05. Vô tình gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunghoon trở về thành phố vào một ngày mưa rào. Đất bốc lên mùi ngây ngây, gió lạnh buốt da buốt thịt và quãng đường thì trơn trượt khiến mỗi chuyến xe chở sinh viên đều phải chầm chậm di chuyển. Ngày đó, Park Sunghoon ngồi trên xe, dựa đầu vào cửa và nhìn về khu quân sự dần mờ đi trong màn mưa với cõi lòng còn day dứt nhiều điều chưa nói hết. Cậu nhớ, từ sáng sớm các cô chú đã dọn bữa cơm thật ngon để kết thúc hoạt động hè. Cậu nhớ, những anh bạn quân nhân cùng tuổi hằng ngày chẳng nói chuyện nhưng giây phút chia tay lại rơm rớm nước mắt. Dẫu đó chỉ là một lần đi tham gia sinh hoạt hè, dẫu chỉ có gần một tháng gắn bó cũng để lại trong tim cậu những kỷ niệm khó quên.

Giây phút mọi người lên xe, Sim Jaeyun chỉ đứng từ xa mà không tiến lại gàn. Gã và cậu hôm ấy chưa nói được gì nhiều. Một phần vì bận bịu chia tay với mọi người, phần còn lại vì câu chuyện của chuyến tham quan căn nhà cũ lần trước. Giữa họ, bỗng xuất hiện thứ bức ngăn gượng gạo. Sunghoon tự hỏi liệu khi đó nếu cậu không cố gắng truy vết đến cùng thì mọi chuyện có thành ra thế này không? Nhưng nếu cậu cứ im lặng rồi đem thắc mắc chôn vào màn mưa thì trái tim cậu có thôi thổn thức và đồng tình theo lời đại não cậu yêu cầu? Park Sunghoon bối rối và lạc lõng, cậu biết nguyên do nhưng lại chẳng thể giải quyết được ngổn ngang còn neo đậu trong lòng mình. Đôi khi, Sunghoon bất lực. Vì những chuyện đột ngột xảy đến. Cậu không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc trơ mắt nhìn theo dấu chân của thời gian.

"Về đến nơi thì báo cho tôi nhé"

Đó là câu nói mà Jaeyun đã vội thì thầm trong cái ôm của ba bốn ngày trước. Rõ ràng cả hai đã hẹn nhau một cuộc gọi, hẹn nhau một lần nói yêu thương. Thế nhưng đến hiện tại bọn họ cũng chưa có một cuộc nói chuyện nào. Vì những lúc Sunghoon liên lạc, đầu bên kia sẽ không nhấc máy và ngược lại. Thời gian sinh hoạt khác biệt giữa quân nhân và một sinh viên bình thường khiến cả hai chẳng có lấy một lời thăm hỏi tử tế. Vì thế nên đôi khi Park Sunghoon cũng chẳng trách móc gì, cậu vẫn cứ thế, gọi đi những cuộc điện thoại ngắt quãng.

Hôm qua Sunghoon đã thức đến đêm để làm luận và cũng thức đến đêm để chờ đợi cuộc gọi từ nơi xa. Nhưng hình như khi trời tờ mờ sáng, điện thoại cậu vẫn im lìm một mảng màu đen kịt. Hiện tại cơn buồn ngủ cộng với tâm trạng rớt xuống đáy vực khiến Sunghoon mệt mỏi. Cậu tìm đến quán cà phê đầu ngõ, từ khi quán mở cửa đã thấy cậu ngồi ở đó rồi.

"Cho mình một americano nhé"

Park Sunghoon đứng gọi cho mình "thuốc chống ngủ" xong xuôi bỗng làm rớt tấm ảnh mà Sim Jaeyun nhét vội vào ví cậu ra ngoài. Chưa kịp để ý, đã có một cậu trai nhặt giúp và đặt ngay ngắn trước mặt cậu. "Anh gì ơi, làm rơi này!"

"A! Cảm ơn cậu nhé, tôi cũng không để ý" Sunghoon nhận lấy tấm ảnh, phủi sạch sạch bụi còn vương, nhét vội vào chiếc ví.

"Không có gì ạ. Anh học ở trường A sao?" Sunghoon hơi bất ngờ, vì cậu trai trước mặt mình lại hỏi như thế.

"Em thấy dây đeo sinh viên của anh nên hỏi thôi ạ"

"À, tôi là sinh viên năm tư rồi" Cậu nhận lấy ly cà phê, thanh toán kèm theo lời cảm ơn rồi quay ra chỗ của cậu trai vừa gặp.

"Em cũng học ở đấy, em học năm hai ngành truyền thông. Em là Park Jaehan" Sunghoon đánh giá người trước mắt là một cậu nhóc nhanh nhẹn, hoạt bát và tích cực. Cậu ấy có đôi mắt sáng và một khuôn miệng cười duyên, vóc dáng nhỏ con nhưng cũng rất vừa vặn. Ở Jaehan toả ra một loại năng lượng tích cực quý giá, điều mà cuộc sống hiện tại có quá nhiều người khao khát.

"Tôi với em cùng họ đấy, tôi là Park Sunghoon"

"Em biết. Anh rất nổi mà"

Sunghoon cười trừ. "Tôi cảm ơn"

"Giờ anh đến trường luôn ạ? Em có thể đi chung với anh không?"

Cậu gật đầu, cả hai cùng cuốc bộ ra bến xe buýt gần đấy. Hôm nay thành phố trời quang, dòng người dồn dập nguyên vẹn đúng với vẻ quen thuộc của đô thị. Và bên cạnh Sunghoon cũng xuất hiện một người bạn vừa quen. Một con người bình thường như thế, sau này lại vô tình ảnh hưởng đến cuộc sống của Park Sunghoon.

"Vậy là em muốn thảo luận với tôi về kinh nghiệm học à?"

"Vâng ạ. Em muốn tự tích luỹ thêm kinh nghiệm và cũng muốn làm bạn với anh nữa"

"Bạn sao?"

"Vâng. Vì em không có nhiều bạn, nên em có thể làm bạn với anh không?"

Cậu có đôi chút nghi ngờ người trước mắt, về câu nói vừa rồi, về ánh mắt vô hại kia. Nhưng cậu cũng nhanh chóng xua đi suy nghĩ ấy trong đầu, vì Sunghoon không phải là một người chuyên đánh con người của ai đó qua một lần nói chuyện.

"Hè vừa rồi em có tham gia hoạt động không nhỉ? Vì hình như ngày chia tay, tôi không thấy em"

"Em không ạ"

Chuyến xe dần lăn bánh theo nhịp đếm của mặt trời, phía sau đám mây những tia nắng đã len lỏi vào thành phố. Park Jaehan từ tốn đáp lại câu hỏi của Sunghoon, đôi mắt cậu ấy buồn hẳn đi khi nhắc về đợt tham gia quân sự vừa rồi.

"Sao thế?"

"Vì em không muốn quay lại khu quân sự đấy thôi ạ"

Cậu nhíu mày. Cố suy nghĩ một lý do nào để Jaehan trốn hoạt động, nhưng cậu nhóc có vẻ là một người năng nổ cơ mà. Rất hiếm có chuyện cậu ấy từ chối việc phải "dấn thân" cùng trường.

"Em có một vài kỷ niệm không muốn nhớ lại ở đấy. Nó không hẳn là buồn, chỉ là có chút dang dở"

"Trông em có vẻ đang mang tâm sự, muốn chia sẻ không?" Park Sunghoon cười hiền, chẳng biết vì lẽ gì mà cậu thật sự rất muốn nghe người kia chia sẻ nỗi lòng.

"Hì, câu chuyện từ thời em còn học lớp mười hai ấy. Bố em chuyển công tác đến đơn vị mới, là khu quân sự vừa rồi. Nên mẹ và em cũng chuyển đi theo. Ra ngoại thành, có quá nhiều điều mới mẻ, em lại khó thích nghi nên chỉ quen được vài bạn thôi.

Có một lần, em đến chỗ làm của bố và bắt chuyện được với một người anh. Anh ấy lớn hơn em bốn tuổi, có chút cứng nhắc nhưng cũng rất dịu dàng. Bọn em quen biết nhau hơn một tháng, cả đều có gì đó rung động anh ạ. Nhưng ngày mà em tưởng bọn em thành đôi, cũng là ngày bố em bị điều đi đột ngột. Em không thể ở đó nữa, cũng không thể yêu xa, vả lại bản thân em cũng không đủ tốt để buộc anh ấy phải yêu xa. Cho nên em đã nói dối anh ấy về ranh giới của mối quan hệ. Sau đó, tụi em cũng không còn liên lạc nữa"

Câu chuyện tựa một chương tiểu thuyết thường được in theo tập mà Sunghoon hay thấy đứa em gái lén mẹ đọc. Đó là những tình tiết bình dị nhưng cũng âm ỉ bi thương. Có lẽ cái kết chia lìa cho một đoạn tình cảm bao giờ cũng thật day dứt. Không một ai có thể an ổn mà bước tiếp, không một ai ở lại mà bình tâm.

"Vậy người anh kia không biết gì về chuyện của em à?"

"Dạ không"

"Sao em không nói? Không nói làm sao mà biết?"

"Dạ thôi. Dù gì có nói thì cũng chỉ được đến thế thôi. Với cả em cũng không còn thông tin liên lạc của anh ấy nữa"

Đôi khi, Park Sunghoon chẳng hiểu người ta nghĩ gì mà cứ giữ khư khư mãi những trăn trở trong lòng. Vì sao con người ta có thể nói cho nhau nghe về đủ thứ trên đời, về một câu chuyện nhỏ nhặt nhưng cảm xúc của mình lại cố tình lãng quên đi? Đó là thấu cảm cho cả hai hay chỉ đơn giản là ích kỷ của riêng mình? Park Sunghoon nghĩ nhiều là thế, vậy mà cậu cũng bỏ qua việc chính bản thân cũng là người giấu cảm xúc vào bên trong. Cậu bỏ qua việc mình đã đem bao lo âu buộc vào gió trời, thả nó đi theo đường lượn vòng của loài chim.

"Em có thể cho tôi biết người kia là ai không? Biết đâu tôi quen đấy"

"Anh ấy họ Sim ạ. Sim Jaeyun"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro