24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon đứng chờ đã mười lăm phút.

Thực ra đây không phải là lỗi của Daah, căn bản là nàng đã quá phấn khích, đến mức tơi sớm hơn giờ trong lịch gần một tiếng. Chuyện này thực sự đáng để mong chờ, ban nhân sự của AMO đã gửi cho nàng lịch chụp quảng cáo vào tối của ba hôm trước, và kể từ đó tới nay Jiyeon vẫn chưa thực sự ngủ được một bữa nào tử tế.

Mặc kệ những tiếng xấu và tai vạ bọn họ đã cố gán cho Jiyeon, nàng vẫn mong chờ biết chừng nào được một lần chụp ảnh chuyên nghiệp và tiếp xúc với tất cả những người mẫu khác.

Kể cả có là chủ tịch của Edomal, nàng biết rằng so với trình độ của bọn họ mình có thể thua rất xa. Nhưng khác với ca hát và diễn xuất, Jiyeon có thể hài lòng với trình độ không chuyên của mình, với người mẫu, nàng thực sự muốn bước càng xa càng tốt.

Nhưng mà, nếu nói không sốt ruột là nói dối. Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ chụp rồi, Daah sao vẫn còn chưa đến? Jiyeon cắn móng tay, kể từ hôm đến nhà Daah đến giờ, hai người bọn họ hầu như chưa gặp lại lần nào.

Sau khi trở về, Jiyeon chỉ vỏn vẹn nhắn địa chỉ và thời gian diễn ra việc chụp ảnh, thậm chí còn không có một lời nhắn gửi nào tử tế. Có khi nào đối phương vẫn đang trong cơn sang chấn tinh thần, không chịu đến hay không?

Jiyeon thực sự lo đến phát rồ rồi. Dù sao thì nàng đối xử với người ta cũng đủ tệ, trong tất cả mọi thứ thì con đường người mẫu này là điều duy nhất khiến nàng có thể hoảng sợ, như là lần ở show 'Tranh Sắc' hồi trước. Có thể cô ta dựa vào điểm yếu này để chơi nàng một vố, đến lúc đấy thì phải như thế nào?

Nhưng mà, nàng vẫn luôn cảm giác đối phương không phải kiểu người như vậy. Dù rằng, nàng thậm chí chưa bao giờ đặt một thứ gọi là 'niềm tin' dành cho bất kì ai.

Đồng hồ điểm tám giờ, cổng công ty cuối cùng cũng mở. Những người đứng ngoài từ trước đi thành từng nhóm nhỏ thong thả đứng vào, chỉ có nàng ngược chiều với tất cả đợi một ai đó không biết bao giờ sẽ đến. Trước sân công ty có một cây anh đào, hiện giờ đã là cuối tháng năm, anh đào trổ bông, dưới cơn gió sớm cánh hoa tuôn giữa không trung. Mà Jiyeon lấy tay che mắt để anh đào không đậu lên gương mặt, liền thấy qua những cánh tay, Daah đứng dưới tán cây.

"Chị."

Khoảnh khắc Daah xuất hiện, tất cả mọi thứ tựa như bừng sáng.

Jiyeon phát hiện ra trong lòng mình đột nhiên đã sai ở một điểm nào đó rồi.

-

"Em xin lỗi...Thực sự em có hơi hồi hộp, hôm nay không biết phải mặc gì hết nên mới đến muộn. Chị đừng giận."

Jiyeon đi phía trước, khẽ gắt lên một tiếng - "Chị cái tiên sư nhà mày, nghe buồn nôn. Im đi."

"Vâng."

Câu này của nàng không dám nói to, thứ nhất là bởi hai người đã bước vào công ty, và thứ hai là bởi ai cũng đổ ánh nhìn vào hai người họ. Hoặc đúng hơn là vào Daah.

Nhan sắc Kim Jiyeon có thừa chuyện đấy ai cũng biết rồi. Nếp sống của người trưởng thành là mỗi khi ai đó bước vào cuộc đời của họ, họ sẽ điều tra từ bốn mươi tám đời gia phả cho đến tình trạng hôn nhân và số đo ba vòng. Mặt Jiyeon đã bị nhìn đến chán cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng mà ai lại mang đến một cô nàng xinh xẻo thế này?

Daah thuộc dạng không giống ai. Thường thì những cô nàng đáng yêu sẽ có một dáng dong dỏng cao và gầy trắng. Nhưng mà Daah lại mang một cơ thể rắn chắc bên dưới khuôn mặt như vắt ra được sữa kia, thành thử điểm nào cũng khiến người ta mê mẩn.

Lúc trước bọn họ còn tự hỏi, khuynh thành khuynh quốc như Jiyeon, ai yêu mới xứng. Giờ thì có đáp án rồi, người đi được bên cạnh của nàng, nhất định cũng vô cùng xuất chúng.

Khó chịu thật.

"Jiyeon, chị giận chuyện gì sao?"

Vẫn đi trước, lại còn hơi cúi đầu, Jiyeon hậm hực - "Cô chiếm mất vị trí trung tâm của tôi."

"Ăn diện đẹp như thế cho ai xem chứ, việc của cô hôm nay là đưa tôi đi cơ mà. Biết thế đã không dắt theo-"

Đối phương ngay lập tức đi ngang bằng với nàng, ghé sang bên cạnh, hôn má.

Rất nhiều tiếng ríu rít vang lên.

Daah mỉm cười - "Chị lại là tâm điểm rồi này."

Jiyeon che bên má, cáu giận quay đi. Thật là một đứa nhỏ kì cục.

Hôm trước nàng và Yoona có nói chuyện, đại để là về con nhóc này. Yoona nói cô ta là họ hàng xa của Daah, nhưng mà nhìn thế nào cũng không có điểm giống, Jiyeon chỉ ù ù cạc cạc tin theo. Yoona nói đối phương quả thực có khả năng thiên phú về diễn xuất, nàng mới gật gù, bởi vì bẩm sinh đã giỏi nên mới có thể học thoại và ứng biến nhanh như thế, cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng Yoona còn nói, ngoài diễn xuất ra Daah chẳng biết làm gì nữa.

Khép kín, thụ động, học hành không giỏi lại thường tự ti, Daah vốn dĩ là một đối tượng vô cùng mờ nhạt, tới mức còn từng định tự tử vì bản thân quá không có tương lai. Daah từng ăn mặc lôi thôi đến mức nhìn cũng không muốn nhìn, hiện tại lại có thể chải chuốt gọn gàng thu hút ánh nhìn của tất cả những người, trở thành học sinh đứng đầu khối, cùng với rất nhiều rất nhiều điểm tốt đẹp khác.

Tất cả đều không phải thiên bẩm.

Chỉ là khi người ta thong thả đi một bước, Daah chạy mười bước, thậm chí là bò đi, mệt mỏi cũng nản lòng lớn đến vô cùng, nhưng lại không một lần ngừng bước. Bằng tốc độ phi thường đuổi theo nàng trên mọi mặt trận, đổ mồ hôi sôi nước mắt để đứng được bên cạnh nàng, dáng lưng hiện tại ngay thẳng, đỡ cho không biết bao nhiêu sức lực mệt nhoài.

Tất cả đều là vì nàng.

Yoona nói rằng, đứa trẻ đó đuổi theo nàng, là bởi vì ngày hôm đấy gặp nàng trên sân thượng, nghe nàng muốn chết, bản thân lại không muốn chết nữa. Jiyeon thậm chí còn chẳng nhớ đó là ngày nào, có thể là một ngày vô nghĩa trong khoảng thời gian chuyện đó ập đến, khi mà nàng chìm trong nỗi đau. Hôm đó nàng thậm chí còn không biết đứng bên cạnh mình là Jang Daah, nếu không, nàng của lúc ấy khẳng định sẽ một đá em xuống khỏi sân thượng, với tất cả phẫn uất hận thù.

Không rõ vì sao, hiện tại nàng lại đột nhiên cảm thấy, thật may vì khi ấy đã không nhận ra Daah.

"Daah chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi, thứ nó hơn người chính là tình yêu và lòng kiên trì vượt lên tất cả. Cậu tổn thương nó cũng đủ rồi, nếu thực sự không yêu nó, hãy buông cho nó đi. Cậu phải biết tôi lòng dạ sắt đá đến mức nào, thấy nó chịu đựng chừng ấy thứ trong thời gian vừa qua cũng cảm thấy chịu không nổi."

"Tha cho nó đi, cũng tha cho chính mình đi. Chấp niệm, không thể buông xuống được sao?"

Không thể, không thể. Loại chấp niệm lớn đến mức có thể hủy hoại một con người, muốn buông liền buông được hay sao?

"Jiyeon, đến nơi rồi."

Daah cẩn thận đọc lại tin nhắn, nhìn lên đúng là phòng 224. Hai người cùng nhau tiến vào, bên trong chính là một tiểu cảnh được dựng tương đối công phu bài bản, mà những người mẫu khác đã bắt đầu thay đồ trang điểm cả rồi.

Daah nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Jiyeon ở bên cạnh mình, phát hiện đối phương có chút không được tự nhiên, giống như đi lạc vào chốn của người lạ nên rụt lại sợ hãi, em lập tức chạy đến chỗ những người kia đang chụm đầu bàn bạn, lớn tiếng nói - "Xin chào, chúng em đến từ trường nghệ thuật SOPA."

Tất cả mọi người lập tức xoay về phía bọn họ.

Người đàn ông lớn tuổi để râu quai nón, có vẻ là tổng đạo diễn cho lần chụp hôm nay, bước về phía em - "Cô là Kim Jiyeon?"

Daah lắc đầu, kéo Jiyeon lại gần mình, bình tĩnh nói - "Đây là Jiyeon ạ, cháu là trợ lý của cô ấy."

Người đàn ông kia cũng không biểu lộ gì nhiều, nếu không muốn nói là không hề quan tâm. Ông ta xoay đầu, nhìn quanh quất một chút rồi nói - "Được rồi, ghép đôi đi, bao giờ có đôi thì chụp ảnh."

Jiyeon giật mình, ghép đôi?

Daah nhíu mày, ở đây có mười ba người.

"Chị đi ra bắt chuyện với bọn họ đi, đợi em một chút."

Còn không đợi người kia kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Daah đã chạy đến chỗ mấy chị quản lý, vui vẻ nói cười. Jiyeon có chút lạc lõng, nhưng vẫn nhanh chóng đi đến chỗ các người mẫu khác đang đứng. Bọn họ chủ yếu đều hơn hai mươi tuổi, đang là sinh viên của trường đại học nghệ thuật nào đó có tiếng trong thành phố, ai cũng cao ráo ưa nhìn, nhưng tất nhiên không có loại nhan sắc khó kiếm như nàng.

Jiyeon không biết nên dùng loại phong thái nào đối đáp với mấy người này, nghĩ bản thân cũng là hậu bối, tỏ ra ngơ ngác e thẹn một chút có chiếm tình cảm hơn không nhỉ?

"Xin chào, em...hôm nay là lần đầu em đến đây. Chị có thể ghép đôi với em không?"

Vừa nói vừa bắn ra mị lực 5000Kw. Đối phương tất nhiên nhanh chóng bị ngoại hình cùng khí chất của nàng thu hút, gần như đã sắp bật ra hai chữ 'được thôi' rồi, thế nhưng không hiểu sao lại giật mình bừng tỉnh, ngại ngùng từ chối.

Những người khác cũng đều như vậy.

Jiyeon còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Daah liền bước tới, nói nhỏ với nàng - "Em vừa hỏi bọn họ xong, sẽ không có thêm ai đến nữa đâu. Đây là một cái bẫy, bọn họ trên danh nghĩa nạp chị vào, nhưng lại muốn làm khó chị, không cho chị tham gia."

Quả nhiên chuyện nàng và Daah mới chỉ là khởi đầu.

"Đừng nóng, em có cách."

Trong lúc Jiyeon còn chưa kịp nghe hiểu câu nói, Daah đã nhanh chóng đến chỗ của tổng đạo diễn, dùng loại nụ cười dễ mến lễ phép nhất đề cúi đầu - "Xin hãy cho cháu chụp ảnh chung với bọn họ."

Đối phương lập tức ha hả cười.

"Cô nghĩ đây là sở thú à? Ai muốn chụp liền có thể chụp được sao, cô biết để chỉnh sửa một bộ ảnh mất bao lâu, tốn bao nhiêu không? Đây không phải nơi dành cho bọn trẻ nghiệp dư, chúng tôi chụp quảng cáo lấy tiền chứ không bố thí, làm ơn đi ra đi."

Daah tiếp tục cúi đầu - "Cháu có mang máy ảnh, chỉ cần nhờ một trong các anh chị bên media chụp cho chúng cháu một tấm, nếu không được bọn cháu sẽ lập tức đi ngay, không phiền đến quý công ty. Chuyện này xét cho cùng cũng đâu thiệt thòi gì đâu ạ?"

Tổng đạo diễn nghĩ ngợi một chút, máy cơ của công ty đều thuộc dòng chính chuyên, của nhóc kia cùng lắm chỉ là đồ hạng hai, ảnh cũng chẳng ra gì, thôi cứ chụp cho chúng nó một tấm rồi đuổi về, kì thực không mất gì thật.

Nhưng Jiyeon biết, đây chính là cơ hội của mình.

Thời khắc bọn họ đứng vào trong phần cảnh được dựng, cả khán phòng dường như lặng đi một chút. Phong thái của bọn họ không thể đùa được. Jiyeon đã có kinh nghiệm người mẫu ở trường hơn hai năm, cộng thêm ngoại hình xuất chúng nên vô cùng bắt mắt. Vậy mà Daah ở bên cạnh lại không hề lép vế một chút nào. Kể cả về vóc dáng, lẫn biểu cảm cơ mặt, bất cứ thứ gì đều khiến người khác không thể dời mắt.

Đây mà là dân nghiệp dư sao?

Người mẫu rất quan trọng ngoại hình, đặc biệt là người mẫu đời thường, thiên hướng chụp quảng cáo hơn là fashionista thì lại càng phải có mặt đẹp. Riêng việc ngoại hình của bọn họ ưu tú như vậy đã vượt xa những thực tập sinh khác rồi, kĩ năng có thể chưa thực sự bài bản nhưng nhìn đâu cũng thấy có tố chất, chẳng nhẽ công ty lớn lại vì hợp đồng với trẻ con mà bỏ qua người tài sao?

Câu trả lời ắt hẳn ai cũng biết.

Nhưng Jiyeon không hiểu. Nàng luôn vin vào việc thời gian vừa rồi Daah quá xuất sắc để cho rằng em là dạng thiên tài không cần nỗ lực. Nhưng sau tất cả mọi chuyện, nhất là cuộc đối thoại giữa nàng và Yoona, Jiyeon dù không muốn cùng phải thừa nhận, đứa trẻ này, điểm vượt trội nhất chính là sự cần mẫn.

Người ta bị ai đó chà đạp, trái tim đã nhanh chóng nản lòng, tổn thương rồi, nhưng em lại có thể giống như mắt mù tai điếc, tiếp tục bước đi, tiếp tục nỗ lực như chưa từng có chuyện gì. Nỗ lực của em thậm chí gấp nhiều lần người thường, làm được chuyện không ai làm được chỉ bằng cày ngày cày đêm, ai có thể được như thế?

Và tại sao, nàng lại phải liên tục hủy hoại một đứa trẻ tốt đẹp như thế?

"Jiyeon!"

Ở một thời điểm nào đó, Jiyeon rốt cuộc cũng chịu nhận ra, cách toàn bộ cuộc đời của em hướng về nàng, ánh mắt của em hướng về nàng, đó không phải là trẻ dại, ngây thơ hay ngu dốt. Bởi vì đã chìm quá sâu vào góc u tối của cuộc đời, Jiyeon liền mặc định sự sáng trong và thuần khiết trong đôi mắt em là bồng bột tuổi trẻ. Thứ mà nàng không còn tin tưởng, thứ mà nàng đã quá tuyệt vọng, tình yêu, chảy trong trái tim em sao có thể mãnh liệt đến thế?

Mãnh liệt đến mức, sẵn sàng vì nàng mặc kệ tính mạng của mình, đỡ lấy cả một giàn đèn đổ xuống trong nháy mắt.

Khoảnh khắc ấy, ở một nơi nào đó trong tim của Jiyeon, đã thực sự sai rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro