23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon và Daah không còn gặp lại sau khi vở kịch kết thúc.

Thực ra với tính cách của em, nếu đã có thể làm mấy chuyện như xông vào cast vai chính kịch lớn chỉ vì nàng thì rõ ràng lần này phải càng nắm bắt cơ hội tiếp cận Jiyeon mới đúng chứ. Nói không ngoa thì sự thành công của vở kịch phụ thuộc rất nhiều vào Daah, Jiyeon cho dù có ghét bỏ cỡ nào thì cũng sẽ phải nhường nhịn mấy phần. Như vậy không phải đang rất có lợi sao?

Nhưng mà nửa tháng trôi qua, Daah đến tìm gặp nàng cũng không có, chứ đừng nói là bám dính như trong quá khứ. Có nhiều lúc Jiyeon còn nghĩ là có thể em thực sự casting vì bản thân chứ không phải vì nàng, bởi vì dựa vào thái độ hiện tại có vẻ Daah cũng đã chán trò theo đuổi nàng rồi.

Nghĩ như vậy, Jiyeon liền thở hắt ra, trong trường hợp này không biết là thở phào nhẹ nhõm, hay là thở dài.

Thi cuối kỳ rốt cuộc cũng kết thúc, Jiyeon bận tới bận lui cũng vẫn vào được top 5 của lớp, lấy làm mừng. Dù sao thì hai tháng vừa rồi nàng xoay vần trong không biết bao nhiêu là dự án, còn tưởng kết quả sẽ sa sút lắm nên tối về đều tranh thủ học thêm, cuối cùng không phụ công mấy đêm mất ngủ, điểm số cũng gọi là khá.

Hôm bế giảng, câu lạc bộ của bọn họ tổ chức tiệc chia tay các anh chị năm ba linh đình, ngồi còn chưa ấm chỗ đã thấy Kim Wooseok lấp ló ngoài cửa đi vào. Sau khi vở kịch kết thúc, chân của cậu ta cũng gần như khỏi hẳn, Jiyeon không do dự liền kéo tên nhóc ngơ ngác vào ngồi cùng mình, mỉm cười gợi chuyện.

"Đến sớm thế? Sao chị nhớ hồi kỳ một, chú nhận cái gì mà học bổng danh dự đứng đầu khối chụp ảnh các thứ lâu lắm cơ mà? Đến mức ra đến nơi tiệc cũng tàn rồi, chẳng nhẽ hôm nay lược đi khâu chụp ảnh hả?"

Wooseok đỏ mắt gãi tai, vừa mếu máo cười vừa lắc đầu nguầy nguậy - "Không có...lần này em không được học bổng nữa. Vì đứng đầu khối, là Daah mà."

-

Daah tỉnh dậy lúc tám giờ, đầu còn ẩn ẩn đau, không thực sự tỉnh táo bước xuống khỏi giường. Em kiểm tra lại nhiệt kế, phát hiện đã giảm xuống ba mươi tám độ năm, sau đó mới vệ sinh cá nhân ăn uống các thứ để bắt đầu ngày mới.

Thực ra thời gian gần đây Daah nhận rất nhiều đơn hàng, kể cả không phải ca của mình cũng cắm đầu ra ngoài phố nắng chang chang, bảo sao chẳng lăn ra ốm. Từ hôm phát sốt tới giờ cũng được hai ngày rồi, Daah nhẩm tính số tiền lương mình bị trừ, có chút hụt hẫng, nhưng dù sao cũng không thắng được sự ảo não cố hữu đang bao trùm.

Ban đầu Daah định đi dạo một lúc cho thảnh thơi đầu óc, nhưng nghĩ gì lại ngồi vào bàn học, lấy sách vở ra bắt đầu đọc kiến thức lớp mười một.

Thật ra lọt top một kì thi mình đã từng trải qua vốn dĩ không khó khăn như thế.

Hiện tại nghĩ lại, quả thực thời gian ở thế giới song song em cũng có tốn công sức để từ vị trí trong quá khứ leo đến tận top 25. Nhưng tốn công sức cũng chỉ dừng lại ở ngày học một tiếng rưỡi, trên lớp không cúp tiết cùng với đi học thêm. Căn bản không nặng đến mức bù đầu bù tai không đón nổi Jiyeon đi diễn.

Nhưng Daah không chỉ muốn có thành tích ở thế giới song song.

Ở thời điểm đấy học lực của em ở thế giới thực không có gì nổi trội, nếu như quay trở về thực tại mới nỗ lực thì chắc chắn không kịp kì thi cuối kỳ, thứ hạng sẽ không cao. Vậy nên, em ở thế giới song song không những học kiến thức của học kỳ một, còn học đồng thời kiến thức ở học kì hai, bằng tốc độ không tưởng bắt kịp các học sinh khác. Đến khi trở về thế giới thực, hơn nửa tháng bỏ đi làm thêm, bán mạng mà học, cuối cùng chiễm chệ ở vị trí số một.

Đề kháng đồng thời suy giảm đến vô vọng.

Dạo gần đây Daah có rơi vào trạng thái mê man, khi ấy liền nhìn thấy hình ảnh của thế giới song song đang tiếp diễn, chỉ có mình không thể kiểm soát được. Khi tỉnh dậy cảm thấy cả thân mình đổ mồ hôi ướt rượt, hơn nữa lại phải nhớ cử chỉ giữa nàng và Miyoung, không nhịn được mà đau nhói.

Thành tích cao một phần chính là vì muốn đuổi kịp nàng, nhưng phần còn lại, chính là học nhiều sẽ không còn nhớ đến bọn họ nữa. Daah một tháng rồi không gặp Jiyeon, em cảm giác chỉ cần gặp liền sẽ đau đến từng tế bào đều không trụ vững được, cảm giác đấy chịu một lần là đủ rồi, với sự hèn nhát của em nhất định sẽ trốn đi thật xa.

Cho dù bản thân không cách nào quên được Kim Jiyeon, cũng phải ép mình ngừng nhớ đến.

Nàng ở thế giới thật yêu Seung, ở thế giới song song yêu Miyoung, dù là ở đâu, em cũng chỉ là người thừa. Có những lúc bản chất đớn hèn cố hữu quay lại, tự hỏi lương tâm của chính mình, nếu như ở thế giới nào mình cũng chỉ là kẻ vô dụng, liệu có nên biến mất ở cả hai thế giới? Jiyeon sẽ hạnh phúc chứ? Mọi người sẽ hạnh phúc chứ?

Nếu như thực sự có thể đem lại hạnh phúc vĩnh viễn cho nàng, Daah tình nguyện biến mất. Dù sao số mệnh này nếu không phải nhờ ngày hôm ấy gặp nàng nơi sân thượng có lẽ cũng đã chết yểu từ lâu rồi, nếu như người cứu không cần nó, em hà cớ gì phải luyến lưu nữa.

Daah nhìn đồng hồ, hình như gà rán được giao đến rồi thì phải. Tuy hơi ngạc nhiên không biết tại sao shipper không gọi điện, nhưng Daah đại khái cũng không nghĩ nhiều, thiểu não ra mở cửa.

"Gà rán của quý khách đây."

"Ăn kèm một nước, một khoai tây chiên và thằng bố mày đây."

Daah rơi hàm xuống đất.

Sau đó kịch liệt đóng cửa.

"Mở ra, Jang Daah. Tôi bảo cô mở ra, có tin tôi phá cửa không?"

"Làm ơn đi Jiyeon, chị không muốn gặp em mà, chị ghét em lắm sao còn đến đây, huhu để em yên đi mà huhu..." - Vừa gào mồm khóc vừa sống chết đóng cửa lại.

Con nhỏ này điên rồi.

"Tôi không muốn gặp cô nhưng không có nghĩa cô được phép tránh mặt tôi. Tôi gặp cô lúc nào là quyết định của tôi, còn mượn cô quản hộ à? Cô nghĩ mình là ai, cô nghĩ cô...A!"

Điều luật số một khi chiến tranh bằng cửa: Không sờ vào bản lề dưới mọi hình thức.

Jiyeon đau chảy nước mắt, khớp tay bị dập đỏ chót sưng phồng lên, còn chưa biết phải làm thế nào đã bị Daah bê vào nhà sơ cứu. Jiyeon hơi giật mình, len lén nhìn vào mặt Daah, thấy vẻ lo lắng của em thì hả hê, haha, đúng là không phải bỏ mình thật.

"Để em đi lấy bông băng."

Jiyeon vui vẻ ngồi trong nhà nhìn Daah đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn đập bẹp bẹp vào cái gối hình con thỏ ở trên sofa, tất nhiên là dùng tay không bị thương của mình, nói chung vô cùng cao hứng. Hôm qua nàng nhận được tin nhắn của AMO Ent, hẹn hai tuần nữa sẽ đến công ty chụp ảnh quảng cáo,

Jiyeon lập tức nhớ ra hợp đồng hẹn hò của bọn họ vẫn còn chưa bị xé, liền nhanh chóng chạy đến đây định đòi Daah diễn tiếp cặp đôi tình cảm ân ái.

Còn chưa kịp vui lâu, nhìn thấy vẻ mặt hằm hằm của Daah liền lập tức rúm người lại.

Để ý mới thấy, dạo gần đây Daah trông có vẻ gầy đi nhiều. Kì cục thật, ăn gà rán cũng có thể gầy sao? Hơn nữa mặt mày trắng bệch không có chút sức sống, giống như người bệnh lâu ngày vậy. Cả dáng đi lẫn thần thái đều có chút uể oải, riêng khả năng lườm người khác vẫn rợn gáy như cũ.

Đối phương điềm đạm ngồi xuống trước mặt nàng, chìa một tay, ý bảo Jiyeon đưa tay cho mình.

Trong trí nhớ của Jiyeon, Daah tuy là một đứa trẻ rụt rè nhưng chưa bao giờ nói quá ít. Hiện tại ngay cả bắt chuyện với nàng em còn không làm, bao quanh cả căn phòng là một bầu không khí âm u tù túng, Jiyeon tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng hơi rờn rợn gáy.

Không còn cách nào liền ngồi nhìn các đường băng bó của đối phương.

Daah khớp tay tương đối lớn, thế nhưng không đến mức thô vụng, tay miết trên những đường băng rất nhẹ nhàng và mềm mại. Đầu tiên là một đường cố định ở ngón cái, sau đó vòng ra các ngóng tay, vòng theo đường chéo từ thân ngón út, vòng qua lòng bàn tay, các đường đều bằng phẳng cách đều, vô cùng thuận mắt.

Khoảnh khắc Jiyeon định rụt tay lại vì em đã thắt nơ cố định cho phần băng rồi, bỗng đâu giọt nước rơi xuống lớp băng gạc, thấm xuống lòng bàn tay nàng ấm nóng. Daah cúi đầu, run rẩy gạt nước mắt.

"Em xin lỗi."

"Lúc nào cũng là em không bảo vệ được cho chị."

Lúc nào cũng là em khiến chị tổn thương.

Gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng có cơ hội bộc phát. Những ngày hôm nay em thực sự rất mệt mỏi, gồng gánh trong lòng sức nặng của niềm đau cùng tội lỗi, gần như đã rút sạch sinh khí của Daah. Để giờ đây nhìn thấy Jiyeon của thế giới thực liền không ngừng nhớ đến nàng nắm lấy tay mình ở thế giới song song, không ngừng lắc đầu, không ngừng bảo vệ cho Miyoung.

Trái tim vỡ nhiều mảnh thế này, biết nhặt lại từ đâu bây giờ.

"Ai bảo tôi cần cô bảo vệ?"

Jiyeon thở dài, tay khẽ đập bép bép vào má Daah, mà lại thuận tiện dùng ngay cái tay bị thương, lập tức rụt lại kêu 'ái ui' mấy cái. Daah sợ nàng đau đến mức ngơ ngác ngừng khóc, không biết phải làm thế nào mới thỏa, thì Jiyeon đã nói tiếp.

"Mỗi người đều có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân mình, kể cả tôi đau, cũng là sự lựa chọn của tôi. Làm ơn, bảo vệ chính mình đã đủ mệt rồi lại còn đi bảo vệ người khác? Liệu người ta có cần sự bảo vệ của cô không?"

"Đừng nghĩ người yếu sẽ cần bảo vệ, không phải trước đây cô cũng là kẻ yếu bị tôi giẫm đạp lên sao? Cô cần tôi bảo vệ không? Cô cần ai bảo vệ không? Bảo vệ đến một mức nào đó là yêu thương, vượt quá sẽ là chăm bẵm. Lớn cả rồi, học cách bày tỏ tình cảm tinh tế hơn đi."

Lời nàng nói về cơ bản toàn là chửi thẳng mặt, nhưng đáng ngạc nhiên là Daah lại không khóc nữa. Em cúi đầu ngẫm ngợi, Jiyeon kia có thực sự cần mình bảo vệ không?

Hay mình chỉ khiến cô ấy thêm khó xử? Thêm lưỡng lự?

Đây có thực sự là điều cô ấy mong muốn không?

"Tôi coi cô là bạn vì tôi đánh giá cao năng lực của cô, giá trị của chính cô, chứ ba cái thứ bảo vệ trẻ trâu của cô tôi cần đếch gì. Tỉnh táo lên đi Daah, cô bây giờ chẳng có vẻ gì giống như cô của nửa tháng trước cả, thời hạn AMO Ent hẹn với chúng ta sắp đến rồi, đừng làm tôi thất vọng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro