III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jake mang bộ mặt nghiêm trọng sải những bước thật rộng về phía căn phòng đang náo loạn cả lên vì người ngồi phía bên trong. Trong tay hắn nắm chặt thanh kiếm vẫn chưa tuốt khỏi vỏ. Và sẽ chẳng ai biết được hành động tiếp theo của hắn khi chạm trán người kia là gì.

Những lời bàn tán xôn xao của đám nữ hầu truyền đến tai hắn.

"Tại sao lại là nam nhân?"

"Gia tộc Lee dám lừa dối thái tử?"

Jake nghĩ tới người vừa nãy hắn nắm tay đỡ xuống xe. Rõ ràng không có lấy một động tác thừa, vậy mà hắn vẫn để cho người ở dưới tấm mạng che mặt kia lừa một phen ngoạn mục. Xem ra kẻ mà hắn sắp sửa đối phó đây ắt sẽ còn xảo quyệt hơn cả những thủ đoạn tinh vi kia.

"Đã có chuyện gì?"

Người quyền lực nhất ở đây vừa lên tiếng, đám người hầu kẻ hạ còn lại trong phòng đều tự biết quý mạng mình mà nín thinh. Bọn họ dạt ra hai bên tạo thành lối đi đủ rộng để hắn có thể hiên ngang bước lên trước, cúi rạp đầu tuyệt đối theo mỗi bước chân hắn đi.

Jake không chút khoan nhượng nắm lấy phần chuôi rồi tuốt kiếm khỏi vỏ, mũi kiếm chỉa thẳng vào người đang ngồi bất động trên giường. Động tác hắn vung kiếm vô cùng dứt khoát, giọng nói trở nên đanh thép hơn:
"Ngẩng đầu lên."

Sunghoon không dám làm trái lệnh, run run ngước lên nhìn hắn.

Và vào khoảnh khắc khuôn mặt Sunghoon xuất hiện trước mặt Jake, đôi mắt hắn ánh lên vô số tia ngỡ ngàng. Nam nhân trước mặt hắn mang vẻ đẹp thuần khiết tựa bông tuyết đầu mùa. Em có nước da trắng ngần để lộ ra ở phần cổ và hai tay vì đang mặc nữ phục trên người, cùng với đó là ngũ quan hài hòa nhưng phảng phất những nét thơ ngây. Jake lúc đó chỉ có thể nghĩ, con thú nhỏ vô hại này liệu có thể làm hại ai sao?

Sunghoon mi mắt ươn ướt ngước nhìn hắn không dám chớp. Nhưng em không biết ánh nhìn của mình trong mắt đối phương lại có sức ảnh hưởng đến nhường nào. Tay em nắm chặt chiếc khăn trùm đầu mà vừa nãy đã cố hết sức để không bị kéo xuống. Nhưng những nữ hầu một mực muốn tháo nó cho em đồng thời thay luôn cả phục trang trên người. Sunghoon trong lúc hốt hoảng mới không kìm được mà mở miệng nói, vô tình khiến danh tính của người ở dưới tấm khăn trùm bị phát giác.

"Thưa thái tử, thần chắc chắn đã tận mắt trông thấy tiểu thư Areum bước lên xe, vậy mà không hiểu vì sao..." Một tên nhỏ thó trong đám hầu cận tìm cách thanh minh.

Jungwon - cận thần trung thành nhất được thái tử tin tưởng, vừa mới bước đến, thì thầm gì đấy vào tai hắn một hồi.

"Đã có một cuộc đột kích nhắm tới xe đưa đón tiểu thư, và bây giờ thì sự việc thành ra thế này?"

Hắn trừng mắt hỏi làm đám người chịu trách nhiệm cho việc hộ tống tiểu thư đến cung điện sợ run. Bọn họ lập tức quỳ sập xuống nhận tội:
"Thưa thái tử, là chúng thần đáng tội chết."

"Tất cả lui ra ngoài."

"Xin thái tử tha mạng..."

"Ta bảo là ra ngoài!!!"

Jake gần như gầm lên. Sự giận dữ trong mắt hắn bùng lên như ngọn lửa, thiêu đốt cả chút dũng khí cuối cùng còn lại trong Sunghoon. Em nhìn thanh kiếm trong tay hắn, tự hỏi liệu thái tử có phải sẽ cứ thế mà một nhát kết liễu mình hay không?

Đám người hầu nhanh chóng lui ra. Trong phòng giờ chỉ còn lại hắn và em.

Jake hạ kiếm xuống, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Sunghoon. Động tác đầu tiên hắn làm là một tay vòng qua eo em, tay còn lại đỡ lấy phía sau gáy. Sunghoon bị hành động vừa rồi của hắn dọa cho cứng người. Ở một khoảng cách gần như thế, em giờ đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.

Thái tử Jake mà em tận mắt trông thấy bằng da bằng thịt có khuôn mặt mang đậm những đường nét rắn rỏi nam tính. Nhưng đôi mắt của hắn là thứ đem lại cho em cảm giác khác biệt nhất. Tựa hồ như chỉ cần nhìn vào đó lâu hơn một chút, Sunghoon sẽ cứ thế mà sẩy chân xuống một vực sâu không đáy.

Hắn nhìn trực diện vào mắt em, cất giọng hỏi:
"Tên của em là gì?"

Sunghoon hít một hơi, suy nghĩ rất lâu trước khi đưa ra câu trả lời. Thái tử hẳn phải đang kiểm tra em liệu có nói dối hay không. Nhưng cũng chỉ là một cái tên thôi mà, em không nghĩ là mình nên nói dối trong tình huống này.

"Là Sunghoon ạ."

"Lee Heeseung đã trả em bao nhiêu tiền để em ngồi lên chiếc xe đó và cải trang thành tiểu thư Areum?"

"Dạ?" Sunghoon ngơ ngác hỏi lại. Phản ứng bất ngờ của em là thành thật, vì em không nghĩ hắn sẽ hỏi một câu hiểm hóc như thế.

"Sunghoon không hiểu ý Ngài nói là gì ạ. Sunghoon không nhận được bất kì khoản tiền nào..."

"Vậy đúng là tên Lee Heeseung đó đã dàn dựng kế hoạch này thật."

Hắn cắt ngang lời em, đồng thời nhếch khoé môi cười đầy ẩn ý. Bấy giờ Sunghoon mới hiểu hắn kiểm tra em điều gì trong câu hỏi kia, lại cảm thấy bản thân không sớm thì muộn cũng sẽ bị hắn nhìn thấu mọi suy nghĩ.

"Em là gì của gia tộc nhà họ Lee?"

"Không là ai hết ạ, Sunghoon không liên quan gì đến họ cả..."

"Em không cần phải nói mấy lời dối trá vụng về thế đâu, phục trang em mặc trên người đã tố cáo mọi thứ rồi."

Sunghoon sững người.

"Chất vải lụa đắt tiền thế này, nếu không phải giới quý tộc sở hữu thì còn có thể là ai?"

Sunghoon cụp mắt. Nhìn vào mắt hắn với em giờ đây thực không khác gì một cực hình. Nhưng Jake đã nhanh chóng lấy tay nâng cằm em lên, buộc em đối mặt với hắn.

"Chỉ là ta không nghĩ Lee Heeseung phải dùng tới cách này để cứu em gái hắn đâu đấy. Em nói xem, ta nên trừng phạt họ thế nào đây?"

"Sunghoon chỉ có một thỉnh cầu. Ngài trừng phạt Sunghoon thế nào cũng được, nhưng xin đừng bắt tiểu thư Areum..."

"Ta đâu có lý do gì để phải nghe theo những lời em nói? Nhưng để ta cho em biết một điều, ta tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho những kẻ dám lừa dối mình."

Sunghoon cảm thấy mình thật đúng là ngu xuẩn khi nói những lời vừa rồi. Cũng phải thôi, làm gì có chuyện thái tử nghe theo những lời nói ra từ một kẻ thấp kém như em được cơ chứ.

Jake nhìn em, lại như đang ngầm suy tính điều gì đó.

"Em có muốn xem trước hình phạt không?"

Sunghoon còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy thanh kiếm trong tay hắn một lần nữa kề ngay sát cổ. Ánh mắt hắn nhìn em cũng lạnh lẽo hệt như mũi kiếm đó vậy, không hề có chỗ cho sự cảm thông.

"Em thấy kết cục này thế nào?"

Sunghoon mím môi không đáp. Toàn thân em run lên, và những cơn đau kì lạ từ tận đâu đó bên trong cơ thể đột ngột bùng phát thành từng cơn.

Và rồi Sunghoon chợt thấy mọi thứ xung quanh mình nhoè đi. Em không nhìn rõ người trước mặt mình đang làm những gì hay nói gì nữa.

Và trước khi hoàn toàn mất tỉnh táo, em nghe như thoáng có tiếng ai đó gọi tên vang vọng trong tâm trí.

Sunghoon, mau tỉnh lại đi.

- Hết chương 3 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro