溺水 - Đắm chìm (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[JAEYONG] 溺水 - Đắm chìm (18+)

Tên gốc: 溺水
Tác giả: (đợi bạn tìm lại rồi bạn bổ sung nha)
Nguồn: Weibo
Dịch: Be my rose

Lưu ý: Truyện có nhắc đến yếu tố nhạy cảm, ai không chịu được vui lòng đừng đọc tiếp kẻo tổn thương tinh thần thì mình không chịu trách nhiệm được đâu nha. Nhắc rồi đó.

---------------------

"Không được, không thể, không thể được."

Thật khó để mở miệng nói những lời này, vậy thì cứ để những lời ấy biến thành những lời lẽ tốt đẹp đi. Trịnh Tại Hiền nói không muốn, anh cũng cố ép mình không muốn. Lý Thái Dung đáp "Ừ", sau đó tiếp tục cúi đầu ngồi co ro trên ghế sofa nhìn ngón chân. Dòng chảy sinh hoạt khác biệt, Trịnh Tại Hiền không thể hiểu được hàm ý chìa tay của Lý Thái Dung, hoặc là cảm thấy Lý Thái Dung đang thương hại hắn. May mắn chúng ta đều hiểu rõ, rằng chúng ta đắm chìm theo cùng một cách.

Nói đúng hơn thì, bọn họ không tính là người yêu, không có tỏ tình cùng đồng ý chính thức, nhưng lại làm những chuyện đôi lứa làm: ở chung một chỗ, nửa đêm vùi mình trên sofa xem phim đồi trụy, lúc hứng tình sẽ ân ái như một lẽ đương nhiên. Trịnh Tại Hiền lúc ở trên giường và lúc bình thường tưởng như hai người khác nhau, giống như trong chuyện làm tình nên thô bạo, mặc dù đối phương là Lý Thái Dung thì mức độ nhường nhịn lớn nhất là hôn nước mắt rơi trên khóe mắt anh. Thế nhưng Trịnh Tại Hiền không hề giảm đi chút lực nào, bằng chứng là dấu tay năm ngón hằn rõ bên hông Lý Thái Dung. Trịnh Tại Hiền thích làm tình trên ghế sofa, không gian hẹp, Lý Thái Dung không có chỗ trốn, chỉ có thể chui trong ngực hắn, tựa như cá nuôi nhốt trong hang nước, ngực hắn là bức tường, mà chính hắn là mồi câu.

Làm xong thì nằm ngủ trên ghế sofa. Nửa đêm Lý Thái Dung khát nước tỉnh dậy, yết hầu nóng như lửa đốt. Anh từ trong lòng Trịnh Tại Hiền cẩn thận đứng lên, sau huyệt có thứ gì đó chảy ra cũng không thèm để ý. Lượm bộ quần áo trên mặt đất mặc vào rồi tiện tay ném quần lót đi. Lúc mặc áo, nếu tâm trạng Trịnh Tại Hiền tốt thì trước tiên sẽ giúp anh một tay. Phòng khách không mở đèn nên mặc nhầm thành áo của Trịnh Tại Hiền, và bởi vì lớn hơn một số nên che gần hết phân nửa cái mông của Lý Thái Dung. Anh bước qua đống áo sơ mi, quần, cà vạt vứt vương vãi đầy đất, mở tủ lạnh, vốn nơi ấy chất đầy cafe nay đã đổi thành sữa, đồ uống cacbon-axit cũng hoàn toàn biến mất. Lý Thái Dung cười khổ, lúc lượng công việc nhiều anh không thể không dựa vào cafe để duy trì tỉnh táo, thế nhưng Trịnh Tại Hiền không cho, hắn bảo "Anh không ngủ nhưng em muốn ngủ. Anh, tối nào anh cũng mở đèn đến rạng sáng, không thương mình thì cũng thương em đi chứ." Vì lý do này mà hắn đổi tất cả những đồ uống không lành mạnh.

'Cái miệng này thực sự hư quá rồi', Lý Thái Dung nghĩ, thuận tay cầm một hộp sữa mở ra uống.

"Thái Dung."

Âm thanh đột ngột vang lên khiến Lý Thái Dung bị dọa đến phát sợ, sữa vương xuống đầy người, lại ho khan một lúc lâu nữa. Trịnh Tại Hiền nhíu mày, lúc tỉnh dậy không thấy người này đã đủ khiến hắn nổi cáu rồi, mò mẫm tìm quần ngoài phiền phức muốn chết, đến khi tìm được người rồi, mới kêu có một tiếng mà đã thành như vậy, sợ cái gì cơ chứ? Hắn khủng bố đến vậy sao? Hắn nương theo ánh sáng từ đèn cảm ứng tủ lạnh để chính thức nhìn Lý Thái Dung, áo sơ mi mở rộng, sữa theo môi chảy xuống, rơi xuống bộ ngực kia, dính vào đầu vú, nơi ấy vừa được hắn mút vào lúc ân ái, đến bây giờ vẫn còn đỏ, còn có dấu răng mờ nhạt vẫn còn lưu lại, như thể trướng sữa nên phải dùng miệng hút ra. Trịnh Tại Hiền bây giờ vẫn còn nóng giận, chỉ có điều hai luồng nóng này không giống nhau.

"Đánh thức em rồi à? Xin lỗi..."

Sau khi tỉnh dậy Lý Thái Dung có chút buồn rầu. Đáng sợ hù chết người rồi, anh cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Không có tâm trạng uống nữa nên Lý Thái Dung bèn ném hộp sữa vào thùng rác bên cạnh tủ lạnh, đang muốn đi lấy cây lau nhà thì đã bị Trịnh Tại Hiền cầm cổ tay. Cửa tủ lạnh đóng lại một cách nặng nề, bóng tối lại lần nữa bao phủ. Trịnh Tại Hiền ấn anh lên cửa tủ lạnh, bắt đầu từ gáy hôn xuống, chính xác hơn thì là cắn, rê xuống đến ngực, lưỡi đè ép đầu vú cắn xuống một cái, hai cái, ba cái, còn dùng răng cắn nhẹ. Vuốt ve an ủi đủ rồi bèn dùng môi ngậm lấy, gắng sức day day, vị sữa tràn ngập trong kẽ răng khiến hắn ngay trong khoảnh khắc này chỉ muốn làm một đứa trẻ chưa cai sữa, mà hắn cũng quả thực làm rồi.

"Anh, em cứng rồi."

Trịnh Tại Hiền vừa mở miệng nói vừa dùng tính khí đã gồ lên cọ vào bắp đùi của anh, miệng còn vương lại vị sữa, nếm mãi chưa đủ nên môi cong lên dỗi hờn. Lý Thái Dung vẫn còn chưa hiểu rõ được tình huống, lúc bị ngậm lấy không khống chế được rên lên, bóng tối khiến cho thân thể anh càng nhạy cảm hơn, tầm mắt đã mờ đi rồi. Lý Thái Dung luôn luôn rất dễ khóc. Bởi vì ở trong nước quá lâu nên khắp người đều dấp dính, hậu huyệt còn âm ỉ đau, thế nhưng anh không thể nói không, không muốn, Lý Thái Dung làm không không được. Lúc này anh cảm thấy bản thân mình không giống mèo, bởi mèo thông thường rất cao ngạo. Tình cảnh này khiến anh cảm thấy mình giống cá hơn, nhưng không phải là loài cá bình thường. Lý Thái Dung cảm thấy anh sắp chết rồi, nước khiến anh không thể thở nổi. Anh nghĩ, anh sắp trở thành con cá vàng đầu tiên trên thế giới tìm chết rồi.

"Ừ..."

Lý Thái Dung nghe thấy mình đáp.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro