

"Em mười lăm."

"Valentine tới là mười sáu nhỉ?"

Tôi giật mình, ấy vậy mà Thái Dung lại biết sinh nhật tôi. Tôi cảm kích, muốn nói gì đó nhưng cổ họng chợt nghẹn cứng, chỉ đủ sức bật ra tên anh:

"Thái Dung..."

Anh nằm xuống bên cạnh tôi, mắt đối mắt.

"Em mười sáu, rồi đến lượt anh mười tám"

Ở khoảng cách gần, tôi nhìn ra khóe mắt anh ươn ướt và hoe đỏ. Bất giác, tâm trí tôi như gặp phải dejà vu, một hình ảnh chợt hiện lên trong mớ ký ức lặt vặt ngày nào. Đêm Trung Thu hôm ấy, dưới ánh trăng ngà ngà sáng, đôi mắt long lanh của Thái Dung cũng không che mờ được màu hoe đỏ vẫn còn vương lại.

Tim tôi thắt một nhịp, tôi thì thầm:

"Thái Dung"

Ước gì tôi nói được rằng mình yêu anh. Ước gì tôi có thể ôm anh. Ước gì ngay lúc này, mọi màu sắc bí mật trong anh đều được tôi khẽ mở ra từng lớp từng lớp và thẩm thấu triệt để.

Đôi mắt tôi va phải chiếc khuyên màu bạc bên tai Thái Dung. Tôi đưa tay lên, chẳng chút ngần ngại mà mân mê nó. Thái Dung không phản kháng, anh nhắm mắt lại, môi khẽ nhếch thành một nụ cười.

Ước gì tôi có thể hôn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro