2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Là H kéo rèm nha cả nhà huhu TvT)

Lý Thái Dung về đến nhà lúc trời đã tối đen.

Hắn không cách nào đi tàu điện ngầm được, chỉ có thể ngồi taxi, hắn bị chơi đùa quá mức, toàn thân bủn rủn, đầu nhũ nhô lên, sưng như ngực của con gái lúc dậy thì, huyệt nhỏ giữa hai chân vì bị động chạm quá độ, làm cho hắn lúc đi bộ không thể khép chân lại, hắn được Tại Hiền dìu xuống lầu giống như một đứa trẻ, ngồi trên xe, tài xế nhiều lần ngẩng đầu nhìn hắn qua gương, ánh mắt tò mò soi xét rất kỳ quặc, Lý Thái Dung xấu hổ vô cùng, chỉ có thể nghiêm mặt không biểu cảm.

Tài xế chắc chắn là đoán được, hắn vẻ mặt ửng hồng, vừa nhìn là đã biết mới làm, nhưng chắc là đã đoán sai đối tượng, nghĩ hắn đi bán thân, nghĩ đi nghĩ lại, tên đàn ông nào lại bỏ tiền để tìm nam nhân khác chơi mình chứ.

Nhưng không thể không nói Tại Hiền quá là chuyên nghiệp --- là lời khen ngợi. Lý Thái Dung đến khi về đến nhà rồi vẫn còn cảm giác mê man mơ hồ, di chứng sau khi đạt cao trào quá mức kịch liệt, hắn bị chơi đằng sau đã bắn, tiểu huyệt đến bây giờ vẫn còn hơi co rút.

Lý Thái Dung vịn tường cởi giày đá lung tung, loạng choạng ngã vào ghế sofa.

Đói quá, làm tình quả là hao tốn thể lực. Nhưng mà lại lười vào bếp, đến việc lấy điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài cũng khó khăn.

Hắn tự nhiên lại có ảo giác về chuyện mới làm.

Hắn bị ý nghĩ của mình làm cho bật cười.

Cùng nhau tắm, là Tại Hiền ôm mình đi tắm, tay cậu ta rất đẹp, rất đẹp, Lý Thái Dung chưa từng thấy qua bàn tay nào đẹp như thế, ngón tay trắng thon, lại không mất đi cảm giác khớp xương to nam tính. Chính bàn tay đó nắm lấy thắt lưng của mình, một bên dán vào tai nói: "Thái Dung nâng mông lên, lấy mấy thứ kia ra ngoài", thứ kia là thứ gì? Lý Thái Dung đại não mê man, cảm nhận được chất lỏng dinh dính từ trong ruột đạo chảy ra, mặt đỏ như bị chưng chín, cậu ta tùy ý dùng hai ngón tay xinh đẹp ra vào giữa đùi mình, hắn thật vô dụng, dương vật lại run rẩy đứng lên, hắn sợ bị Tại chê cười, lại không biết nên che giấu như thế nào.

"Anh lại cương rồi." Tại cười nói.

Lý Thái Dung xấu hổ muốn chết, rụt cổ dựa đầu vào vai Tại Hiền.

"Anh rất thích em đúng không?" Tại cố ý bóp nhẹ đùi trong của Lý Thái Dung, cằm cọ cọ vào hai má nóng bừng của Thái Dung.

"Nhưng nơi này của anh không thể dùng tiếp rồi." Tại giống như đang an ủi cậu nhỏ, "Em dùng tay giúp anh được không?"

"Không cần," Lý Thái Dung xấu hổ không chịu nổi, "Chờ một chút sẽ ổn thôi."

Thật là quá đáng, thật là quá đáng.

Lý Thái Dung thậm chí không dám nhìn cậu.

"Được rồi, nghe lời anh hết."

".....Cậu không muốn nữa sao?" Lý Thái Dung hạ tầm mắt nhỏ giọng, nhát gan hỏi, "Em rất muốn, nhưng anh mệt rồi." Tại quan tâm nói.

Gạt người, cậu rõ ràng không có ý đó.

"Do tôi không đủ xinh đẹp đúng không?" Lý Thái Dung có hơi tức giận, lần đầu tiên tức giận với đối phương.

Tại Hiền cúi đầu nhìn hắn, trên mặt mang vẻ ôn nhu, khéo hiểu lòng người, lễ độ tươi cười.

"Không có, Thái Dung là người đẹp nhất em từng gặp."

Lý Thái Dung nghe xong liền đỏ mặt bật dậy, giống như thiếu niên 18 tuổi.

Nói xong còn đến gần, "Khuôn mặt Thái Dung rất xinh đẹp, đôi chân cũng đẹp, vết sẹo bên khóe mắt cũng xinh đẹp," cậu tiến tới hôn một cái lên khóe mắt Lý Thái Dung.

Tim Lý Thái Dung lại nảy lên đập thình thịch, không đúng, hình như từ khi bước vào cửa, trái tim của hắn liên tục đập nhanh hơn bình thường.

Thật là không có tiền đồ, có thể như vậy là tốt rồi.

Tại lại nói tiếp, "Bên trong anh cũng rất chặt, lúc làm toàn thân đều đỏ hồng...."

"Được rồi được rồi!" Lý Thái Dung vội vàng hấp tấp nâng tay che miệng người kia, đôi mắt ướt sũng, "Đừng nói nữa."

Tại Hiền để lộ ánh mắt thâm tình ----- cậu luôn có ánh mắt thâm tình. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Thái Dung, đặt lên miệng hôn một cái.

Lý Thái Dung như bị điện giật cố rút tay lại, nhưng bị đối phương nắm chặt.

"Anh biết anh xinh đẹp nhất là lúc nào không?"

Lý Thái Dung thẹn thùng muốn ngất, chỉ có thể quay mặt chỗ khác lắc đầu.

Tại không trả lời, cúi đầu hôn lên hàng lông mi ngấn nước của Lý Thái Dung, cẩn thận hôn, tựa như ----

"Anh đọc Hoàng Tử Bé chưa?" Nói xong liền cười rộ lên, dường như không biết xấu hổ, "Thái Dung là đóa hồng nhỏ của em."

Lý Thái Dung biết mình không thể chạy trốn nữa rồi, hắn bị lời nói tâm tình quá mức lãng mạn còn có chút buồn nôn dọa sợ, mắt mở tròn xoe, trên mặt chứa đầy nước mắt, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại khóc nhiều đến như vậy, tóm lại, sắp khóc nữa rồi, cảm giác được người khác trân trọng khiến tuyến lệ của hắn hỏng rồi.

Tại Hiền vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đừng nhìn tôi. Trong lòng Lý Thái Dung lên tiếng, đừng nhìn tôi nữa.

Rõ ràng là mối quan hệ bất chính, vậy tại sao lại nhìn tôi giống như đang ngắm nhìn người yêu mình vậy?

Cậu thật đẹp mắt, tóc ướt nhẹp vuốt ra sau, đúng là rất giống nam chính phim điện ảnh. Lý Thái Dung suy nghĩ lung tung, đột nhiên rơi nước mắt.

Cậu vội vàng cúi đầu: "Đừng khóc mà."

Tại Hiền không nói lời nào, bế Lý Thái Dung từ trong bồn tắm ra ngoài, Lý Thái Dung đứng bất động, cậu đặt hắn ở trên bồn rửa tay rộng, dùng khăn tắm giúp hắn lau khô người. Lý Thái Dung nhỏ con, ngồi trên bồn rửa tay cũng chỉ cao hơn Tại Hiền một chút, vành mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt.

Tại Hiền khẽ thở dài, lúc này mới mở miệng: "Anh đẹp nhất là khi khóc đó."

"Lúc Thái Dung khóc, trái tim em khuấy động."

________" Tên lừa đảo." Kim Đạo Anh nói chắc như đinh đóng cột. "Hả?"

"Cậu nghĩ đi, hắn đối với ai cũng nói như thế thôi," Đạo Anh càng nói càng tức giận, "Thái Dung cậu đừng để bị hắn mê hoặc, hắn ta chắc chắn là bad boy đó bad boy!"

"Cậu chưa gặp cậu ấy mà---" Lý Thái Dung có chút không cam lòng, câu từ có chút lộn xộn, "tại sao lại nói vậy."

Kim Đạo Anh tức muốn trợn ngược mắt lên trời, "Nếu hắn ta có ý với cậu sao lại đuổi cậu về nhà? Tiểu tử điên này, lần đầu gặp nhau làm xong liền đuổi người ta đi..."

"Này!" Lý Thái Dung đỏ mặt ngắt lời, "Cậu lớn tiếng cả công ty nghe hết bây giờ."

"Trở lại," ngón tay Đạo Anh gõ gõ trên mặt bàn, "Đừng liên lạc với cậu ta nữa."

"Biết rồi." Lý Thái Dung cau mày.

"Cũng đừng gặp mặt!" Kim Đạo Anh hung dữ bổ sung, " "Có dùng tiền đi chơi cũng đừng chọn hắn, biết không?"

"Ừ!" Lý Thái Dung đá bắp chân cậu ta dưới bàn.

Ngược lại tôi rất muốn liên lạc.

Lý Thái Dung nghĩ thầm, nhưng hắn vẫn chưa nói cách liên lạc với nhau, hắn cùng cậu trải qua kích tình mãnh liệt lúc hoàng hôn, vậy mà ngay cả tên thật của cậu cũng không biết, Tại Hiền Tại Hiền, giống như học sinh nổi tiếng ở trường cấp 3, tại sao lại đi làm loại công việc đó? Hay chân tướng giống như lời Đạo Anh nói, cậu ta đối với ai cũng như nhau: bộ dạng quyến luyến thâm tình.

Đúng là không nên nhung nhớ cậu ta nữa, đứa nhỏ kia không phải là loại mình có thể với tới, hắn không hiểu được Tại Hiền, cậu ta một hồi gọi mình anh, một hồi không phân lớn nhỏ gọi Thái Dung Thái Dung, cậu ta nói mình xinh đẹp nhưng đến cùng thì có bao nhiêu phần chân thành?

Cậu ta nói mình giống đóa hồng nhỏ, tên điên, nào có ai miêu tả đàn ông như vậy, như đọc mấy bài của mấy tên nhà thơ chế lại mấy câu chuyện tình cổ xưa thời Trung Cổ. Nhưng đứa nhỏ kia không có ngốc, niêm yết giá công khai, giới hạn buổi chiều, làm xong liền cắt đứt tiễn mình đi, tên tiểu tử bạc tình.

Có lẽ trong lòng đang chê cười chính mình, đàn ông hai mươi lăm tuổi, còn chưa biết cảm giác được đối xử tốt, trước mặt người được mình bỏ tiền mua cũng thẹn thùng, thật vô dụng mà.

Lý Thái Dung tắt máy tính, tạm biệt đồng nghiệp, chuẩn bị đến siêu thị mua đồ ăn rồi về nhà, quyết định thả lỏng một tí.

Hắn ngại ngùng thừa nhận, hắn có sở thích giống các cô gái trẻ tuổi, lên đồ đi đến quán cà phê ăn đồ ngọt, hoặc sau giờ làm đẩy xe đẩy chầm chậm đi dạo giữa các kệ hàng trong siêu thị, những điều nhỏ nhặt này trong cuộc sống khiến hắn an tâm.

Đúng là giống con gái mà. Kim Đạo Anh cười nhận xét.

Sau đó Lý Thái Dung ngồi tàu điện ngầm đến Walmart gần nhà, vừa cầm giỏ hàng điện thoại rung một cái, là người môi giới từ chỗ giới thiệu lần trước gửi tin nhắn, đại khái là muốn Lý Thái Dung cho feedback, lập tức cạn lời, Lý Thái Dung bỏ giỏ hàng trở lại, bắt đầu gõ, nói rất hài lòng. Gửi tin nhắn xong mới âm thầm bật cười.

Hóa ra cũng chỉ là business.

Lý Thái Dung mua rất nhiều đồ lặt vặt, một hộp kem vanilla lớn.

Mua đồ ăn, xịt thơm quần áo, bình uống nước, Kim Đạo Anh mà biết thì lại quở mình không biết khái niệm tiết kiệm, nhưng Lý Thái Dung hài lòng với việc mua sắm thoải mái như vậy, mang bao lớn bao nhỏ ra ngoài bắt xe.

Cuộc sống sau này cũng không có gì thay đổi, công ty có hạng mục mới, hắn liên tục tăng ca, quầng thâm mắt càng thêm nghiêm trọng, xem ra sắc mặt rất kém, khiến người ta không dám tới gần, mỗi ngày đều ăn đồ ăn nhanh, cân nặng cũng giảm, thắt lưng đau do ngồi lâu tái phát, tóm lại là bận bịu túi bụi, sắp quên luôn buổi hoàng hôn triền miên cùng tên "nhân viên phục vụ" đẹp trai kia.

Nửa tháng sau đề án cuối cùng cũng hoàn thành, cả tổ ra ngoài ăn mừng, Lý Thái Dung quá mệt mỏi hai mắt biến thành cục đen, nhưng vẫn đi cùng, quán nướng gần trường đại học, hắn dự định nâng ly chúc mừng xong liền chuồn về nhà ngủ bù.

Không hề nghĩ đến sẽ gặp Tại Hiền ở đây.

Ban đêm ánh trăng sáng rõ, có mấy nữ thực tập sinh mới tới, hắn cùng mấy nam đồng nghiệp mang giày ra cửa quán hút thuốc, trêu chọc đối phương nhả khói phì phèo giống mấy ông chú 40 tuổi, Lý Thái Dung vừa mệt vừa cười, dựng thẳng điếu thuốc, có người nhắc đến việc ký hợp đồng đợt này sẽ được thưởng bao nhiêu tiền, có người kể mình mới mua cổ phiếu lại thua trắng tay, sớm biết thì tháng trước đã bán hết rồi, Lý Thái Dung không khéo nói chuyện cùng mọi người, ở bên cạnh im lặng lắng nghe.

Tại Hiền xuất hiện lúc người đồng nghiệp mới vừa than phiền cô bạn gái khó hầu hạ, ban đầu Lý Thái Dung không nhận ra, gần đây thời tiết chuyển lạnh, đứa nhỏ kia mặc hoodie, vai mang ba lô, mọi thứ đều ra dáng sinh viên, đi cùng với một đám sinh viên có nam có nữ ăn mặc thời thượng, từ con đường đối diện vừa đi vừa nhốn nháo.

Lý Thái Dung cận thị rất nặng, đi đến trước mặt rồi mới nhận ra, ánh mắt Tại Hiền như có như không lướt qua người hắn, hắn sợ tới mức vội cúi đầu, tay cầm điếu thuốc không khống chế được run lên.

Đệt mẹ cái tình huống gì đây?

Hắn muốn ngẩng đầu lên xác nhận một chút, nhưng lại không dám, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào càng xa dần, tiến vào quán xương bò hầm bên cạnh.

Sau đó nhìn thấy Tại Hiền kéo rèm cửa giúp mấy cô gái, cánh tay che trên đỉnh đầu của mấy cô nữ sinh, cúi đầu cười nói gì đó.

Là câuh ấy đúng không? Hay là do mình nhớ lầm rồi? Trong lòng Lý Thái Dung rối ren không yên, lửa cháy hơn phân nửa điếu thuốc cũng không biết.

"Anh có quen người lúc nãy không?"

"Gì chứ?"

"Là cái người kia á," đồng nghiệp tay kẹp điếu thuốc gãi gãi trán, "Trong đám học sinh kia, đứa trẻ có vóc dáng rất cao."

"Không có," Lý Thái Dung thề thốt phủ nhận, "Không quen."

"Em thấy cậu ta nhìn anh rất lâu." đồng nghiệp vô tình nói, "Tưởng là quen biết ----- tên tiểu tử đó diện mạo rất được."

"Nhìn tôi chằm chằm?" Lý Thái Dung cảm thấy khó tin.

"Đúng vậy, từ đường đối diện đã nhìn anh rồi... ánh mắt thật dọa người, em cũng không dám nhìn lại."

"Cậu ta à?"

Lý Thái Dung quay đầu lại nhìn, đã thay đổi chỗ ngồi, bên trong quá nhiều người căn bản không nhìn được Tại Hiền ngồi ở đâu.

Lại bắt đầu rồi.

Tim Lý Thái Dung bắt đầu đập thình thịch, nuốt nuốt nước miếng, vùi đầu thuốc lá, "Được rồi, chúng ta vào trong ngồi đi."

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro