21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miyoung lục trong cặp của người kia được chìa khóa nhà, nhanh chóng mở cửa. Đối phương vẫn như cũ ngủ mê không biết trời trăng gì, thỉnh thoảng lại dụi vào lòng cô khóc thút thít, trong lòng Miyoung giống như chảy quả dòng điện, vội vàng đặt người kia xuống giường.

Cô nới lỏng cà vạt một chút, tự đi lấy nước cho mình cùng cặp nhiệt độ cho người kia. Jiyeon thể chất vốn dĩ không tốt, khả năng chịu áp lực thuộc hạng tầm trung đi, nhưng mà đả kích mấy ngày nay không nhỏ. Hồi trước cô cũng từng thấy nàng vì áp lực công việc mà suy nhược cơ thể, nhưng đến mức lăn ra ngất thì...

Cũng có thể là dư âm của chuyện giữa cô và nàng.

Trong lòng Miyoung gợn một chút sóng, cô vội vã uống một ngụm nước, cố gắng thả lỏng, chạy ra bếp đun một ít cháo. Mà thật ra cô cũng chuẩn bị tinh thần làm một nồi cháo không rồi, con người này thì có bao giờ biết tự chăm sóc mình cơ chứ, đừng nói là mua thức ăn trữ trong tủ lạnh, đến việc gọi đồ về hàng ngày còn lười không chịu làm nữa mà.

Thế nhưng đáng ngạc nhiên thay, trong tủ lạnh đầy ấp đồ ăn. Miyoung cẩn thận nhớ lại, cuối cùng trong kí ức xuất hiện tiểu bạch kiểm chuyên ngành chăm bẵm hầu hạ người khác, cũng tự lý giải ra được ít nhiều. Nhưng mà, không phải thời gian gần đây hai người này bận đến mức không gặp nhau mà? Đồ ăn sao có thể còn nhiều như thế?

Chỉ có thể giải thích, Daah kĩ lưỡng đến mức hiểu rõ người kia sẽ lười biếng không mua, nên mới lấp thật đầy để phòng hờ cho thời gian tới.

Quan hệ tốt đến mức khiến người ta ghen tị.

"Cậu được nhóc kia chăm sóc rất tốt phải không?"

Miyoung thở dài, xoa xoa mái tóc bù xù vàng óng của người kia. Đối phương hơi chau mày, sau đó lại lim dim ngủ tiếp, tay lơ huơ trên trán cố bắt lấy tay của cô.

"Đừng bỏ Jiyeon..."

Miyoung nhíu mày, đẩy ngửa người kia xuống giường. Jiyeon vẫn không tỉnh, ở trong lòng cô hơi lăn qua lăn lại, cựa mình tới lui, cũng liên tục lặp lại câu nói kia, cảm giác có chút bi thương.

"Nhanh như vậy đã phải lòng Daah rồi sao? Sắp quên tớ là ai rồi sao?"

Daah thật là giỏi, nhanh như vậy đã chiếm lấy trái tim của nàng, nhanh như vậy đã đủ sức làm nàng tổn thương đến mức này. Miyoung cay đắng cười, lướt tay trên những đường nét của đối phương.

"Chết tiệt thật, tại sao tớ lại không thể chấp nhận sự thật này?"

Cứ thế này sẽ không ổn mất.

"Đừng bỏ tớ...mà...Miyoung ..."

Miyoung khựng lại. Khoảnh khắc cô biết rằng mình sắp rơi xuống, muốn giật người lại, muốn bỏ đi, đối phương lại ôm lấy tay, không gọi người đáng ra nàng nên gọi, mà lại gọi cô. Khóe mắt xinh đẹp không ngừng rơi nước mắt.

"Miyoung...đừng đi..."

"Chết tiệt."

Tầm mắt cuối cùng dừng lại ở vành môi mềm mại.

-

Trời ngả màu vàng vọt, con kênh vắng vẻ nằm chếch khỏi ngoại thành tầm mười phút chạy xe lững lờ trôi làn nước biếc. Xa khỏi tiếng người huyên náo, xa khỏi những ánh mắt săm soi rình rập, Yoojung thở hắt nhìn trời, nghĩ về câu mà người đó nói trước khi cô rời đi.

"Cô sẵn sàng làm tất cả việc này sao? Cô sẵn sàng thay đổi tâm tính của chính mình để trả thù bọn họ sao? Hay đúng hơn, sẵn sàng chấp nhận bản ngã xấu xí của chính mình chỉ để đuổi theo Daah sao? Đáng không?"

Đáng hay không đáng, chính cô sẽ tự cân nhắc. Cảm giác mất đi người mình từng trân trọng nhất, chính là loại cảm giác chua xót nhất, kiệt cùng nhất mà cô từng nhận được. Vậy nên, cô muốn cả hai người bọn họ đều cảm nhận được loại cảm giác ấy. Chia rẽ, xích mích, cãi cọ. Cứ tiếp tục đi, bởi vì như vậy là cô đã thành công.

Cầm trên tay tập file nhỏ mà Seohyun đưa cho cô lúc nãy, Yoojung khe khẽ nhếch môi cười, rút ra một tờ giấy khác ở trong cặp của mình. Hai tờ giấy giống nhau y như đúc, chỉ khác, tờ mà Seohyun đưa cô có thêm một cảnh cuối cùng, cũng chính là cảnh tước đi tất cả của Kim Jiyeon. Đồng thời, chữ kí trong tờ giấy so với tờ kia có chút sai biệt.

Yoojung mở chiếc bật lửa, cô đã chờ đợi thời điểm này rất lâu. Sau khoảnh khắc này, vụ án không còn cách nào phá giải nữa, tất cả tội trạng nghiễm nhiên đổ lên đầu Jiyeon, Daah không còn đứng về phe nàng, cũng không nằm trong ban điều hành, không có gì phải sợ cả. Cô mỉm cười đếm ngược từng giây, ba, hai, một.

"Cậu có chắc là mình sẽ vô tội kể cả sau khi đốt nó chứ?"

Yoojung khựng lại, bật lửa trong tay run rẩy đóng nắp rơi xuống đất vang lên một tiếng rõ ràng trong không gian.

Daah mỉm cười.

"Bởi vì tôi rất sẵn sàng để quay lại tất cả và đăng lên ngay đây."

"Cậu muốn chứ, phó ban diễn?"

Yoojung quay người lại, toàn bộ các dây thần kinh căng lên trong chốc lát. Daah chống con xe máy ngay ở trên đê, cởi mũ bảo hiểm rồi thong thả bước đến, rút lấy hai tờ giấy trên tay cô, bình thản đọc lướt qua một đoạn, sau đó tấm tắc.

"Quả nhiên rất kín kẽ, cũng chỉ có Yoojung làm được đến mức này. Nhưng mà, nếu như cẩn thận truy cứu lại, màu mực, chữ ký, có thể phát hiện ra phải không?"

Yoojung đổ mồ hôi, gần như không thể nói được gì - "Tại sao cậu biết tôi sẽ đem đi đốt sau cuộc họp?"

"Sau khi bộ phim vừa được đăng tải, cậu không thể hủy chúng ngay bởi vì có thể người trong câu lạc bộ vẫn sẽ tìm lại, như vậy sẽ dấy lên nghi ngờ. Cậu biết trước rồi phải không, nếu như Jiyeon bị trục xuất, cậu chắc chắn sẽ nắm trong tay chức phó ban. Có thể là nhờ quan hệ, cũng có thể là dàn xếp trước, tóm lại, nếu như mọi thứ trót lọt, cuối cùng đống văn kiện này cũng được giao cho cậu xử lý.

Sau đó không còn ai truy lại, Jiyeon cũng bị đuổi rồi, cho dù cậu có bảo mình nhỡ làm mất cũng không ai nghi ngờ được nữa. Thời gian thích hợp nhất chỉ có thể là ngay sau khi được nhận chức, Seohyun giao công việc đầu tiên cho cậu. Nhưng vì là một người cẩn thận, cậu sẽ không nôn nóng đi hủy ngay mà chờ hai ba ngày cho vụ việc lắng xuống.

Đấy là nếu như, cậu không nhìn thấy tôi và Jiyeon xung đột đến mức chia tay."

Yoojung sững sờ, trong đầu bỗng chốc hiện lên khung cảnh hai người bọn họ cãi nhau một tiếng trước trước cổng nơi họp, Daah cố tình để cho cô nhìn thấy?

"Trước cuộc họp này tớ đã nhắn cho Jiyeon rồi, đại ý hẹn cô ấy ở cổng ngay sau cuộc họp, cậu còn phải nhận việc từ Seohyun nên chắc chắn không đi luôn, chỉ cần căn chỉnh thời gian một chút liền có thể khiến cậu nhìn thấy một màn chia tay lâm li bi đát. Sau đó cậu liền nghĩ, tốt rồi, tớ còn không quan tâm đến Jiyeon, đồng ý trục xuất Jiyeon, sẽ không có ai truy cứu vụ phim ngắn nữa. Vậy nên cậu chủ quan và để lộ sơ hở, lập tức đi hủy chúng."

Yoojung không còn lời nào để nói. Cô những tưởng mình đã đi trước rất nhiều bước, hóa ra cũng chỉ là kẻ đứng sau Daah. Con người này, tất cả đơn thuần, dịu dàng, giản dị đều đâu hết cả rồi?

"Cậu thực sự cố tình làm thế sao? Kể cả điều đấy sẽ tổn thương Jiyeon của cậu đến cực điểm?" - Yoojung lắc đầu, run rẩy mỉm cười - "Tôi không thể hiểu được, thực ra cậu chỉ cần không bỏ phiếu trục xuất cô ấy, Jiyeon đã được ở lại rồi cơ mà? Đâu cần phải phức tạp như thế?"

Daah chỉ đơn giản là mỉm cười - "Kể cả cô ấy có được ở lại, sau này cũng sẽ không có được sự tâm phục khẩu phục của người khác. Bọn họ vĩnh viễn ở sau lưng cô ấy chỉ trỏ xì xào, rằng Kim Jiyeon làm chuyện thương thiên hại lý. Tôi không chỉ cần cô ấy ở lại, mà tôi muốn cậu và tất cả những người đã đặt điều Jiyeon phải cúi đầu nhận lỗi."

"Tờ giấy này, cho dù cậu đốt hay không đốt, tôi cũng có cách để đưa nó ra ngoài ánh sáng. Nhưng cái tôi cần không phải là bộ mặt bẽ bàng của cậu, tôi muốn cậu trong ba ngày giải quyết ổn thỏa và đưa tất cả về quỹ đạo ban đầu. Bao gồm cả vị trí của Jiyeon trong SAT, và cả vị trí của cô ấy trong đoàn kịch. Bằng bất cứ giá nào. Cậu hiểu chưa?"

Yoojung lùi một bước, cô đã dự đoán ra tình huống tệ nhất chính là bị Daah trả thù. Cô không quan tâm, chỉ cần kéo được Jiyeon xuống bùn, chuyện gì cô cũng làm. Nhưng kết quả này, còn đau đớn hơn bị trả thù. Bởi tất cả những gì Daah quan tâm là Jiyeon, cô ra sao, vốn dĩ không phải một vấn đề mà em quan tâm.

"Cậu thay đổi rồi, Daah."

Đối phương không trả lời, chỉ đơn giản cất hai tờ giấy vào cặp, thong thả bước đi. Daah tin là người kia đã nghe đủ những gì cần nghe, dung lượng thời gian dành cho cô đã hết, em phải nhanh chóng trở lại với Jiyeon và giải thích mọi thứ. Daah đã rất trăn trở không biết có nên nói trước cho nàng kế hoạch của mình hay không, nàng diễn tốt như thế, cũng có thể sẽ thành công qua mặt được Yoojung. Nhưng mà ván bài này, em tuyệt phải thắng, có như vậy mới lấy lại đầy đủ những thứ Jiyeon đã mất đi.

"Cậu sẵn sàng làm tất cả việc này sao? Cậu sẵn sàng trở nên mưu mô toan tính, giăng lên một cái bẫy hoàn hảo như vậy chỉ để bảo vệ Jiyeon sao? Cậu nghĩ rằng Jiyeon sẽ yêu một con người đầy tâm cơ như cậu? Tỉnh lại đi Daah, cô ấy không hiểu đâu, không yêu cậu đâu. Cậu thay đổi chính mình vì người khác. Đáng không?"

Trời chạng vạng tối, bóng lưng của Daah lúc bước lại nơi đặt chiếc xe của mình chỉ thấy cô độc, còn lại không nhìn ra cảm xúc. Em không quay đầu, cũng không thở dài, đại để chỉ nói một câu, Yoojung rốt cuộc cũng hiểu, mình thua ở điểm nào.

"Bởi vì tôi yêu cô ấy vô điều kiện, nên mới có thể hiểu việc cô ấy yêu Miyoung vô điều kiện. Tình cảm này, tôi thắng không nổi. Nhưng đồng thời cũng buông không nổi. Vậy nên chỉ có thể không ngừng nỗ lực, không ngừng thương yêu.

Đáng hay không đáng, không phải chỉ có bản thân mới tự cân nhắc được thôi sao?"

Hai người bọn họ đều giống nhau, đều có thể yêu đến mức chấp nhận phá kén. Dẫu biết càng lặn xuống càng lạnh, dẫu biết đào đến tận đáy lòng của người kia cũng chỉ là hư không, vĩnh viễn không có chỗ cho mình.

Thế nhưng khoảnh khắc trái tim lần đầu rung động là vì người đó. Cho dù có dùng một kiếp để dời vận đổi sao, cũng sẽ không tìm lại khoảnh khắc lần đầu đầy thanh thuần ấy nữa.

-

Daah vội vã đến căn hộ của Jiyeon. Nãy giờ vừa đi vừa gọi gần mười cuộc không thấy nàng bắt máy, có khi nào đã xảy ra chuyện rồi không? Cảm giác của em thực sự bây giờ rất tệ, nghĩ đến việc bản thân đã nói những lời kia với nàng, cho dù với lí do gì cũng đáng chết mười lần, kể cả lần này nàng thực sự rời bỏ em, Daah cũng không thể biện giải.

Nhưng em suy cho cùng vẫn không chấp nhận nổi, một khoảnh khắc nàng trở về trong vòng tay Miyoung, được cô dịu dàng đặt môi hôn.

Daah thực sự đang rất rối, với tất cả khả năng phân tích của em, ánh mắt của Miyoung lúc kéo Jiyeon đi là thật, chứng tỏ tình cảm của cô là thật. Vậy giao kèo, rồi việc cô không yêu nàng, rốt cuộc là thế nào? Liệu đấy là nói dối hay nói thật? Liệu đó là cô thực sự yêu nàng, hay là cô ta diễn quá đạt, đóng quá giỏi?

"Phải rồi, hãy ghi nhớ lấy nụ hôn này. Hãy luôn luôn nghĩ về tôi. Cậu đơn giản như vậy, chỉ cần tôi cứu cậu hôm nay, cho dù một năm hay mười năm, cậu cũng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.

Như vậy, cậu sẽ không cách nào trở về vòng tay của con nhóc kia được.

Ván bài này, tôi chắc chắn không thua."

Cũng là khoảnh khắc đấy, khi môi hai người vẫn chạm vào nhau, khi cô thốt lên tất cả những lời cào xé gan ruột ấy, Jiyeon cuối cùng tỉnh dậy, nước mắt khẽ khàng lăn xuống.

Cô không có tư cách.

"Miyoung!"

Khoảnh khắc này xảy ra rất nhanh, Jiyeon chỉ vừa tỉnh dậy, vừa kịp để nghe một câu của Miyoung, cùng với nụ hôn mà cô đưa tới. Cảm xúc còn đang hỗn độn, Daah đã lao tới tặng cho người kia một quyền. Miyoung văng ra sau, môi rách một mảng, máu thấm xuống, mỉm cười nhìn Daah.

"Có dùng nắm đấm thì cũng chẳng thắng nổi tao đâu, oắt con."

Daah gầm lên, gần như mất hết toàn bộ bình tĩnh mà lao vào siết lấy vạt áo của Miyoung, ánh mắt hằn tia lửa - "Chị không có tư cách, chị không có tư cách để có được tình yêu của cô ấy. Sau tất cả, tôi tưởng rằng chị đã nghĩ cho Jiyeon khi chị kéo cô ấy đi. Chị thậm chí còn hiểu được kế hoạch của tôi mà không cần nói. Với bất kỳ lí do gì, có phải là ý nghĩa ấy không? Có phải chị thực sự quan tâm không? Vậy tại sao chị vẫn đối xử với Jiyeon như thế?"

Daah liên tục giáng đòn xuống, đối phương thậm chí còn không hề di chuyển. Em không chấp nhận được, em có thể buông tay, em có thể lùi lại. Nhưng sau cùng, cô vẫn làm Jiyeon tổn thương. Sau cũng tất cả những gì nàng phải nhận đều là nước mắt. Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy? Em không chấp nhận.

"Dừng lại đi!"

Nắm đấm của Daah ngưng trọng trong không gian, bởi vì ngăn giữa hai người chính là gương mặt khổ sở của nàng. Jiyeon cúi thấp đầu, run rẩy cầm lấy tay em, tất cả mọi thứ vỡ vụn trong giọng nói, nhưng nhất quyết vẫn phải cứng đầu.

"Chị ổn mà...chị không sao...Xin em, đừng đánh Miyoung nữa."

Kể cả khi cô ta có làm nàng tổn thương. Kể cả tất cả tình cảm nàng trao đi đều là trò đùa trong mắt cô. Nàng vẫn sẵn sàng đón nhận, sẵn sàng đau đớn, và tiếp tục bảo vệ Miyoung.

Daah thực sự đau quá rồi.

"Em xin lỗi."

Daah bỏ đi, và một khoảnh khắc nào đó Jiyeon đã định chạy theo để nắm lấy tay em. Nhưng không kịp nữa, nàng rơi vào lòng của Miyoung, và không cách nào có thể gạt đối phương ra. Sau cùng, giữa hai người, nàng không thể chọn đặt tình cảm của mình ở nơi nào.

Đau đớn, tất cả đều đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro