Hết yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Jaehyun đặt chìa khóa xe xuống bàn, nhìn quanh phòng khách một lượt, nơi góc tường đã có 2 chiếc vali to dán đầy những chiếc sticker dễ thương màu sắc mà mỗi nhìn thấy cậu đều phải thốt lên "thật trẻ con", bên cạnh đó còn có vài chiếc hộp giấy lớn chứa đầy đồ đạc thân quen. 

Jaehyun mở cửa phòng ngủ. Dường như ai đấy vì quá tập trung vào việc dọn quần áo mà chẳng để ý cậu đã đứng phía sau từ lúc nào. Jaehyun nhẹ nhàng lên tiếng, sợ làm người ấy giật mình, cậu luôn như vậy, vẫn luôn nghĩ cho anh

   -Taeyong? Có cần em giúp gì không?

Lúc này người ấy mới ngước lên nhìn cậu, cười với Jaehyun. Đó là nụ cười mà Jaehyun cá rằng cả đời này dù nhìn thấy nó bao nhiêu lần đều khiến cho vật nhỏ bé nơi góc trái lòng ngực không tự chủ mà rung lên nhẹ nhàng. Nhưng tiếc thật đấy, liệu Jaehyun còn có thể nhìn thấy nụ cười ấy nữa không, nhìn thấy người Jaehyun yêu nữa không 


   -Anh ổn mà. Không sao đâu.

Jaehyun ngồi xuống giường đối diện anh, tiện tay giúp anh xếp vài cái áo, chiếc khăn. Taeyong thở dài, ủ rũ

   -Anh không nghĩ đồ anh nhiều như vậy. Dọn mệt thật đấy!


        Nếu mệt thì đừng dọn nữa... đừng đi nữa...


Cậu giấu lời nói ấy trong tim mình. 

   -Thì em giúp anh đây. Em gọi xe chuyển nhà rồi... hôm qua anh bảo không tìm được sao?- cậu ấp úng bổ sung thêm khi nhìn thấy đôi mắt anh lonh lanh mở to ngạc nhiên

   -Jaehyun luôn là tốt nhất.

        Tốt nhất cũng không được anh chọn. Có ích gì chứ?


Tiễn anh ra xe, cậu im lặng đứng nhìn hai chiếc xe một lớn một nhỏ chạy đi xa, Jaehyun cứ đứng như thế mãi, thậm chí khi chúng đã biến mất sau cua rẽ nơi cuối đường, cậu vẫn lặng thinh đứng đấy, gương mặt trông bình lặn, nhưng tâm đầy ngỗn ngang. Và trước thủy triều luôn là mặt biển tĩnh lặng, Jaehyun nhẹ nhàng đóng cửa nhà, gương mặt dần biến đổi, đôi tay căng cứng gồng mình, Jaehyun đưa tay đẩy hết những chiếc bình trên kệ xuống, xé nát đống sách được xếp gọn gàng,  chiếc ti vi hay sô pha cũng không khỏi kiếp nạn. Jaehyun như xõa hết bực tức giấu trong người bao lâu nay, cậu vừa khóc vừa lẩm bẩm gì đấy không rõ. 


Nhìn quanh căn nhà chẳng khác gì đống hoang tàn, cứ như vừa có cơn lốc xoáy đâu đó thổi đến, Jaehyun mới bật cười thỏa mãn mà nằm thẳng ra đất, nhìn trần nhà trắng xóa, tâm trí giờ đây lại nhẹ nhàng đến lạ, từng hình ảnh, từng kí ức, cứ như đoạn phim nhỏ được chiếu lại, bắt cậu phải xem. 


Jaehyun từng rất yêu ngôi nhà này, vì nó chứa biết bao kỷ niệm của cả hai. Từng chiếc bàn, cái ghế, cái kệ sách hay góc nhỏ trong nhà đều là cả hai cùng trang trí. Hình ảnh Taeyong lau từng chiếc bình cổ rồi nhẹ nhàng đặt chúng vào kệ tủ, miệng thì không ngừng cằn nhằn vì thú vui đồ cổ khó hiểu của cậu, hay chuyện anh xếp từng quyển sách ngay ngắn, nhăn mày khó hiểu khi đọc tiêu đề của chúng. Hay hình ảnh anh khó khăn vác từng vali lớn khi cả hai đến sống chung, mồ hôi nhễ nhại trên trán nhưng miệng thì cười tươi


   -Kể từ hôm nay được ở cùng Jaehyun rồi! Thích quá đi!


Anh reo lên thích thú còn cậu thì ngơ ngẩn ngắm nhìn hình ảnh tươi đẹp trước mắt. Dù là bốn năm trước hay bây giờ, con tim Jaehyun đều không ngừng xao xuyến mỗi khi nhớ đến anh


Jaehyun từng rất yêu ngôi nhà của mình, nhất là kể từ khi anh chuyển tới, bởi vì nơi nào cũng có hình bóng của Taeyong, anh chăm chút cho ngôi nhà rất tốt, dù là góc nhỏ nhất cũng chưa từng bỏ qua. Nhưng mà người ấy đi rồi, cái người nói muốn xây dựng tổ ấm với cậu, muốn về chung một nhà với cậu, đã bỏ Jaehyun đi rồi. 


   -Anh ơi hức... em lỡ phá nát hết rồi hức... anh về đi... về quát em hức... mắng em đi hức... em sẽ phụ anh dọn dẹp... nha anh... Ở đây hức... chẳng còn gì... chẳng còn gì của anh cả... anh ơi...



Ngày hôm ấy, Jaehyun trở về nhà khi đèn đường đã sáng, nhà nhà đều đã chìm vào giấc ngủ sâu. Tiếng mở cửa khiến Taeyong giật mình tỉnh giấc khi đang gục đầu thiếp đi trên bàn ăn.

   -Sao anh không ngủ đi? Đợi em làm gì?

Cậu vừa hỏi vừa cởi chiếc măng tô treo lên móc nhưng câu trả lời sau đó của Taeyong khiến cậu như ngừng thở

   -Vì anh nghĩ em sẽ về đón sinh nhât cùng anh.

Jaehyun gõ một cái thật đau vào đầu như sự trừng phạt, cậu bước nhanh đến ôm lấy Taeyong đang dọn dẹp chén đĩa trên bàn

   -Em xin lỗi. 

Taeyong tránh đi, anh nhìn cậu thật buồn. 

    -Không sao.

    -...

    -Không phải lần đầu... Anh quen rồi...

Hụt hẫng, buồn tủi, thất vọng, tổn thương, đau khổ... bao nhiêu cảm xúc tồi tệ đang chất chứa trong đôi mắt xinh đẹp ấy, đôi mắt to tròn trong sáng ấy, đôi mắt luôn mở to vui vẻ khi nhìn thấy cậu, giờ đây lại nhìn cậu như vậy, Jaehyun không muốn, thật sự không muốn như vậy một chút nào.



   -Jaehyun, mình chia tay đi. 


Taeyong yên ổn nằm trong vòng tay cậu, nhẹ nhàng thốt ra câu nói ấy. Trái tim Jaehyun hẫng đi một nhịp, đau đớn dần len lỏi xâm chiếm con tim. Cậu siết chặt anh trong vòng tay, đôi mắt nhòe đi vì dòng nước ấm, Jaehyun hít thở khó khăn, cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí vươn mùi bạc hà quen thuộc nơi tóc anh. Mặc kệ cái đau nhói ở eo, ở vai, mặc kệ âm thanh thút thít nơi đỉnh đầu, từng hơi thở khó khăn, giọng nói vẫn bình thản đến lạ

   -Anh nghĩ mình không còn yêu em nhiều như trước, à không

        ...anh hết yêu em rồi.

Sau lời nói ấy, không ai nói thêm câu nào, Taeyong không kể những buồn tủi mà bản thân chịu đựng bao lâu nay, Jaehyun cũng chẳng nói vài lời níu kéo. Cả hai cứ ôm lấy nhau suốt đêm, chẳng ai có thể ngủ lấy dù chỉ một chút.

Jaehyun cảm nhận hơi ấm khi ôm người mình yêu trong vòng tay, Taeyong lặng nghe tiếng thút thít trên đỉnh đầu dần ít đi rồi im bật, chỉ còn tiếng thở nhẹ và hơi thở ấm áp ấy. Có lẽ cả hai đều hiểu đối phương muốn gì, Jaehyun biết trong suốt hơn một năm qua bản thân đã tệ với Taeyong như thế nào, anh cũng biết cậu yêu anh nhiều bao nhiêu, muốn anh ở cạnh bao nhiêu. Nhưng cả hai cũng hiểu, ở cạnh nhau chỉ có thêm muộn phiền mà thôi, người anh yêu sẽ khó khăn thế nào khi cố chiều theo ý một người nhạy cảm như anh, Jaehyun cũng biết người cậu trân trọng sẽ chỉ rước thêm nỗi buồn với sự vắng mặt thường xuyên của kẻ cuồng công việc.



Jaehyun năm ấy phải lòng chàng nhân viên mới rực rỡ như ánh nắng đầu hạ, để rồi khi đắm mình trong ánh nắng chói chang ấy, bản thân lại nhận ra nơi cuối đường có vươn chút lạnh lẽo của cơn gió cuối thu, nhạy cảm, khó nắm bắt. Taeyong lại say mê dáng vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng của cậu giám đốc trẻ tuổi tài ba, và rồi trái tim lại từng nhịp rung lên khi cảm nhận hơi ấm nơi giọng nói, vòng tay của người ấy, đặc quyền của riêng anh. 

Cả hai cứ thế va vào nhau, từng ánh nhìn lén lút, từng cử chỉ nhỏ nhặt, cái quan tâm dịu dàng, cuối cùng cả hai con tim cũng đập chung một nhịp. Thế nhưng, Jaehyun cũng có lúc quên đi cơn gió lạnh lẽo nơi tim của Taeyong mà chạy theo những sấp tài liệu chồng chất, những bữa tiệc xa hoa cùng đối tác làm ăn, và Taeyong cũng biết, vòng tay ấm áp ấy cũng chẳng còn đủ để vỗ về trái tim nhạy cảm của bản thân anh, Taeyong quyết định buông tay. 



   -Em nhớ không được bỏ bữa. Phải ăn uống đầy đủ.

   -Ừm.

   -Quần áo em cứ thuê người đến giặt rồi ủi sạch sẽ. Em vụng về, đừng để bản thân bị thương. 

   -Ừm.

   -Không được hút thuốc nhiều, không tốt cho sức khỏe. 

   -Ừm.

   -Không được thức khuya quá nhiều. Em phải cẩn thẩn khi lái xe. 

   -Ừm.


Trước khi rời đi, anh còn căn dặn cậu bao điều, trao cho cậu chút ngọt ngào, dịu dàng, quan tâm, khiến cậu khi đến giờ phút cuối cùng vẫn còn hoang tưởng rằng anh vẫn còn yêu cậu, anh sẽ trở về với cậu, để rồi khi đối mặt với căn nhà trống hoắc, Jaehyun mới giật mình nhận ra, anh đã đi rồi, rời xa Jaehyun rồi.

Nụ cười cậu đã bỏ lỡ, cái ôm cậu đã vụt mất, nụ hôn cậu đã bỏ quên, giờ đây chẳng thể tìm lại nữa rồi. Jaehyun thật còn gì cả.


Nhìn ngôi nhà từng rất gọn gàng, ấm cúng, giờ đây hoang tàn ngổn ngang, Jaehyun bật cười khi dòng nước mắt vẫn lăn dài trên má. 

   -Người có thể bỏ đi, đồ vật có thể đem vứt, nhưng kỷ niêm thì sao? Em vẫn còn yêu anh, rất yêu anh...



~~~~~~~~~~~~

 Hé lô cả nhà iu lâu ngày không gặp 😘

 Mà chap này mình cứ cảm giác sao sao ấy, thôi mọi người đọc vui, giải trí thôi nhá, có gì sai sót góp ý cho mình nha 🤗

 Cuối tuần vui vẻ nhoa 💃💃💃 (tuy nay mới thứ năm :>>>)

Yêu mọi người nhiều ❤️❤️❤️



😘 😘 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro