26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng trôi qua, Daah bình đạm trải qua những ngày trong bệnh viện.

Jiyeon nói đến cuối cùng vẫn là buông không được, nàng chiều nào cũng ghé qua, sau khi đã hoàn thành ca học và mang theo một giỏ trái cây và thỉnh thoảng là cả đồ ăn nhẹ đến cho em. Daah thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được có bóng dáng nào đó quen thuộc lướt qua bên ngoài phòng, thế nhưng lại không cho rằng đó là Seung, bởi nếu biết được tình yêu của cô ngày ngày đến đây chăm sóc em, hẳn Daah đã tan xác từ lâu.

Thời gian này nàng rất trầm lặng, em nhờ gì cũng sẽ làm, cho dù là gọt táo hay mua thức ăn, giống như trở thành một người khác, Jiyeon cái gì cũng chiều em, chỉ không mỉm cười, không trò chuyện với em. Daah biết rằng trong lòng của nàng có một hố sâu rất lớn, nơi đó emkhông thể xoay chuyển, cũng không thể xâm phạm, chỉ còn cách đứng chờ nàng đưa ra quyết định.

Mấy ngày hôm nay bố mẹ Daah thường xuyên lui tới, thành thử Jiyeon thường sẽ tránh đi. Bọn họ hầu như không hỏi về vết thương của em, chỉ là không ngừng mang đến bài tập ở trường, Daah trong đầu cảm thấy khung cảnh này có chút quen thuộc, giống như ở trong một nơi nào đó của kí ức không thể nhất thời nhớ ra.

"Daah, con nghĩ thế nào về chuyện du học ở Mỹ?"

Daah giật mình, du học Mỹ?

"Cái này, con còn chưa chuẩn bị gì hết..." - Nếu không muốn nói là chưa hề có chút khái niệm nào.

"Đây thực sự là thời điểm thích hợp. Bảng điểm của con hiện tại rất tốt, còn có thành tích ngoại khóa. Chỉ cần chăm chỉ học ngoại ngữ, săn học bổng, ước mơ đổi đời của chúng ta cũng không còn bao xa nữa."

Ước mơ đổi đời, bọn họ nói những điều này không biết bao nhiêu lần rồi. Gia đình của Daah không khá giả, bố mẹ lại không biết tiết kiệm, Daah vẫn luôn hiểu được giá trị của bản thân, cho dù không làm nên trò trống gì cũng không bao giờ được tìm đến người thân nhờ giúp đỡ. Việc em được sinh ra, vốn dĩ đã là một ân huệ quá lớn rồi.

Daah không biết từ bao giờ bản thân đã trở nên tự ti, trở nên khép mình. Có lẽ là bởi những ánh mắt không ngừng chiếu xuống đầy khinh khi của họ hàng và cha mẹ, cũng có thể là những tiếng chửi rủa về một đứa con vô dụng.

Việc em đột nhiên có thành tích, khiến bố mẹ cho rằng, đã đến lúc cơ hội đổi đời đến rồi?

"Con phải biết mình ở vị trí hiện tại là nhờ có ai. Con đã lêu lổng hết mười mấy năm cuộc đời rồi không thấy phí à? Nếu có thể xin được học bổng lớp mười một thì càng tốt, còn không, muộn nhất đại học phải đi luôn."

"Dù sao, Hàn Quốc này cũng làm gì có thứ để cho con lưu luyến?"

Daah ủ rũ mỉm cười, không biết nói gì hơn. Mẹ ra về, em liền mệt mỏi nằm xuống, cảm giác trút được hết tất cả những muộn phiền trong chốc lát khiến lòng bỗng dưng nhẹ nhõm hơn.

"Vào đi, chị."

Cửa mở ra, Jiyeon hơi cúi đầu, lặng lẽ đi vào. Daah nhìn xuống bàn tay của nàng, phát hiện ra chúng hơi run rẩy một chút, liền dịu dàng mỉm cười.

"Em sẽ không đi đâu."

Trước khi nhớ ra, Daah luôn cảm thấy nàng rất khó hiểu, cũng rất đáng sợ. Tựa như một loại thuốc độc thơm ngây ngất, khiến người ta bị quyết rũ, cũng khiến người ta sợ hãi tháo chạy. Cho dù là lời nói hay hành động của nàng đều không thể đoán biết trước được, Daah chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực để đuổi theo, chẳng biết mình làm sai cái gì, cũng chẳng biết phải đuổi tới bao giờ.

Chỉ cần có thể làm cô ấy cười, đuổi đến vô cùng cũng cảm thấy trong lòng hạnh phúc.

Hiện tại nhớ được rồi, phát hiện ra tất cả những khúc mắc trong lòng đều có lời giải đáp. Jiyeon thực ra không khó hiểu như em tưởng, nàng chỉ đơn giản là, sợ mất đi những thứ mình yêu thương. Giống như một con sói ôm vết thương của mình núp vào một chỗ liếm láp, bất cứ ai xuất hiện đều khiến nó cảm thấy không an toàn, lập tức xù lông lên, che đi không biết bao nhiêu yếu đuối.

Giữ khư khư cho mình nỗi đau, nhưng lại không biết giữ những thứ mình trân trọng. Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu đợi người khác đi rồi, bản thân mới cho mình một vài giây để nuối tiếc.

"Cô đi hay không, không phải chuyện của tôi."

Sẽ rất tốt nếu như cô đi. Tất cả những rối rắm trong lòng tôi đều có thể gỡ xuống. Sau này không còn gặp lại, không còn hận thù, cũng không còn dằn vặt. Tôi có thể dũng cảm sống tiếp, dũng cảm tiến đến một hạnh phúc mới cho riêng mình.

Daah cùng hạnh phúc, hai điều này vốn dĩ không đi liền với nhau.

"Chị chắc chứ? Chị chắc là chị sẽ không tìm em, không lùng từng địa chỉ nhà, từng con phố để tìm ra em chứ? Chị chắc là chị sẽ không lần từng bang một, gọi từng số điện thoại để hỏi về Jang Daah chứ?"

Bởi vì không còn nhiều thời gian, em chỉ có thể liều mà thôi.

"Sự tồn tại của cô đối với tôi cũng chỉ như bao người khác thôi. Lòng tốt của tôi có thể hiếm hoi, nhưng cô đừng lầm tưởng đấy là tình cảm. Daah à, chúng ta...không thể, cô đừng cố chấp nữa."

Ý cười trong mắt của Daah càng thêm đậm.

"Jiyeon à, lời từ chối của chị ngày càng yếu đi rồi."

Jiyeon không trả lời, vội vã quay đầu rời đi. Daah biết rằng mình đã có được điều mình hằng mong muốn.

Thế nhưng khoảnh khắc có được, cũng chính là khoảnh khắc vuột mất.

Một tháng trôi nhanh hơn cả một cơn gió, ngày cuối cùng của hai người bọn họ đã đến, Daah chuẩn bị thủ tục xuất viện, hẹn Jiyeon bảy giờ tối cùng mình đi dạo lần cuối cùng.

Sau chuyện lần đó, số lần Jiyeon nói chuyện với em ngày càng ít đi, Daah gần như quên mất dáng vẻ kiêu hãnh độc lập luôn buông lời sắc lạnh của nàng, Jiyeon của bây giờ tĩnh lặng như nước.

Bọn họ đi bên cạnh nhau, vai song song, lưng đứng thẳng, nhưng không ai nhìn về phía trước, Daah lặng lẽ nhìn nàng, còn nàng lặng lẽ nhìn xuống nền đất tối đen. Trong những giây hiếm hoi này, Jiyeon biết ánh mắt của Daah vẫn luôn chĩa vào mình, mà nàng sớm đã không còn sức phòng bị nào nữa. Jiyeon cô đơn nhất, kiêu hãnh nhất, ở tại bất cứ thời điểm đau đớn nào cũng đều có em ở bên bảo vệ, sớm đã không còn cái gọi là 'phòng bị' nữa rồi.

Thứ duy nhất khiến nàng vĩnh viễn không thể sa vào ánh mắt của em, hiện tại chỉ còn quá khứ.

Bọn họ đều biết, quá khứ không thể thay đổi được, càng không thể sửa chữa.

"Jiyeon, chị muốn lên sân thượng với em không?"

Sân thượng đêm nay lộng gió, Jiyeon mang theo tất cả rối bời máy móc cùng em bước từng bậc cầu thang. Daah dường như rất tận hưởng, em dang tay ra ôm ấp tất cả những đẹp đẽ của mùa hè vào lòng, quay đầu mỉm cười với nàng, chính là nụ cười thuần khiết nhất, giản đơn nhất.

Sau đó, đứng lên lan can của sân thượng.

Lần này không phải là đùa nữa.

Thế giới của Jiyeon bỗng chốc sụp đổ.

"Nếu như ngày hôm nay em chết, liệu có thể cứu vớt lại tất cả hạnh phúc của chị không?"

Jiyeon nắm lấy gấu áo của em, ánh mắt vỡ vụn, điên cuồng lắc đầu - "Cô điên rồi. Tôi không cần những thứ này. Tôi không cần loại hạnh phúc này. Cô mau xuống đi."

"Em biết, đã rất nhiều khoảnh khắc chị muốn em chết đi, muốn hủy hoại em đến tột cùng. Sự tốt đẹp duy nhất của chị là thứ cứu vớt cho tất cả. Bằng không, hiện tại em chắc chắn không thể đứng được ở đây. Chị biết không? Nếu như có thể đổi được, em tình nguyện chết đi, để đổi lấy điều ấy. Nhưng em không mua lại được quá khứ, cũng không thể thay đổi tương lai.

Nếu như cái chết của em có thể cứu chuộc lại nước mắt của chị, vậy thì em đã sẵn sàng rồi."

Đứa trẻ đó muốn chết, đứa trẻ đó đã luôn nung nấu cái chết. Nàng sẽ không hiểu được, mạnh mẽ như nàng chỉ có thể đau buồn ở một thời điểm nào đó, nàng luôn vươn mình, luôn kiêu hãnh, nàng không biết cảm giác nấp dưới những chiếc bóng vĩ đại và đợi chờ cái chết đến mỗi ngày là loại cảm giác như thế nào.

Đứa trẻ này đã quyết định sẽ rời xa nàng.

"Tôi không cần, cái gì tôi cũng không cần. Tôi đã mất quá nhiều rồi, cô lấy đi của tôi, cô không có tư cách tự mình bỏ đi như vậy. Tôi không cho phép cô đi, cô không được đi. Đừng rời bỏ tôi."

Con sói nhỏ cuối cùng chỉ là một con sói đáng thương, không biết biểu lộ, không biết khiến người khác đau đớn vì mình. Với tất cả móng vuốt, tất cả răng nanh, nỗ lực trong tuyệt vọng kéo người ta trở lại, dù biết sẽ khiến cả hai đau đớn, vẫn không ngừng níu kéo.

"Trong lòng chị, đã bao giờ có em chưa? Cho dù là một khoảnh khắc, một rung động, hay bất cứ điều gì?"

Jiyeon rơi nước mắt.

"Từ lâu đã có rồi..."

Daah mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Cuối cùng cũng có thể đi được rồi.

-

"Daah, em muốn đi đâu?"

Jiyeon hoảng loạn níu lấy vạt áo của em, ánh mắt ngậm đầy sao, đau đớn không cách nào tả được. Daah dịu dàng mỉm cười, xoa nhẹ lên gáy nàng, điện thoại lưu số bắt đầu soạn tin nhắn.

"Em muốn đường đường chính chính, giành lại chị từ tay của Miyoung."

Tin nhắn gửi đi, rất nhanh đã có hồi âm. Trời ngay hôm nay không sao, những đám mây kết lại, báo hiệu cho một chuỗi những đau đớn đang không ngừng ập đến. Tất cả những điều thuộc về nàng ở thế giới thực giống như một giấc mơ, Daah sẽ vĩnh viễn chôn nó vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của mình, có một Kim Jiyeon đã thực sự vì em mà rung động.

Sau này có bao nhiêu khó khăn, em nhất định sẽ nhớ lấy đêm nay để không ngừng cố gắng.

[Miyoung, chúng ta đấu một trận đi. Ai xứng đáng có được Jiyeon, rồi cuối cùng sẽ rõ.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro