VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunghoon trải qua một tuần lễ bị tách biệt hoàn toàn với bên ngoài sau khi đến sống trong cung điện Flora. Em gần như không bước chân ra khỏi phòng lấy một lần. Quản gia và nữ hầu là một trong số những người duy nhất em thấy mặt, và thái tử Jake cũng đã không tìm gặp em trong suốt mấy ngày liền.

Điều đó khiến Sunghoon có chút nhẹ nhõm. Em chuyên tâm vào cặm cụi đọc sách và cố gắng ghi nhớ hết từng điều quan trọng cần phải học. Có cả những nhân vật quyền lực trong hoàng thất mà em phải thuộc mặt nhớ tên, và bên cạnh đó còn là hàng trăm thứ luật lệ và nguyên tắc bị cấm phạm phải.

***

Cứ thế thoắt một cái, ngày trọng đại rồi cũng tới.

Một hôn lễ kì lạ bậc nhất lịch sử. Không công khai, không có quá nhiều khách mời đến tham dự ngoại trừ nội bộ hoàng thất, cũng chẳng có những lời thề nguyền trọn kiếp như bao hôn lễ khác mà Sunghoon từng thử mường tượng trong đầu.

Tất cả những gì Sunghoon nhớ được là bầu không khí căng thẳng bao trùm đến chừng như không thở được. Những vẻ mặt không chút cảm xúc khi nhìn theo từng bước chân em đi trên lễ đường. Sunghoon không dám đặt một kì vọng nào cho việc người của gia tộc Lee sẽ đến, bởi họ hiển nhiên đã phải chịu những lệnh cấm cũng như trừng phạt đến từ phía hoàng gia.

Em cho tới khi đã quay trở vào trong căn phòng của đêm tân hôn, vẫn không tin được những gì mình vừa trải qua.

Mọi thứ xảy đến với em giống như một giấc mơ vậy, nhưng lại là khởi đầu của một cơn ác mộng. Ngày tháng tới, em biết sẽ rất khó khăn với mình rồi đây.

Sunghoon nén một hơi thở nặng nề lúc bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn người vừa mới đặt lưng xuống giường, em không tìm được lời nào để nói, đành yên phận tìm cho mình một chỗ rồi đặt lưng nằm xuống sàn.

Trên giường, Jake khó hiểu nhìn em.

"Em đùa ta đấy à?"

Sunghoon nghe giọng liền nhỏm người dậy, ngơ ngác nhìn hắn.

"Em thà nằm dưới cái sàn nhà lạnh lẽo đó còn hơn nằm cạnh ta sao?" Jake tỏ rõ vẻ thất vọng cả trong ánh mắt lẫn giọng điệu.

"Sunghoon sợ ngài nằm cạnh sẽ không thoải mái, thế nên Sunghoon ngủ dưới này cũng được rồi ạ."

"Em còn không mau bước lên giường nằm?"

Sunghoon bị câu nói vừa rồi của hắn làm cho sợ run người. Em nghe lời ngoan ngoãn trèo lên giường nằm xuống bên cạnh hắn, thận trọng kéo chăn lên đắp ngang ngực rồi xoay mặt vào tường.

Nằm một chốc, Sunghoon cảm nhận được nhịp thở đều đều của người nằm cạnh phả vào sau gáy. Cho rằng Jake đã ngủ, em bấy giờ mới dám quay lưng lại nhìn.

Gương mặt thái tử lúc ngủ có phần hiền lành hơn em nghĩ. Hoặc đơn giản là ngài trông chẳng đáng sợ chút nào nếu không dùng ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn em. Kể từ nay về sau sẽ còn phải đối mặt với thái tử nhiều hơn nữa, chí ít thì em cũng nên tập làm quen...

"Mau ngủ đi."

Sunghoon bị người đang nhắm mắt vờ ngủ dọa cho giật mình đến mức bật ngửa lui sau. Đầu em đập mạnh vào tường, đau đến ứa nước mắt. Cũng may mà em kìm được không la toáng lên.

Jake mở mắt nhìn em, biết em vừa đập đầu vào tường liền kéo em lại gần, tay xoa xoa phía sau đầu rồi hỏi em có đau lắm không.

"Không ạ... Sunghoon ổn ạ" Sunghoon nén đau trả lời.

"Trước mặt ta không cần phải giả vờ, nếu rất đau thì cứ nói là rất đau."

"Rất đau ạ..." Sunghoon cuối cùng cũng chịu thành thật đáp.

Ánh trăng hắt qua khung cửa rọi vào căn phòng, soi tỏ những giọt nước mắt long lanh đọng trên mi mắt Sunghoon. Trong một thoáng, Jake như bị vẻ đẹp vô thực ấy của em thôi miên.

Trong suốt 24 năm sống trên đời, chưa từng có ai đem lại cho hắn những cảm xúc khác biệt như em của hiện giờ. Và hắn nghĩ, có lẽ nào trái tim chưa từng một lần vì nữ nhân mà xốn xang của hắn, hóa ra lại chỉ chờ đợi để được rung động trước em?

Hành động sau đó của Jake là điều Sunghoon không ngờ tới. Hắn đặt một nụ hôn lên trán em, vỗ về em rồi bảo em mau ngủ ngoan. Dứt lời, hắn còn ghì chặt em trong cái ôm của mình.

Áp mặt vào lồng ngực ấm nóng của hắn, Sunghoon thấy tim mình đập nhanh đến bất thường. Em không biết kiểu tình huống này là gì nữa, cũng chẳng dám thắc mắc về ý nghĩa của nụ hôn đường đột đến từ đối phương.

Ngay cả chính Jake cũng bị bối rối bởi hành động vừa rồi của bản thân. Và vào khoảnh khắc hắn hôn lên trán em, hắn tự hỏi không biết có phải là do lúc tối mình đã quá chén, hay thực sự hành động đó xuất phát từ chính dục vọng cùng khao khát có được em trong hắn.

Có lẽ hắn bị vẻ đẹp của em nhất thời mê hoặc, biết đâu bản thân bị ánh mắt ngây thơ đó của em làm cho mụ mị đầu óc. Rồi hắn rơi vào nghi hoặc. Liệu em có phải là một quân cờ do Lee Heeseung cùng gia tộc họ Lee sắp đặt không, hay thực sự chỉ là một con cừu non vô tội bị đẩy đến bước đường này?

Được một lúc, hắn cảm nhận được người còn lại đã chìm vào giấc ngủ. Hắn cúi xuống nhìn em, lại một lần nữa loạn nhịp khi ngắm nhìn những đường nét trên khuôn mặt đang bình yên ngủ ấy.

Và bằng một động tác hết sức kín kẽ, hắn đặt lên môi em một nụ hôn. Một cái chạm vừa đủ để thỏa mãn hắn, và vừa đủ để khiến em không giật mình tỉnh giấc giữa chừng.

Ôm em trong vòng tay, Jake thề độc với chính mình. Dù bất luận thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ có được trái tim em.

- Hết chương VI -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro