11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jongseong xuống bếp nấu đủ thứ đồ ăn ngon cho em, đợi Jungwon tỉnh dậy mà ăn. Hắn không biết làm gì để xin lỗi cho em cả bây chợt nghĩ đến việc em muốn về thăm bà. Hắn sẽ tạo bất ngờ cho em.

Jungwon lúc này tỉnh dậy, người đau nhức, mắt sưng húp vì khóc, giọng khàn khàn nói không nên câu, vừa thức dậy Jungwon liền bật khóc, em thu mình vào một góc nhỏ mà khóc. Jongseong đi lên phòng để xem em dậy chưa thì thấy một Jungwon yếu đuối ngồi khóc nấc lên, hắn tiến lại gần ôm em vào lòng.

"Xin lỗi em...xin lỗi em nhiều lắm Jungwon, đừng khóc nữa tôi đau lòng lắm !"-Jungwon nhìn hắn rồi liền la lớn.

"Tôi ghét anh...hức....tôi...ghét anh đồ khốn..."-Jongseong vuốt ve tóc em mà ôm lấy xin lỗi.

"Tôi thích em Yang Jungwon, tôi đã không nhận ra rằng bản thân đã yêu em từ lúc nào, em tha thứ cho tôi được không ? Tôi sẽ bù đắp những gì khiến em tổn thương. !"-Jongseong nhẹ nhàng nói, Jungwon sụt sịt mặt mày đỏ lựng rồi đẩy hắn ra nói với giọng lạnh nhạt.

"Nói dối...tất cả đều là dối trá, anh vẫn còn thương cô ấy, anh chỉ đang thương hại tôi thôi ! Đừng nói những lời đó nữa !"-Jungwon nói xong muốn đứng dậy bỏ đi nhưng cơ thể đau nhức không làm gì được, hắn thấy vậy bế em vào nhà vệ sinh rồi nói.

"Tôi biết em giận tôi, dù tôi có nói gì em cũng sẽ không tin ! Tôi sẽ dùng tất cả sự chân thành mình có dành cho em, Yang Jungwon! "-Jongseong ánh mắt chân thành nhìn Jungwon nói.

Jungwon nghe xong có chút cảm động nhưng vẫn giận hắn, em không trả lời mà mặc kệ hắn. Nhìn thân thể mình trong gương, hắn là chó à ? Cắn gì lắm thế ? Làn da trắng nõn đầy giấu vết của cuộc hoan ái nồng nhiệt, Jungwon chỉ biết lấy đại chiếc áo cổ rùa màu trắng mặc che đi, mặt hiện lên vẻ buồn bã xen lẫn mệt mỏi. Nhớ lại những câu từ hắn ta nói dành cho cô ấy Jungwon lại khóc nữa rồi, em đau lòng lắm. Jungwon không cảm nhận được gì ngoài sự đau đớn và tủi thân.

Jungwon mệt nhoài ho khan, đi ra ngoài một cách nhăn nhó mặt mày đã thấy Jongseong đẹp trai ngất ngây đứng đấy nhìn em bằng cặp mắt ân cần, Jungwon ngại mà quay đi.

"Em còn đau, đứng yên đi !"-Jongseong dứt câu thì lấy lực nhẹ nhàng bế Jungwon đi xuống nhà, Jungwon không gồng mình nữa mà mệt mỏi gục mặt vào vai hắn. Em rung động lắm chứ nhưng vẫn còn rất giận hắn đó nha. Jungwon lọt thỏm trong lòng hắn, mặt mày ủy khuất mà dựa vai hắn, Jongseong mỉm cười rồi đem bé mèo xuống bếp ăn uống, sau đó liền bế em ra xe. Jongseong nay mặc đồ khá đơn giản, áo sơ mi trắng không gài hai cúc áo cùng quân tây đen, vuốt tóc ngược ra sau làm lộ vần trán cao sang. Nhìn vậy ai tưởng đã có một con.

Jungwon lén nhìn hắn rồi lại nhớ tới vẻ mặt khiêu gợi của hắn đêm qua, cùng cái thân hình cường tráng đó. Jungwon ngại ngùng cắn môi, Jongseong chứng kiến hành động lẽn bẽn của mèo con thì cười khúc khích. Đi một hồi tới một căn biệt thự lớn, Jongseong định bụng bế em ra thì Jungwon đã tự ra xe từ lúc nào. Giọng khàn đặc bảo.

"Đ..đây là đâu ?"

"Đi gặp Cún con một lát, thằng bé nhớ em lắm !"-Jongseong nắm tay em đi vào nhà, Jungwon liếc xuống bàn tay từng đeo nhẫn cưới giờ đây đã trống rỗng, khẽ vui trong lòng cả hai vào trong căn biệt thự đã thấy một cặp vợ chồng trung niên, người phụ nữ quyền lực toát lên vẻ quý phái, còn người đàn ông thì như một vị vua cao thượng, đúng là gia thế nhà hắn rất cao cả. Jun Min ngồi chơi với đống đồ chơi thấy Jungwon liền chạy ngay tới chỗ em mà đòi bế.

"Huhu...anh Jungwon bỏ Cún rồi không chơi với Cún..."-Cún con nhõng nhẽo. Jungwon cười âu yếm thơm lên mái tóc bé con.

Jongseong vuốt tóc bé con rồi nói.

"Anh Jungwon còn bệnh nên hơi mệt nên không chơi với Cún được ! Lại đây ba bế !"-Jun Min mặt sụ xuống nhưng vẫn dạ thưa mà để yên ba bế. Jungwon lúc này liền cuối chào.

"..dạ chào ạ, con là Jungwon bảo mẫu của bé Cún ạ !"-Bà Park nhìn Jungwon cười hiền từ rồi kéo em ngồi xuống. Jungwon có chút đau ở eo liền kêu nhẹ, Jongseong liền bế Jun Min ra chơi đồ chơi còn bản thân lại gần chỗ Jungwon ngồi, lẽn bẽn đưa tay xoa eo em rồi nói nhỏ.

"Đỡ đau hơn chưa ? Tôi xin lỗi.."-Jungwon liếc hắn một cái rồi liền trò chuyện với bà Park. Ông Park chứng kiến hết cả mà liền cười rồi lắc đầu ngao ngán, giống ông hồi trẻ thật.

"Con cái nhà ai mà xinh hết sức, lương tháng Jay trả cho con có quá ít không ? Con có đói không để ta làm đồ ăn cho.."

"Mẹ đừng hỏi dồn dập quá em ấy lại hãi ra.."-Jongseong bất mãn nói.

"Mày im đi để tao nói chuyện với con rể tao !"-Jongseong sau đó cũng liền đi lên văn phòng cùng bố Park, lúc đi còn nói.

"Em gáng đợi một lát nhé ?"

"Cậu đem hết đống ảnh đấy vứt hết đi, cảm ơn !"-Jongseong mặt khó chịu nói với người làm khi đang đi lên văn phòng.

Mẹ Park nhìn mà cười vui trong lòng, coi bộ đứa con trai bà đã sáng mắt rồi. Jungwon để ý mấy bức ảnh Minyoung và hắn đã bị đem đi hết thì thắc mắc tại sao hắn làm vậy.

"Con đang giận nó lắm đúng không ?"-Jungwon nghe xong sững người nhưng vẫn thành thật đáp.

"D..dạ vâng, có một chút chuyện xảy ra ạ !"-Mẹ Park liền nắm lấy tay em vuốt ve rồi nói.

"Ta biết con không tin vào tình cảm của nó, nhưng Jongseong nó thay đổi và vui tươi hơn rất nhiều khi có con ở cạnh, nó đã quá chậm chạp khi đã không nhận ra tình cảm chớm nở trong tim của bản thân, vì quá ám ảnh về mối tình cũ đi...ta mong con hãy thử mở lòng lắng nghe nó dù chỉ một chút !"-Mẹ Park nói với giọng chút buồn.

"Con biết không ? Jongseong rất bận bịu trong công việc nhưng khi nghe tin con bị ốm thì liền không ngần ngại đặt chuyến bay từ mỹ về hàn để chăm con, rồi nhiều lúc nó qua đây bàn việc với ba nó thì luôn miệng kể về con, luôn kể rằng Jungwon nấu ăn ngon lắm, rồi đủ thứ trên đời ! Aigooo, ta mừng lắm !"

Jungwon liền vuốt lại tay bà mà nói.

"Con đã rung động rất nhiều vì Jongseong, anh ấy cho con cảm giác an toàn đến lạ...nhưng điều đó con cảm thấy rằng bản thân không xứng đáng nhận được, con không xinh đẹp tài giỏi giống cô ấy, con cũng muốn chăm lo cho Jongseong rất nhiều nhưng lại không có quyền đó, con sợ rằng khi nói ra lời thương Jongseong vẫn yêu cô ấy và bỏ mặc con..."-Jungwon mắt rưng rưng nói nhỏ, mẹ Park biết Jungwon yêu Jongseong lắm.

"Nào Jungwon không khóc, giờ con không cần lo nữa, vì Jongseong đã dành trái tim cho con rồi. Nếu làm đau con thì nói với ta được chứ ?"-Jungwon gật đầu, sau đó Jongseong cũng xuống. Hắn nói.

"Bây giờ con có chút việc bận nên đi trước, ba mẹ canh Jun Min giúp con vài ngày nha ! Con đi trước đây !"-Jongseong lại nắm tay Jungwon rồi đi, bố Park im lặng nhìn thì bỗng chốc bật cười.

"Aigoo...công nhận đẹp đôi thật em nhỉ !"

Bà mỉm cười hạnh phúc, nếu không có Jungwon thì có lẽ con trai của họ sẽ sống trong ràng buộc tới chết. Họ biết Jongseong trải qua những gì và đau khổ chừng nào. Bà Park nhìn vào Jongseong, thấy được ánh mắt cưng chiều mà nó dành cho Jungwon. Bà biết Jongseong đã không còn lưu luyến gì người con gái kia nữa.

Jongseong không nói gì chỉ lái xe đi, một hồi lâu ơi là lâu, đến một trạm thu phí, Jungwon mới ngỡ ngàng. Đây là đường về Busan cơ mà. Jungwon ngáo ngơ nhìn hắn như hỏi.

"Em muốn về thăm bà mà, tôi sẽ chở em về !"-Jungwon thấy hắn cười dịu dàng nhìn em đáp thì bỗng chốc hạnh phúc vô cùng, em thắc mắc.

"Sao..sao anh biết được địa chỉ nhà bà tôi ?"-Jungwon hỏi trong vẻ mặt háo hức, mắt em tràn đầy những tia hạnh phúc.

"Jongseong tôi mà, cái gì chả biết !"-Jongseong tự tin trả lời, Jungwon bĩu môi quay ra nói nhỏ.

"Gì cũng biết mỗi biết điều là không !"-Jongseong nếu gặp người khác nói vậy thì đã quăng xuống xe rồi, nhưng đây là Jungwon nói nên Jongseong không làm gì mà chưng vẻ mặt hờn dỗi.

Sáng nay, trong lúc Jungwon ngủ say sau lâm trận. Jongseong nhớ tới lời em muốn về thăm bà thì muốn tạo bất ngờ cho em đỡ giận mình, Jongseong liền gọi cho Sunoo.

"Mẹ nó, có chuyện gì mà gọi lắm thế ? Sáng sớm không để người khác ngủ à ?"-Vì gọi Sunoo mà nhỏ không bắt máy nên hắn đã gọi liên tục và Sunoo cũng bắt máy liền tặng hắn một tràn lời yêu thương buổi sáng.

"Cậu biết địa chỉ nhà bà Jungwon không ? Cho tôi xin !"

Sunoo khó hiểu

"Biết nhưng không muốn trả lời !"

"Một tháng ăn mint choco miễn phí ?"-Sunoo có chút lung lay nhưng không được, lỡ cho rồi hắn có mục đích xấu xa gì thì sao.

"Ha...ha a..anh tưởng chuộc được tôi hả ? Xin để làm gì ??"

"Chở Jungwon về thăm bà, muốn tạo bất ngờ cho em ấy !"-Jongseong nhức đầu nói thẳng, Sunoo bất ngờ. Tên này bị ấm đầu rồi à ?

"Ha..tin được không trời, anh mà cũng để ý tới Jungwon cơ á ?"-Sunoo trợn tròn mắt nói lớn.

"Tôi xin cậu luôn đấy Kim Sunoo, cậu muốn gì tôi cũng sẽ đáp ứng, tiền tài vật chất tôi dư thừa nên hãy cho tôi biết địa chỉ đi làm ơn đấy !"-Jongseong giọng van xin Sunoo, cậu bất ngờ cứng đơ người. Kinh hãi quá, hắn ta đang cầu xin Kim Sunoo cậu đấy, thấy hắn ta cũng tội nên Sunoo liền nhắn địa chỉ rồi nhanh chóng xách giò đi lên công ty chồng yêu kể chuyện.

Jongseong cũng bất ngờ với bản thân mình, coi bộ hắn ta đã phải lòng bé Jungwon rồi. Nhưng hắn đã làm em tổn thương nên liệu có tiến tới được một tình yêu hay không..

By : hyunharu_jw

...

ai thích fic kiểu dạng real life idol đồ hông ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro