27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây Daah và Jiyeon không thường gặp nhau.

Sau khi nhắn tin thách đấu với Miyoung, Daah nói rằng mình sẽ để nàng có thời gian suy nghĩ độ hai tuần trước khi trận đấu diễn ra. Em không muốn nàng nghĩ rằng mình là một món hàng, hay phần thưởng của một trong hai người. Nếu nàng muốn, vẫn có thể đưa ra ngay quyết định sẽ chọn ai trong số cả hai.

Jiyeon tất nhiên chưa thể chọn được.

Cuộc sống của Daah rơi vào một quỹ đạo kỳ lạ: Ở trường không giáp mặt Jiyeon, về nhà không giáp mặt Miyoung, mọi lúc đều cảm thấy vô cùng tĩnh mịch, chỉ khi nhớ đến gương mặt cùng nụ cười của nàng mới cảm thấy khuây khỏa đi đôi chút.

Thỉnh thoảng, các bạn học khác lại thấy Daah năng nổ đợt trước bỗng dưng quay trở lại ngồi bên cửa sổ, ngơ ngác ngắm những tán mây trôi và không ngừng nhẩm đếm thời gian. Kể cả khi em lấp đầy thời gian biểu bằng các bài tập Vịnh Xuân Quyền – thể lệ trận đấu mà cả hai đã ấn định – Daah vẫn không ngừng chán nản, hay nhớ về nàng, hay cả hai.

Cho đến khi em nhận ra đã quá lâu rồi mình không lên xem tin nhắn của câu lạc bộ.

[Chào mọi người, có chuyện gì mới không?]

[Không có, ngoài việc hôm qua bọn anh vừa đi thăm Yoojung. Em đã ở đâu suốt mấy ngày nay vậy?]

[Thăm Yoojung, cậu ấy bị làm sao ạ?]

[Daah, con bé nằm viện được một tuần rồi.]

Daah cúi người chào y tá, trước khi cô ấy ra khỏi phòng và mỉm cười với em.

"Sốc nhỉ?"

Park Yoona – hiện ra từ hư vô – bắt đầu làm bộ dạng khoanh tay dựa vào tủ như thường lệ, tỏ vẻ bí hiểm.

"Ai mà biết được một cô gái đáng sợ như Choi Yoojung lại có thể uống thuốc trừ sâu để tự sát?"

Daah thở dài. Sau cùng thì tất cả mọi thứ đều là lỗi của em. Lôi Yoojung vào toàn bộ câu chuyện này, tổn thương cô ấy, chà đạp lên tình yêu của cô ấy, khiến cô ấy đổi thay. Nếu như đổi lại là Jiyeon đối xử như thế với em, có lẽ Daah cũng không có cách đối mặt nào khá hơn.

"Vậy cô ấy cũng là một người có khả năng xuyên giữa hai thế giới?"

Park Yoona nhún vai - "Đúng là có rất nhiều người ngoài cô có thể đi xuyên giữa hai thế giới. Nhưng Yoojung là một trường hợp đặc biệt hơn."

"Sao cơ?"

"Cô thấy đấy, nếu như cô và hầu hết mọi người trực tiếp đi vào thế giới này, cô ấy mơ thấy chúng. Tất cả những gì diễn ra ở thế giới song song đều độc lập với thế giới thực trong mắt của Yoojung, nghĩa là Yoojung ở thế giới song song và Yoojung ở thế giới thực là hai người hoàn toàn khác nhau, và Yoojung ở thế giới thực nhìn thấy thế giới song song qua con mắt của người kia. Cô ấy nhìn thấy, chứ không điều khiển được."

Daau gật gù hiểu, tay vẫn không ngừng gọt quả táo mà mình vừa mua trên đường tới bệnh viện, xắt từng miếng để ra đĩa.

"Thế nhưng hai Yoojung lại có mối liên kết tương đối chặt chẽ với nhau. Bất kỳ một ảnh hưởng tiêu cực nào ở thế giới song song cũng có thể tác động lên thế giới thực. Đó là lí do vì sao, Yoojung của thế giới thực ngủ ngày càng nhiều khi mọi chuyện ở đây ngày càng tồi tệ, và cuối cùng, không tỉnh lại bởi vì bịch thuốc trừ sâu của Yoojung thế giới song song."

"Chuyện này chẳng có lý tí nào cả."

"Chẳng có gì là có lý hay không có lý." - Yoona nhún vai - "Chúng ta đều là những cá thể đặc biệt, không có một chuỗi dây chuyền hoàn toàn bằng phẳng và cũng chẳng có ai thực sự lệch pha với thế giới này. Tất cả đều kì lạ, và khó tin, và vô lý."

Giống như cách câu chuyện năm đó thay đổi toàn bộ cuộc đời của bọn họ vậy.

Daah mỉm cười nhìn xuống đất, gật đầu - "Có lẽ chị đúng. Thế giới này chỉ toàn những điều kì lạ thôi."

Trên giường bệnh, Yoojung vẫn không hề tỉnh lại. Vào một khoảnh khắc nào đấy, Daah dường như cảm nhận được sự xanh xao, đau đớn đến mức trốn chạy của cô như muốn nói, liệu cái chết của tôi có thể xóa đi tất cả bi thương?

Daah ủ rũ mỉm cười.

Nếu như có cái chết nào có thể xóa nhòa đau khổ của tất cả, đó hẳn là cái chết của em.

-

Sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, có khoảng một tuần trường của bọn họ được nghỉ do được một giữ làm nơi tổ chức của một số công ty, và quan trọng nhất là nơi diễn ra kỳ thi học sinh giỏi của tất cả học viên trên cả nước.

SAT quyết định dùng một tuần đó để đưa cả hội đi nghỉ mát. Bởi vì bố của Seohyun làm trong công ty du lịch nên tiền thuê xe của bọn họ được giảm giá khá nhiều, quả là một món hời cho một chuyến đi chơi.

Mà tình cờ cả ba đều có thể tham gia.

Jiyeon hoang mang nhìn vẻ mặt của hai người sắp đánh nhau vì mình trong hai tuần tới. Daah trông có vẻ bình thản, hòa đồng với mọi người và giúp đỡ rất nhiều trong mấy trò dựng trại hoặc làm đồ ăn trưa. Sự ân cần và vẻ ngoài đáng yêu khiến em được hầu hết các thành viên nữ yêu thích, mặc dù có vẻ như tự Daah lại không nhận ra điều đó.

Miyoung thì luôn luôn mang vẻ bình thản đó rồi. Ở một nơi nào đó trong cô toát ra sự quyến rũ kỳ lạ khiến mọi người đều không thể cưỡng lại.

Hơn tất cả thì, bóng lưng của hai người bọn họ rất giống nhau.

Jiyeon đã luôn nghĩ rằng, ở Miyoung và Daah tỏa ra một khí chất nào đó đặc biệt tương đồng, có lẽ chỉ chị em ruột mới có. Điều đó khiến nàng càng dằn vặt tự hỏi, nếu như tất cả những chuyện này không xảy ra, liệu mối quan hệ của hai người có tốt hơn hay không? Liệu có phải tất cả đã được thấy hai bóng lưng đầy tương đồng ấy đi song song với nhau một cách đầy vui vẻ hay không?

Jiyeon thực sự không chắc nữa, và điều đó cứ bám dính lấy nàng cả ngày khiến nàng không thể cười nổi.

Cho đến khi mọi thứ trở thành một đống hỗn loạn.
Miyoung của ban nhảy và Daah của ban diễn liên tục chơi tất cả các loại trò chơi có thể diễn ra ở trên bãi biển, bao gồm bóng chuyền, đấu vật, chạy moto nước, điền kinh, tất cả. Trong khi các thành viên khác đề cao phương châm tận hưởng khi đi du lịch, hai người bọn họ giống như hai con trâu mộng liên tục cày cuốc đấu đá lẫn nhau, không ai chịu nhường ai và hơn hết là cực kì máu chiến.

Jiyeon cảm thấy có chút chóng mặt.

"Mày nghĩ mày thắng được tao à ranh con yếu nhớt lụy tình?"

"Thế chị nghĩ chị là ai hả cái đồ bẩn tính hám gái?"

"Mày nói lại coi?"

"Chị nói lại coi!"

Trận cuối cùng là thi ăn bánh donut. Chẳng hiểu thế nào mà nhà của Seohyun cung cấp cho bọn họ cả một thùng donut, và hai người cứ ăn lia lịa hết cái này đến cái khác, gần hai chục cái bánh bay vèo vèo trong nháy mắt.

"Mồm mày chỉ to khi gáy sớm thôi con ạ! Mày nghĩ mày chơi lại bố mày à?"

"Tôi ăn chậm đấy, nhưng cá là cái bụng của chị chả chứa được bao nhiêu đâu bởi vì trong đó là một rổ xấu tính rồi còn gì!"

"Thà xấu nhưng ra gì còn hơn tốt mà vô tích sự."

"Ít ra tốt vô tích sự không làm người yêu mình khóc."

"Tự cậu ấy khóc chứ tao ép éo đâu!"

Cả hai đều ăn đến cái bánh thứ mười tám rồi lăn ra ngất.

Buổi chiều của câu lạc bộ trôi qua khá yên bình [vì hai cái loa phường phải đi khám sức khỏe do ăn quá đà]. Cuộc trò chuyện của cả nhóm diễn ra sôi nổi, hầu hết là cười vào mặt hai tên ngu đần kia và cảm thấy bọn họ đã khuấy động không ít cho chuyến đi ngày hôm nay.

Chiều muộn, bọn họ đốt lửa trại và làm tiệc BBQ, Daah cuối cùng cũng trở lại. Em mất quá nhiều thời gian [mà có thể dành để trò chuyện và vui vẻ trở lại với Jiyeon] trong việc cố gắng giải thích rằng mình không có vấn đề về thần kinh hay tư duy khi bỏ chừng đấy bánh vào mồm. Daah gần như bị chấn động khi nghe nói người ta sẽ lấy cái gắp gắp hết bánh ra, thật may là mấy cô y tá chỉ đùa vì trông em đáng yêu quá.

Tất nhiên, Daah không thể nuốt thêm bất cứ thứ gì vào trong dạ dày của mình, kể cả khi em đã uống một đống men tiêu hóa thì vị của donut vẫn lờ lợ cổ họng. Thời gian tới chắc phải cạch mặt đồ ngọt mất.

"Công chúa Donut, đi đâu thế?"

Daah không thèm quan tâm đến mấy lời trêu chọc, bọn họ chắc chắn đã ngồi nói về em cả tối và việc Daah quan tâm bây giờ là Jiyeon đang ở đâu - "Mọi người có thấy Jiyeon đâu không?"

"Hình như đang chơi ngoài bờ biển đó."

Tối mù thế này rồi còn ra gần bờ chơi làm gì không biết.

Jiyeon ngồi trên một đụn cát nhỏ nhìn về phía bờ biển. Trên trời có rất nhiều sao, gió nhẹ nhàng thổi và khiến tà áo sơ mi của nàng hơi bay bay một chút. Đụn cát nằm ngay sát bờ biển, thỉnh thoảng sóng đánh cao và nước vẫn ngập đến chân nàng. Jiyeon mỉm cười nghịch nước, đếm xem có bao nhiêu sao trên trời cho đến khi một thân ảnh to lớn ngồi xuống ở bên cạnh.

"Nhiều donut quá ha?"

Daah đỏ mặt - "Chị đừng nhắc nữa."

Jiyeon bật cười khanh khách. Daah đang quay đi cũng hơi mỉm cười theo, tất cả gánh nặng trong lòng đều vơi đi một nửa.

Ăn chừng đấy donut, suy cho cùng cũng để khiến nàng vui mà.

"Nếu em ăn donut mà chị cười nhiều thế, ngày nào em cũng sẽ ăn donut cho chị xem."

Lần này thì đến lượt Jiyeon đỏ mặt. Daah thì hay rồi, đi song song giữa hai thế giới khiến em phải tán tỉnh đến hai Jiyeon, miệng lúc nào cũng treo đầy thính, chẳng mấy chốc đã thành cao thủ.

"Daah này, em thích chị nhiều vậy à?"

Daah quay đầu lại, nhìn thấy Jiyeon đang không nhìn mình, trong ánh sáng lờ mờ của trăng dường như nàng đang không mấy vui vẻ.Em lập tức hiểu ra vấn đề, dịu dàng mỉm cười, tay lại theo thói quen đưa ra đằng sau xoa lấy lưng nàng.

"Đừng lo về trận đấu." - Daah hơi nhún vai - "Dù sao bọn em cũng sẽ không đánh nhau đến máu chảy đầu rơi đâu."

"Thật ra, em không quá thích Jiyeon đâu."

Jiyeon hơi ngước lên. Em tiếp tục mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt nàng - "Vụ em tỏ tình với chị, là nói dối đấy. Em cũng thích Jiyeon lắm, nhưng mà, kiểu, thích thôi. Chị biết đấy, giành lại chị từ Miyoung. Sau tất cả mọi thứ, chị ta đã tổn thương chị quá nhiều, và em không chịu được việc để người em thích, và vô cùng quý mến, chịu đau khổ. Nên em sẽ đấu với chị ta một trận ra trò, để có thể chắc chắn...

Chắc chắn được chị ta có thật sự cần chị không."

Chị ta có thực sự như em suy đoán không.

Jiyeon nhìn chằm chằm vào em, dường như đang suy nghĩ về câu nói. Cuối cùng, nàng thở hắt ra, phì cười.

"Ra là thế."

Daah mỉm cười.

"Ra là thế! Thế mà em làm chị sợ chết khiếp." - Jiyeon đập cái bốp vào vai em - "Đồ điên này. Đánh Miyoung, xong còn làm mấy thứ kỳ lạ nữa. Rồi cả hôm đi công viên, chị đã chắc là em thực sự yêu chị rồi chứ. Nếu không phải Miyoung nói rằng em có khiếu diễn bẩm sinh chắc chị cũng chả nghi đâu."

Daah nhíu mày, phồng phồng má - "Này, không phải em nói ra sự thật xong là chị nghiễm nhiên chọn Miyoung đâu nhé?"

Jiyeon lại cười, lần này nàng lắc đầu.

"Nếu cậu ấy thật sự xấu xa đến mức làm em bị thương, lần này, chị nhất định sẽ nói không."

"Có lẽ Miyoung của chị đã đi đâu đó mất rồi, dù chị không biết vì sao lại như thế."

Câu cuối nàng nói nghe ra rất nhiều bi thương. Miyoung như ánh mặt trời, đã từng làm nàng điêu đứng tới mức bức ảnh nào cũng phải lưu giữ lại, kỉ niệm nào cũng mua thật nhiều quà, bẽn lẽn ở bên, thầm lặng đi cạnh, nhìn cô, giống như nhìn thấy những điều đẹp đẽ nhất trên đời.

Miyoung trong ký ức tuy thẳng tính, nhưng rất hiền, có thể trêu nàng, nhưng không bao giờ nỡ làm nàng buồn. Jiyeon không rõ vì sao trong một thời gian ngắn lại có thể thay đổi nhiều đến như vậy, càng không biết phải đi tìm ai để kêu than, chỉ có thể một mình đớn đau.

Nếu như cô đã trở thành như vậy rồi, vốn dĩ cũng không còn là Miyoung mà nàng hằng yêu mến.

"Lần này, chị sẽ chọn bằng lí trí."

Lửa trại gần tàn, mọi người trong nhóm í ới gọi hai người bọn họ trở lại. Jiyeon phủi phủi cát ở sau quần đứng dậy, vươn vai - "Muộn rồi, trở về ngủ thôi."

"Vâng, em theo sau chị ngay đây."

Jiyeon nghiêng đầu, nhíu mày - "Đừng đi chậm quá nhé. Mọi người lo đấy."

Sau đó liền giơ tay ra hiệu đã nghe thấy với Seohyun, hớt hải chạy vào bờ.

Daah nhìn theo bóng dáng lưng của nàng, ban đầu mỉm cười, thế nhưng không rõ vì sao nụ cười dần dần trở nên chua xót.

Lời nói dối tràn đầy lỗ hổng kiểu 'em không thích chị' mà cô ấy cũng có thể tin được, chắc chắn là vì cô ấy chọn không nổi. Càng không muốn chọn.

Mà em mất bao nhiêu thời gian mới có thể quyết định buông xuống, cũng chỉ là để nhìn thấy một cái thở phào này của nàng.

Nên Jiyeon đừng lo, tất cả mọi thứ, rất nhanh sẽ chấm dứt mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro