V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jake thấy em ngồi thần người ra một lúc bèn hỏi:
"Em cảm thấy không khỏe ở đâu sao?"

"Dạ không ạ" Sunghoon lắc đầu. Nhận ra trong ánh mắt người kia vẫn chưa chịu rũ bỏ hết mối bận tâm, em nói thêm "Cũng không có chuyện gì đâu ạ".

"Vậy sao tối qua em lại đột ngột ngất đi thế? Là ta khiến em cả kinh đến mức đó ư?"

Giấc mơ kì lạ kia vô tình lướt qua tâm trí Sunghoon lần nữa. Cái rùng mình khe khẽ của em bị Jake nhìn thấy. Nhưng hắn chỉ cười:
"Sunghoon, em nên biết một khi đã ở đây, người duy nhất em không được phép che giấu bất cứ chuyện gì là ta."

Sunghoon căng thẳng gật đầu.

"Chỉ là ta muốn biết về mối liên hệ giữa em và Lee Heeseung. Em sẽ thành thật mà trả lời ta chứ?"

Sunghoon ngập ngừng trong chốc lát rồi cũng đáp lời:
"Sunghoon là người ở của nhà họ Lee. 5 năm về trước trong một chuyến hàng buôn nô lệ, là cậu chủ Heeseung đã cứu Sunghoon và những người khác. Nhưng vì lúc đó Sunghoon không có người thân cũng không có nơi nào để về, cậu chủ Heeseung mới quyết định dẫn Sunghoon theo..."

"Em không có người thân sao?"

"Vâng ạ. Sunghoon không có ký ức gì về bố mẹ hết, đến cả cái tên cũng là cậu chủ Heeseung đặt cho."

Jake nghe thấy em một câu liền nhắc tới Heeseung, hai câu cũng là Lee Heeseung, trong lòng có chút không vui.

"Hình như Lee Heeseung có ý nghĩa rất đặc biệt với em thì phải."

Sunghoon rõ ràng không hiểu hết ẩn tình trong câu nói đó nên mới thật thà gật đầu: "Vâng ạ, cậu chủ Heeseung đối với Sunghoon rất tốt".

Đến đây, Jake thực sự không cười nổi nữa. Vẻ mặt hắn nhanh chóng chuyển thành xám xịt.

"Vậy sao?" Hắn cười nhạt "Tốt bụng đến mức đẩy em vào bước đường này, đúng là rất biết cách làm ta ngạc nhiên đấy."

Sunghoon đã muốn phản bác ngay những lời vừa rồi để bảo vệ cậu chủ. Nhưng nhìn ra vẻ bực tức trên mặt hắn, em nhất thời sợ đến cứng miệng.

Với Sunghoon mà nói, em vẫn luôn tin rằng cậu chủ Heeseung là người tốt. Và em vì muốn báo đáp cậu chủ nên mới tham gia vào kế hoạch liều lĩnh này.

"Nếu đã muốn tốt cho cậu chủ của em, vậy thì em cần phải biết đâu là cách mình nên cư xử."

"Dạ...?"

Sunghoon cho rằng câu nói vừa rồi chính là minh chứng cho việc thái tử không hài lòng về em, nhưng em lại chẳng thể xác định được mình đã sai ở điểm nào.

"Trước khi hôn lễ được cử hành, em có thời gian một tuần để học hết mọi phép tắc ở đây. Việc sắp phải trở thành ai và gánh vác những trọng trách gì, chắc em cũng đã được nghe Lee Heeseung nói qua rồi?"

"Việc này cậu chủ không..."

Không đợi đến khi Sunghoon nói hết câu, Jake đã bỏ ra khỏi phòng. Hắn bước đi cùng một cảm giác khó chịu đến cùng cực trong lòng, và hắn không muốn ánh mắt ngây thơ đó của em đeo bám tâm trí mình thêm một giây nào nữa.

Tỏ ra mất bình tĩnh thế này chẳng giống hắn của thường ngày chút nào. Và hắn nghĩ, cảm xúc trong hắn bắt đầu đảo lộn là vì em.

***

Sunghoon vì sợ sẽ làm phật lòng thái tử nên rất nhanh sau đó đã ăn hết phần thức ăn được đem đến. Người hầu gái đứng sẵn ngoài cửa có lẽ đã được căn dặn để mắt đến em, thế nên vừa thấy em dùng xong món tráng miệng đã liền bước vào hỏi các món ăn liệu có vừa miệng hay chưa.

"Thức ăn ngon lắm ạ."

Sunghoon thuyết phục nữ hầu tin vào lời mình nói bằng một nụ cười trên môi. Có lẽ tập ứng xử chuẩn mực trước những câu hỏi như thế cũng là một trong số những điều mà em cần phải học nếu muốn tồn tại ở nơi này.

Nữ hầu đã lui ra, căn phòng giờ chỉ còn lại mình Sunghoon. Cảm thấy cứ mãi ngồi không trên giường cũng thật buồn chán, em bước tới đứng gần khung cửa sổ đang mở để nhặt nhạnh chút niềm vui.

Cảnh sắc bên ngoài như khiến Sunghoon được mở mang tầm mắt. Đứng từ độ cao này trông ra mới có thể thấy được rằng cung điện Flora - minh chứng cho sự phồn thịnh của đế quốc Versante, thực sự nguy nga tráng lệ đến mức nào. Đây ắt hẳn là nơi biết bao nhiêu người mơ ước đặt chân đến, nhưng Sunghoon lại cảm thấy vẻ hào nhoáng ấy chẳng hề phù hợp với em.

Chưa gì em đã thấy nhớ căn biệt thự nhà họ Lee và mọi người rồi. Giờ này không biết liệu tiểu thư Areum đã đến nơi an toàn hay chưa. Cậu chủ Junho có lẽ đã dậy từ sớm để ra sau vườn đọc sách, còn cậu chủ Heeseung ắt cũng phải đang luyện tập đấu kiếm và bắn cung.

Nhưng còn mọi người thì thế nào nhỉ, không biết họ có đang lo lắng về em hay không?

Sunghoon để mặc cho những suy nghĩ dẫn mình đi đến một nơi nào đó xa xôi lắm, cho đến khi tiếng gõ cửa từ phía sau vang lên kéo em về với thực tại.

Sunghoon lo lắng đứng trước cánh cửa mà chẳng biết một khi được mở ra rồi, đối mặt với em sẽ là điều gì. Nhưng khi trông thấy cậu thiếu niên trạc tuổi em xuất hiện cùng thái tử từ ban nãy đang đứng lấp ló sau cánh cửa, Sunghoon mới nhẹ nhõm thở phào.

"Nè nè, tôi có thể làm quen với anh được không? Tôi tên là Sunoo. Còn tên của anh là gì thế?" Sunoo cười híp mắt, còn rất thân thiện đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với Sunghoon.

"Là Sunghoon" Sunghoon đáp, thận trọng nắm lấy mấy đầu ngón tay của người kia.

"Uầyyy thật là, đâu cần phải giữ khoảng cách đến thế! Sớm muộn gì chúng ta cũng thành người một nhà mà" Sunoo bật cười.

"Người một nhà...?" Sunghoon ngơ ngác hỏi lại.

"Đúng rồi, tại vì thái tử Jake là anh họ của tôi đó. Mà hình như trông anh cũng tầm tuổi..."

Mấy chữ cuối bị một giọng nói khác vang đến át đi hết. Người đang bước về hướng này toát ra một loại sát khí khiến Sunghoon lạnh cả sống lưng.

"Thưa chủ nhân, tôi nhớ là đã dặn người không được đi lung tung ở chỗ này."

Sunoo quay lưng lại nhìn, vẻ mặt bất mãn thấy rõ.

"Aaa thật là!!! Tại sao ngươi cứ bám theo ta vậy hả?!!"

"Chủ nhân nói gì vậy? Tôi thân là người hộ vệ của chủ nhân đây, không đi theo người thì còn đi theo ai?" Riki nói rồi tiến đến ôm ngang eo Sunoo, dứt khoác vác em lên vai.

"Ngươi?!!! Mau bỏ ta xuống!" Sunoo bực tức đấm đá Riki đủ đường nhưng không ăn thua.

Riki gập người lịch thiệp trước Sunghoon, nói:
"Đã làm phiền anh rồi, cho phép tôi thay mặt vị chủ nhân không biết điều chút nào này của mình thành thật xin lỗi anh."

"A... không... tôi..." Sunghoon nhìn cảnh tượng trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì.

Sunoo phản ứng ngay:
"Ta không biết điều ở chỗ nào?! Ngươi có mau bỏ ta xuống không thì bảo? Ta là đang kết bạn đó biết không hả?!!!!"

"Chủ nhân còn có tôi cơ mà, kết thêm nhiều bạn mới để làm cái gì?" Riki hừ lạnh, không quên cúi chào Sunghoon cái nữa rồi sải bước đi.

Sunoo ấm ức giãy giụa trên vai Riki. Rồi sực nhớ ra mình còn phải chào "chị dâu" tương lai mới phải phép, em nói lớn lên ba từ "Hẹn gặp lại" để Sunghoon có thể nghe thấy rồi mất hút về phía cầu thang.

Nhìn theo bóng hai người vừa rời đi, Sunghoon thầm nghĩ, có vẻ như em đã có bạn ở đây rồi.

- Hết chương V -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro