agony.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì sao nàng lại là xinh đẹp, là thanh vắng của đời em? Là một buổi chiều nắng ẩm ương, khi sắc cam và sắc đỏ trộn hoà lẫn vào nhau cùng quẩn quanh dưới rặng chân trời, em trông thấy nàng ngồi bên dưới hiên nhà, ôm một loại gỗ nâu nho nhỏ nào đó mà em không thể gọi được tên, cất lên tiếng hát ngọt ngào như thể đổ mật vào lòng người nghe. Nàng tựa đầu nơi thành tường, đôi mắt mông lung gửi về chốn vô định, hàng mi dày rợp chớp khẽ khi xuống những nốt trầm bi ai, sống mũi nàng như một ngọn núi cao mà em nguyện mãi gieo mình vào, và hơn hết là đôi môi mị hoặc kia, đôi môi dẫu đã bạc nhợt nhưng vẫn không giấu nổi nét quyến rũ mỗi khi mở ra hay khép lại. Với em, nàng xinh đẹp như tiểu thần tiên giáng trần. Có đôi lần em tự hỏi mình rằng, giữa nàng và mẹ em, rốt cuộc thì ai mới là kẻ chiến thắng về vẻ bề ngoài giữa chốn hoang vu hun hút này, và em luôn cảm thấy tội lỗi đắp đầy tâm can khi kết thúc bật nảy ra trong đầu mình cứ phải là hình ảnh của nàng.

Em đã đi qua bao con sông nhỏ êm đềm, qua bao con thác chảy gập ghềnh, qua từng góc cây xanh ngát thứ mùi dìu dịu; em từng ngả đầu lên màn cỏ tươi xanh, tay gác trên trán, mắt ngắm nhìn những ngôi sao sáng chói lấp loá trên bầu trời. Em đã từng ngỡ chúng là những tạo vật thơ mộng, yên bình và duyên dáng nhất trên thế gian này, nhưng hoá ra nàng còn là chốn thanh vắng yên bình, duyên dáng và thơ mộng hơn gấp ngàn lần so với chúng. Nàng sẽ không thể hiểu được cái cảnh đôi mắt em vì nàng mà ươn ướt những khi em nghe nàng cất tiếng hát nỉ non, trái tim em vì nàng mà chạy bình bịch những khi thấy nàng ngồi thõng người bên gốc cây thông xanh rờn - nàng như một bức tranh êm ả mà cả mây trời và thiên nhiên đều cố hết sức để thu mình thành cảnh nền đặng cho nàng được toả sáng; hồn em vì nàng mà lìa đi tan tác khi cố lại gần nàng dẫu bình minh đã cận kề; vì chàng, em thậm chí còn từ bỏ cả việc đầu thai, tiếp tục làm một linh hồn chốn liêu trai để được biến lại thành hình hài của em năm mười tám tuổi bằng xương bằng thịt.

Em hỏi nàng, cảm xúc như vậy là gì? Thật sự không thể nào hiểu được, vì em chưa bao giờ biết đến nó với bất kỳ một ai.

Trong lúc em đương vươn tay gạt đi những gò nước nóng hổi trên má nàng, nàng chỉ lắc đầu, lặng câm hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đáp lời với tông giọng dịu dàng.Đó là yêu. Là em biết yêu rồi.Em yêu bất thình lình, yêu vì nàng đẹp, yêu vì thân ảnh nàng yếu ớt bệnh tật, yêu nàng từ khoảnh khắc nàng lau chiếc bàn cũ một cách cẩn thận cho đến khoảnh khắc chàng ngồi thõm dưới hiên nhà. Yêu từ cái nụ cười bâng quơ khi nàng vô tình phát hiện ra một chú bướm con con hoặc một cặp chim bé nhỏ nào đó ghé ngang qua khung cửa sổ sét gỉ nhà nàng cho đến những lần nàng ngã khuỵu trên sàn nhà với những giọt máu đỏ thắm chảy không ngừng nơi cánh mũi. Em bí mật đỡ nàng dậy rất nhiều lần - nhưng trí nhớ nàng lại quá nghèo nàn để có thể ghi ấn hình bóng của em trong ký ức nàng - mà nàng thì dường như đã nằm gọn lỏn trong trong trái tim em tự giây phút nào. Em muốn tỉ tê với nàng, em muốn chúc đầu vào lồng ngực phập phồng của nàng, nhẹ hẫng thôi, vì em sợ nàng đau; em muốn nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của nàng, muốn bện hương thơm ngọt ngào của nàng vào từng tấc da tấc thịt của em; em muốn làm thật nhiều chuyện với nàng, nhưng đứa trẻ ngây ngô, cô độc chưa từng ở trong một mối quan hệ nào ngoại trừ những khoảnh khắc ảm đạm với gia đình và ngơ ngẩn với núi rừng đã khiến em hoàn toàn bối rối trong tất cả mọi cảnh tình. Chỉ đến khi em nhớ lại các giây các phút chàng ngã uỳnh trên nền nhà hoặc gỡ những tờ lịch thẳng thớm bằng đôi mắt buồn rười rượi, thì em mới thấu ra rằng, à, nàng chẳng còn ở chốn trần thế này được bao lâu nữa.Vậy nên, em kể hết cho nàng, kể tất cả về cuộc đời vô vị của em, song, có vài điều mà em khao khát nói cho chàng biết (đến mức tự biến bản thân thành một con nai vàng thường xuyên run rẩy khi đứng trước mặt nàng) vô cùng; em không rõ nàng có muốn nghe hay chăng, nhưng em thì lại muốn tỏ lời với nàng lắm, nàng ạ.

Nàng dán đôi mắt lên người em, rồi khẽ đưa tay xoa xoa gò má một cách thật hiền hoà. Em hỏi nàng, thế chuyện của nàng thì sao? Nàng đến từ thành thị mà mẹ em nói có khói hương phấn khởi, không hẩm hiu như xứ này đúng không? Vậy nơi đó có đẹp không nàng? Đẹp đến nhường nào để nàng cứ trực chờ chạy thoát khỏi chốn này thế kia?

Như đọc được những suy nghĩ trong mắt em, nàng lại lắc đầu, thở dài, chỉ khẽ nhờ em đưa ra ngoài hiên, ở đây quá ngột ngạt, nàng thấy như thở không nổi nữa.

Em tuân theo mọi mong muốn của nàng, hai chân quỳ xuống và hai cánh tay duỗi ra phía sau ám chỉ nàng hãy trèo lên tấm lưng của em mà dựa dẫm, chỉ cần em còn ở đây, sẽ không để nàng phải đi những bước chân chới với và vấp ngã trong tuyệt vọng nữa.

Em cõng nàng ra ngoài, nhìn da nàng nhợt nhạt với những đốm đỏ chi chít làm em quặn thắt lòng, em không biết nàng phải bệnh gì, cái bệnh mà em và cha cùng mẹ hay mắc chỉ là sốt và cảm thông thường - ấy là cha em nói vậy. Một vài lần cha hoặc mẹ phải lên thành phố để chữa những thứ bệnh nào đó - cha em giải thích rằng đó là bệnh của người già, em chỉ trầm ngâm chấp nhận, không nghĩ ngợi gì nhiều, và giờ thì em tiếc nuối vì bản thân đã không đi theo họ. Em chưa từng đặt chân đến nơi đó, vì thế nên em ngây thơ, chẳng biết thứ gì cả. Chẳng biết luôn cả căn bệnh của nàng, dù rằng trên thực tế thì có biết cũng chẳng làm được gì.

Nàng kể rằng, nàng là cô nhi, em biết chứ, là đứa trẻ sinh ra đã bị ruồng bỏ, sinh ra đã bị vứt lóc vứt lăn ở xó đường ấy - một người đàn bà nhặt nàng về, nuôi dăm ba bữa rồi gửi vào cô nhi viện - đó là chuyện nàng được nghe ướm lại.

Ở trong cô nhi viện, nàng được cho ăn, uống, được học những thứ cơ bản mà một con người nên học, với nàng, đó là một cuộc sống thái hoà, đáng mơ ước, đáng giữ gìn, cho đến khi những đứa trẻ cùng lứa và nàng lớn lên, mọi thứ bỗng dưng thay đổi hoàn toàn. Nàng vẫn nhớ cái lần khay đồ ăn trưa của mình bị một thằng nhóc to con ngang nhiên giật lấy, ra lệnh bảo nàng phải nhường cho nó những thứ mà nàng không nên có được. Ban đầu, những trò bắt nạt chỉ đơn giản và nhỏ nhoi thôi, có phần ấu trĩ nữa, chúng luôn khơi mào lên mọi thứ và để rồi kết thúc bằng cặp mắt anh ánh tội lỗi nhưng phần nào thoả mãn, kiêu hãnh ngây ngô. Song, cuộc đời nàng là một chuỗi bất hạnh. Sẽ chẳng có gì đi quá giới hạn nếu như nàng không đem lòng tơ tưởng một người lớn hơn mình hai tuổi, vì cô mà thổn thức suốt cả ngày dài, suốt cả đêm đen.

Nhiều năm qua rồi, mệt mỏi và hanh hao khiến nàng không còn nhớ được gì nhiều về cô để diễn tả cho em biết rằng nàng đã từng thích cô ấy đến độ nào, nhưng xin em hãy tin rằng, dũng cảm suốt năm năm ròng rã nhớ thương không phải là chuyện chỉ cần thở một hơi là có thể thành toàn dễ dàng như vậy. Nàng sẽ cất mãi cái giây khắc cô nằm dưới gốc cây sung, nắng trời ngoan cố thủ thỉ bên tóc cô rộn ràng, gió phất phơ khiến chúng ưỡn nhẹ giữa thinh không, êm đềm, rồi nằm dẹp xuống, lại cũng êm đềm nốt - nằm trong hơi thở của mình. Bởi vì còn sống là còn nhớ, còn nhớ là còn đau, hy vọng lúc trở về cõi u hồn rồi, khi hơi thở tắt lịm, nàng sẽ không còn vấn vương nữa.

Không còn Johan nữa, không còn bình minh sẵn sàng nở rọi với nàng mỗi khi chàng cất tiếng gọi chào nữa. Không còn bình yên, không chút niềm vui chàng nhặt nhạnh, chỉ còn nỗi u hoài nơi đứa trẻ mới mười mười lăm dài đằng đẵng ngỡ chuyến tàu lăn bánh đến thiên thu. Mười sáu có lẻ, nàng rời khỏi cô nhi viện, trở thành đứa con nuôi của một gia đình giàu có. Nuốt tiếng gọi khẽ vào lòng, ngày nàng đi không có Johan đưa tiễn. Kỳ thực không có ai hết, chỉ có vài ba vị sơ già dặn dò nhỏ nhẻ. Đã nói rồi, số kiếp nàng lẻ loi.

Nàng đứng giữa thành thị náo nhiệt, đau đáu nhìn một khóm lửa cháy từ đám người vô gia cư cùng đốt lên, mắt mù mịt, xám xịt, đắng cay. Đó là khói thành thị đó em, mẹ của em nói vui thì là vui theo ý niệm của nàng, nhưng nàng chỉ thấy nhạt nhoà, bi thiết và thê lương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro