2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần Donghyuck về nhà. Thật ra, cậu đang trong giấc ngủ như chết nhưng không đánh thắng được ngọn đuốc sáng quắc của mẹ, Donghyuck mua một mớ quýt và đem thùng kim chi rỗng trở về. Vì mẹ gọi cậu về nên Donghyuck không ăn trưa trước đó, tuy nhiên cả bố mẹ đều đi dự một cuộc họp thể thao nào đó. Nếu đã như vậy, tại sao anh lại bảo Donghyuck đến ...? Donghyuk đang ăn vài quả quýt trong một căn nhà trống, nhưng cậu không thể chịu được vị đắng, đành quyết định nấu mì. Donghyuck thường thích ramen, nhưng hôm nay không hiểu vì sao cậu hơi buồn. Tuy nhiên, càng cô đơn thì hương vị của ramen càng tỉ lệ nghịch (càng ngon). Khi Donghyuck đang ngấu nghiến ăn mì được nấu với hương vị ngon tuyệt được nêm theo ngày hôm nay, cửa trước mở ra với một tiếng bíp. Ba cậu với một chiếc xe đẩy hàng cùng người mẹ đội mũ che nắng trở về. Vì lý do nào đó, có vẻ như hai người họ nhìn hạnh phúc hơn kể từ khi Donghyuck thuê nhà riêng.

"Trời ơi, sao con lại ăn mì gói khổ sở thế? Trong tủ lạnh còn có đồ ăn mà."

Ba cậu ngã trên ghế sofa và nói rằng ông ấy cảm thấy đau nhức hơn sau khi tập thể dục, chỉ có mẹ Donghyuck hào hứng nắm lấy Lee Donghyuck vô tội (?) Và kéo cậu ngồi xuống. Chiếc bàn trở thành phòng thẩm vấn trong chốc lát. Donghyuck đến với tâm lý đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này. Lý thuyết của Lee Donghyuck là nếu bạn sắp bị đánh, tốt hơn là bị đánh sớm hơn.

"Sao rồi con?"

"Hồi đó con đã nói rồi mà ~ con sẽ hiếu thảo hơn."

"Cái này là bất hiếu chứ."

Nặng lời quá! Mẹ vẫn không quan tâm Donghyuck có bị tổn thương hay không, chỉ quan  tâm đối tượng xem mắt của cậu.

"Sao vậy? Người thật nhìn bình thường lắm à? Mẹ đã nói với họ là mặt con rất sáng sủa vì vậy yêu cầu cho con một người người đẹp trai nhất mà!"

"Không phải vậy - người thật nhìn đẹp trai, nhưng mà."

Bên trong hồ sơ không có ảnh, thường thì khi gửi ảnh cho công ty thông tin hôn nhân, người ta không phải photoshop nó điên cuồng hoặc gửi tấm ảnh đẹp nhất sao? Đây là sự tự tin có cơ sở của anh ta à? Mà dù sao anh cũng đẹp trai nên chẳng ai có thể ý kiến gì được.

"Vậy thì con không ưng cái gì?"

"Chỉ là không hợp nhau thôi mẹ."

"Không hợp?"

"Uh. Mọi thứ từ A đến Z, một góc nhỏ khớp nhau cũng không có."

Không có một thành phần trùng lặp, giống như một người được tạo ra bởi thuật giả kim với những vật chất còn lại sau khi tạo ra Lee Donghyuck trên thế giới. Ồ, Điểm chung duy nhất của họ là dường như cả hai đều có tính cách khá bướng bỉnh. Thậm chí không có một ý chí nào để đối thoại và thỏa hiệp. Những cuộc trò chuyện trao đổi với Jeno (nếu có thể gọi là trao đổi) lướt qua đầu cậu, Donghyuk lắc đầu. Lại mệt mỏi suy nghĩ.

"Con nghĩ mẹ sống với ba con vì hợp nhau chắc? Đều phải nhường nhịn nhau mà sống đó."

Đột nhiên, Ba bị điểm danh, thì thầm trong phòng khách "bà đang nói gì vậy?" Mẹ phớt lờ, lại thuyết phục Donghyuck, "con hẹn gặp cậu ấy một vài lần nữa xem, làm sao có thể đánh giá một người mới chỉ gặp một lần duy nhất? Gặp thêm mới biết khác nhau chỗ nào chứ." Dù sao thì, mẹ có vẻ rất thích Jeno. Đó là bởi vì anh ấy là hạng A. Donghyuck phải đi đâu đó và bắt một đối thủ hạng S, cậu nghĩ có thể chuyển hướng được sự chú ý của mẹ. Thành thật mà nói, Donghyuck không có đủ tự tin để tóm một anh chàng đẹp trai hơn Jeno. ha, Nơi nào có thể tạo được một đối tượng hẹn hò đây? Một nhiệm vụ đột nhiên nảy sinh trong cuộc sống chưa từng có sự lo lắng của Lee Donghyuck.

"Chỉ cần gặp một lần nữa thôi."

"Aaaah không. Không được. Con sẽ không bao giờ đi."

"Ây đứa trẻ này thật là-"

"Đừng có nói mấy lời nó ghét nữa, thôi đi. Con còn nhỏ nên có gì gấp? Cứ để nó hẹn hò nhiều hơn, chơi nhiều hơn!"

"Đúng rồi đó ba."

"Ngay từ đầu, tôi thậm chí không thích công ty kết hôn đó. Hai người phải gặp nhau như duyên số, đồng ý kết hôn và sống cả đời hạnh phúc. Ép con gặp nhau như vậy đâu có được?"

"Ý tôi là-"

Donghyuk có thể vỗ tay 100 lần dành cho những lời chính xác của ông. Có vẻ như sự ủng hộ của con trai đã tiếp thêm sự can đảm, giọng ông vang lớn hơn.

"Ý tôi là, bà muốn con trai của bà kết hôn mà không có tình yêu?"

"Này, Lee Chung Hun."

Xong rồi, bình thường mẹ gọi ba bằng danh xưng 'Mình ơi', nhưng một khi mẹ cậu nói với một giọng trầm như thế 'Lee Chung Hun', đây chắc chắn là một tín hiệu nguy hiểm.

"Ông đã quên rằng chúng ta là hôn nhân được sắp đặt?"

"Uh ...? Uh huh. Đúng nhỉ-"

Donghyuck lần đầu tiên nghe được rằng giữa ba và mẹ là cuộc hôn nhân sắp xếp. Bên ngoài trời nắng chói chang, nhưng trong nhà như có sấm sét. Cuộc hôn nhân của con trai họ dường như bây giờ không còn là vấn vấn đề ở đây.


*


"Vậy đó nên tao còn chẳng kịp ăn tối mà bỏ chạy về nhà."

"Cô bắt mày đi xem mắt cũng có lý do hợp lý nhỉ, cũng đúng, xã hội bây giờ có nhiều hôn sự được sắp xếp lắm."

"Sau đó, ba tao đột nhiên thay đổi thái độ và yêu cầu tao gặp thêm vài lần. haizz thật là.."

Cậu mệt muốn chết, Donghyuck đổ đá còn dư từ cốc cà phê vào miệng. Khi đang nhai đá như một thói quen, một giọng nói trầm thấp chợt vang lên bên tai. 'Cậu đang cảm nhưng không phải đang ăn quá nhiều đá sao?' Xem xét lại thì những lời đó rất có tính chất của bác sĩ. Tuy nhiên theo lời Jeno đã nói, cậu đã không thực sự đến phòng khám Tây Y,  thậm chí còn không đến bệnh viện, nhưng với một viên thuốc mua ở cửa hàng tiện lợi, cảm lạnh đã biến mất.

"Gặp thử một lần nữa xem, mày nói người ta là bác sĩ Đông Y mà, ngoại hình cũng tốt nữa, đáng gặp còn gì?"

"Đã nói là mục tiêu anh ta là kết hôn vào năm sau mà."

"Vậy thì năm sau mày kết hôn luôn là được."

"Không phải chuyện của mày nên mày nói như nó đơn giản quá ha..?"

Donghyuck lườm Injun và ủ rũ nói. "ý tao là mày trông rất cô đơn, mày cũng độc thân lâu rồi, vì vậy tao muốn nhìn thấy có ai đó ở bên cạnh mày". Injun vội vàng sửa chữa lời nói.

"Không có liên lạc?"

"Không có."

"Cũng có thể là mai người ta nhắn."

"Sẽ không đâu."

"Không khí giữ hai người tệ thế đến thế à?"

Tao đã ngủ với người đàn ông đó luôn rồi...

"Bất quá có chết thì anh ta cũng không gọi đâu."

Quan hệ với anh chàng xem mắt, cả khi nghĩ về nó một lần nữa, Lee Donghyuck thấy nó là một chuyện vô lý. Một cái kết trong câu chuyện tưởng rằng không còn một chút khả năng nhỏ nhoi nào. Thậm chí khi chia tay, hai người còn không gieo lại một sự mong đợi, một lời chào dứt khoát không tìm thấy sự hối tiếc.

Donghyuck đã thế còn làm bằng tay trong lúc say rượu (?), Anh ta không thể mở một lời cảm ơn sao? Thực sự có thể im lặng qua chuyện như thế này? Lee Jeno nếu anh còn là một con người thì ít nhất phải gửi đến nhà tôi hộp quà vào dịp lễ đi.

"Chà, chắc hai người không có duyên rồi. Vậy thì anh ta sẽ đi xem mắt tiếp nhỉ?."

"uh?"

Donghyuck đang suy nghĩ về điều gì đó khác, chợt tỉnh lại trước lời nói của Injun

"Anh ta nói sẽ kết hôn vào năm sau. Hiện tại chắc đang rất vội nên sẽ tìm đối tượng khác ngay, không phải vậy sao?"

Đúng nhỉ? Cậu đã không nghĩ đến điều đó? Nhớ lại thì, anh ta đã nói rằng đi xem mắt một lần trong hai tuần. Lee Donghyuck lần đầu tiên gặp một người như thế, làm thế nào mà anh ta có thể nói điều đó một cách đường hoàng như vậy? Donghyuck thật là không còn gì để nói. Đối với cậu, đó có lẽ là một sự sai lầm khi qua đêm với người xem mắt trong lần gặp đầu tiên, nhưng với Jeno, biết đâu anh ta đã quen thuộc với điều này. Đối tượng xem mắt nhiều đến mức không thể đếm hết, không có gì đảm bảo rằng chưa từng có một trường hợp nào khác như vậy xảy ra? Nghĩ đến điều đó, Donghyuck cảm thấy như cậu hoàn toàn vừa bị lừa.

"Này, Huang Injun. Giới thiệu cho tao một đối tượng đi."

"Hả? Mày ghét mấy cái như vậy mà."

- Đó là lý do tại sao mà đã gần như khóc vì phải đi xem mắt mà. Những khi như thế này, Injun đột nhiên trở nên logic và bắt vào trọng điểm một cách chuẩn xác

"Tao phải hẹn hò."

"Đột ngột như vậy?"

Vốn dĩ cái việc Donghyuck phải hẹn hò xuất hiện như một lời cảnh báo ngay sau khi Donghyuck gặp Jeno (lời khẳng định xuất phát gọi là tính nguy cơ chăng), nhưng bây giờ cậu đã hoàn toàn khẳng định. Donghyuck phải hẹn hò 'trước' Lee Jeno. Dù sao Jeno sẽ kết hôn sớm hơn cậu, Donghyuck mang lòng ganh đua, vì thế việc yêu đương này cậu phải là người đi trước.

"Tìm thử nhóm này nhóm kia xem, cũng không nhất thiết phải là công ty này, mày quen biết rộng mà. Hãy tìm cho tao một người phù hợp với tao đi mà."

Bất kỳ người nào cũng có vẻ phù hợp hơn Jeno, vì vậy hãy mang đến cho cậu bất kì ai cũng được.








"Bác sĩ Lee! Chúng ta dùng bữa thôi."

"Vâng, tôi sẽ đến ngay."

Jeno tháo kính ra sau khi nhập xong biểu đồ y tế. Vào thứ Hai, số lượng bệnh nhân nhiều gấp đôi so với bất kỳ ngày nào khác. Xem bệnh nhân không ngừng nghỉ từ sáng, Jeno bận đến mức quên cảm giác đói. Lúc này đã qua giờ ăn trưa. Khi đến phòng nghỉ nhân viên, các y tá và bác sĩ khác cùng viện trưởng đang dùng bữa muộn. Jeno ngồi xuống mở bữa trưa vừa được giao.

"Nghe nói hôm qua bác sĩ Lee đi xem mắt?"

Cô y tá, người đã tò mò kể từ khi Jeno bước vào, hỏi. "Tôi đã nghe mọi thứ từ viện trưởng." / Như được viết trong hồ sơ xem mắt, người Viện trưởng đó chính là mẹ của Jeno. Jeno vốn không phải kiểu báo cáo mỗi khi đi xem mắt, nhưng khi đăng ký vào công ty hôn nhân, anh có điền thông tin liên lạc của mẹ, và hình như lần nào mẹ cũng được nhận tin nhắn. Dù sao thì mẹ cũng sẽ biết nên anh cứ để nó yên ... Nhưng bây giờ anh muốn gọi điện để hủy cái dịch vụ tin nhắn đó.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người thường xuyên đi xem mắt như bách sĩ Lee đó ~ Mọi chuyện diễn ra suông sẽ không, bác sĩ có ưng ý đối tượng không ạ?"


"Tôi sẽ dùng đôi đũa này."

Anh cảm thấy không có lý do gì để trả lời qua lại. Jeno lấy đũa gỗ thay cho nĩa và trộn salad.

"Vậy chắc bác sĩ không vừa ý cho lắm. Thật không dễ dàng để tìm được một người phù hợp đúng không? Bác sĩ vẫn còn trẻ mà-"

"Ừ, con cần gì gấp như thế, vừa chơi vừa hẹn hò vẫn được mà."

Ngữ điệu điềm tĩnh của viện trưởng có một góc tương đồng với ngữ điệu của Jeno. Khuôn mặt của hai người tuy không giống nhau, nhưng hành động và phong thái của họ thì đúc ra một khuôn. Những người khác không thể chống lại sự ép buộc đi xem mắt của gia đình, nhưng ở đây bố mẹ bảo anh từ từ anh lại tự mình nhảy vào thị trường hôn nhân, thật khác lạ. Cô y tá lần lượt nhìn hai người với ánh mắt tò mò.


"Hẹn hò cứng nhắc, để làm gì ạ?"

"........"

Yên tĩnh, sự yên tĩnh. Chỉ có âm thanh dùng bữa im lặng vang lên trong phòng nghỉ. Cô y tá cảm thấy như bụng khó tiêu, khi cô bật nắp một lon cola, một âm thanh rung động cũng vang lên đúng lúc. Jeno rút điện thoại di động ra khỏi áo choàng. Cô y tá nhìn thấy tên của công ty hôn nhân số 1 trong ngành trên màn hình điện thoại di động.

"Con ra ngoài nghe điện thoại một lát."

Không đợi kết thúc bữa ăn mà ra ngoài nhận điện thoại, có vẻ anh ấy thật sự rất muốn kết hôn. Với khuôn mặt đó, ở tuổi đó giờ sắp thành một người đàn ông đã có gia đình. Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến cô y tá buồn lắm rồi.


"Vâng xin chào."

Jeno trả lời điện thoại trong phòng thay đồ của nhân viên. Đó là cuộc gọi từ người quản lý đối tượng của Jeno.

- xin chào. Tôi gọi hơi muộn đúng không?

"À, vâng."

- Tôi đang gọi cho anh Jeno trước! Bởi vì ý kiến ​​của anh là quan trọng nhất. Lần xem mắt vào tuần trước anh thấy sao ạ?

Bạn là khách hàng VIP quý giá của chúng tôi. Người quản lý không hề phóng đại. Jeno là một trong những khách hàng của công ty thông tin hôn nhân S, đặc biệt là trong số những khách hàng trẻ tuổi, và thuộc nhóm có số lượng cuộc xem mắt đáng kể. Nó có thể phiền hà, nhưng thực sự là một điều tốt đối với công ty S. Có thể kết hợp các thành viên hạng A với nhiều thành viên như vậy sẽ giúp ích cho hoạt động kinh doanh của công ty. Tất nhiên, kết quả là Jeno phải gặp được một đối tượng phù hợp thông qua công ty này và thậm chí kết hôn để trở thành một 'sự thành công' thực thụ.

- Theo như mong muốn của anh đối tượng có cùng tuổi, có công việc chuyên môn. Một điều nữa là cả hai đều có ấn tượng ban đầu rất tốt ... cho nên....

Ấn tượng đầu tiên về Donghyuck, không hề tệ. Dù sao, nhìn vào hồ sơ, cậu ấy là một trong những ứng cử viên mà Jeno chọn, vẻ ngoài hiển nhiên là gu thẩm mỹ của Jeno. Khi Donghyuck lúng túng bước vào phòng ăn, người đã xem mắt vài lần sắp không còn cảm giác như Jeno bỗng trở nên thấy căng thẳng. Mặc dù sau đó... không có gì diễn ra như Lee Jeno dự tính. Thật sự đến một điều cũng không có.

'Vậy nên anh chạm vào tôi như thế này sao?'

Jeno, người đã xem mắt khá nhiều lần, thề rằng đây là lần đầu tiên anh phải đối mặt với trường hợp như thế này. Trước hết, Jeno chưa bao giờ uống rượu với người nào đó trong lần gặp đầu tiên, nhưng uống cocktail thì ngoại lệ, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện lãng phí như vậy với một người lần đầu gặp, và đó cũng là lần đầu tiên anh uống say đến mức trí nhớ như đoạn phim bị đứt đoạn. Quan hệ với người khác trong khi tâm trí mờ mịt ...

'Tôi thực sự không biết anh sẽ kết hôn với ai ...'

'.....'

'Tôi rất vui vì người đó sẽ không phải là tôi.'

Đúng nhỉ, Cậu ấy đã từng nói như vậy. Jeno cau mày, làm thế nào mà một người đi xem mắt lại có thể đến mà không thèm đọc hồ sơ của đối phương và chán ghét hai chữ kết hôn đến vậy. Có lẽ đây là một vấn đề của sự chân thành. Lee Jeno rõ ràng không phải là người vì quá dư thừa thời gian nên mới xem hồ sơ Lee Donghyuck trước khi đến, hành động của Lee Donghyuck là một hành động thiếu lịch sự. Anh không biết là do cách cư xử tồi tệ hay điều gì khác. Dù sao thì ngày hôm đó Jeno cũng bị tổn thương lòng tự trọng một cách nặng nề.

- Nếu không thích tôi sẽ thể gửi thêm vài profile các thành viên khác?

"..."

- Nếu không thì, gặp cậu Lee Donghyuck thêm một lần anh thấy sao,?

"Không cần đâu."

Dù sao thì đối phương cũng sẽ từ chối.

"Vui lòng gửi cho tôi một hồ sơ khác."

Tháng 11 tới - mục tiêu được định, không có thời gian để lãng phí. Trước hết, Jeno quá bận rộn với công việc để chuẩn bị kết hôn trong khi hẹn hò, và thời gian của anh ấy cũng rất quan trọng, Phải có cách nào đó hiệu quả. Jeno mong chờ vào hệ thống thông tin của công ty hôn nhân.


*



"Đi uống với tao."

"Hôm nay? Đột nhiên?"

"Sao vậy? Mày có hẹn trước à?"

"À giống giống vậy..."

"Với ai?"

Đôi mắt của Lee Donghyuck sáng rực rỡ. Biểu cảm dò xét.

"Lẽ nào...mày đi hẹn hò?"

"Đang nói cái gì vậy. Hẹn hò gì, haha..."

"Mày có ai rồi à? Mấy ngày nay mày chỉ xem KakaoTalk, cuối tuần cũng không chơi game còn gì."

"Đã nói là không phải."

"Không phải thì đi nhậu với tao đi."

"Này, sao lại nói như thế?"

"Ờ ... Thật ra, tao có chuyện muốn nói với mày. Nghiêm túc đấy. Đó là một vấn đề nghiêm trọng. Mày có thể nghe với tư cách bạn bè không?"

Chết tiệt ... tên khốn lì lợm. Cuối cùng, Injun gần như rơi nước mắt và gửi một tin nhắn qua Kakao Talk, [Tôi xin lỗi, lần sau gặp nhé ...]. Lẽ ra cậu nên nhanh chóng giới thiệu cho Donghyuck một đối tượng hay gì đó, thì đã không bị phá hỏng công việc hẹn hò của cậu như thế này. Nếu biết trước điều này, Injun đã không dính với tên này kể từ ngày đào tạo nhân viên mới. Lúc đó, cậu chỉ nghĩ Donghyuck là một tên phóng khoáng, một trăm điểm tinh tế, là người tốt nhất trong đám đồng nghiệp ...

Năm thứ 2 làm việc. Càng thân với cậu ta, càng nhận ra Lee Donghyuck là một tên ra vẻ cô đơn cũng là đại ma vương quậy phá siêu nói nhiều. Ngay cả vào cuối tuần, cứ hai giờ Injun lại nhận được một cuộc gọi nói rằng cậu ta đang chán, sở thích Donghyuck cũng chính là cầm điện thoại và trò chuyện trong khi xem các chương trình tạp kỹ. Injun thực sự mệt mỏi. Không phải nói được nhiều người yêu mến lắm sao. Trên thực tế, có vẻ như nó không có bạn bè nào cả. Mày không xứng đáng được gọi là trùm quảng giao.

"...Mày đúng là nên hẹn hò đi?"

"Nếu mày giới thiệu cho tao, tao sẽ suy nghĩ về nó ~"

Có lẽ nó là một cái gì đó như thế này. Gây sống chết cho Huang Injun để kiếm được một đối tượng hẹn hò.

Injun và Donghyuck đến một quán bar gần công ty, nhanh chóng chén sạch món salad và pizza như đồ ăn nhẹ.

"Tự nhiên nay lại uống cocktail? Mày đâu có thích mấy loại rượu này."

Sở thích uống rượu đặc biệt đơn giản, chỉ soju hoặc bia, nhiều khi là Callamansi. Đột nhiên hôm nay dẫn Injun đến quán bar phục vụ cocktail. Donghyuck nhai bánh quy và im lặng trước lời nói của Injun, cố tình bỏ qua trọng điểm. Sau khi uống nó thêm một lần, vị ngọt làm Donghyuck nhớ đến ngày đó ... Donghyuck nghĩ rằng cậu đã uống tất cả các loại cocktail trong menu với Jeno vào hôm đó. Cậu đoán vì điều đó mà hai người mất trí dẫn đến tai nạn. Cocktail là thức uống đáng sợ.

"Dù sao thì giới thiệu đối tượng cho tao đi!"

"Cứ giao hết cho tao? Thử nghiệm gặp một cách tự nhiên đi, đừng nên trông chờ vào tao quá."

"Mày nghĩ tao chưa thử hả? Mấy ngày nay, tao chú tâm ăn mặc hơn, chào hỏi mọi người mà tao thấy ở sảnh công ty, đối xử tử tế với những người kiêu căng nữa kìa!"

"Vậy à? Tao không biết."

"Làm rồi, nhưng đến một đối tượng thả thính cũng không có!"

Rốt cuộc thì sự trùng hợp, tất yếu, duyên số và một mối tình như vậy có hơi khó xảy ra trên thực tế? Nhưng tất cả mọi người không phải đều như thế? Chẳng phải chúng ta phải tình cờ gặp nhau, một cách tự nhiên, như định mệnh, và rồi yêu nhau, mất mát, quay cuồng, ngủ với nhau và rồi kết hôn khi tình yêu được bồi đắp? Nó có khó đến vậy không? Những gì xuất hiện trong phim truyền hình và điện ảnh là cái gì? Đều là chém gió? Donghyuck không yêu ai trong một thời gian dài, đã trở nên bối rối khi quyết định bắt đầu hẹn hò. Chỉ khi còn học đại học, việc thường ngày đi chơi và uống rượu mới là chuyện dễ dàng nảy sinh một mối quan hệ yêu đương như trong các tiểu thuyết. Rốt cuộc là phải hẹn hò như thế nào trong xã hội như thế này? Không có cách nào khác mấy việc như xem mắt phải không? Nhân tiện, dù tìm kiếm một đối tượng hẹn hò là việc chính Lee Donghyuck đã thỏa hiệp, nhưng thật sự đối với chuyện giới thiệu này cậu vẫn thấy nó rất khó khăn ...

"Dù sao tao cũng đang tìm, kiên nhẫn chờ đi."

"... Shibal ... ? "

"Sao mày lại chửi thề? Mày thực sự là một đứa trẻ hư đó Lee Donghyuck!"

"Đang đùa đúng không?"

Tao lại đùa khi nào? Injun, người đang cảm thấy oan ức, nhận ra rằng ánh mắt của Donghyuck đang nhìn qua vai cậu. Huh? Khi dõi theo, Injun thấy khách hàng đang đi vào quầy bar cocktail, hai người đàn ông, chuẩn nam thanh nam tú. Ngồi vào bàn bar dưới sự hướng dẫn của nhân viên. Đặt áo khoác lên ghế bên cạnh và nhìn vào bảng menu, thoạt nhìn là thấy không bình thường.

"Tao xem blog người ta nói rằng đây là một địa điểm hẹn hò."

"..."

"Sao? ... tao vừa nói gì đó sai à?"

Donghyuck liếc nhìn Injun với biểu cảm sống động, uống một hơi cạn sạch ly cocktail. Này, nó có nồng độ cồn khá cao, nhưng nếu mày uống như vậy ...

"Không phải mày có chuyện muốn nói với tao sao?"

"... ờ."

"Cái gì? Nói đi."

"Chuyện là..."

Thật ra hôm đó tao có đi uống rượu với anh chàng đó, tao còn đi chơi cùng người ta. Sau đó, tao không liên lạc với anh ấy để giả vờ rằng mình chào tạm biệt rất ngầu, nhưng thành thật mà nói, anh ấy thực sự đẹp trai và tao liên tục nghĩ về anh ấy, nhưng thực sự không có cuộc gọi nào đến. Tao thử liên lạc với anh ta một lần có phải là kì lạ không? không phải để nói gì đâu, vì rõ ràng hai người không phù hợp với nhau, nhưng cũng có thể gặp lại nhau mà, ăn cơm chẳng hạn, như vậy thì có mất giá quá không?

Tất nhiên, Donghyuck không thể nói điều đó. Thay vào đó, Donghyuck thì thầm, nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Jeno, người đang ngồi cạnh một người đàn ông đang nâng ly chúc mừng.

"Injun, Mày đánh nhau có giỏi không?"

"........"

Có tự tin rằng tụi mình sẽ thắng với tỷ số 2-2?

Jeno dừng lại ở hành lang dẫn đến phòng vệ sinh. Ánh sáng tối và chật chội khiến hai người không thể đứng song song.

"Người yêu?"

Donghyuck đang cản đường, khoanh tay dựa vào tường, nhìn thẳng vào Jeno và hỏi. Jeno thậm chí còn không ngạc nhiên. Không thể nào anh ta không biết rằng Lee Donghyuck đã ở đây từ khi nãy. Có bao nhiêu chiếc bàn? Và giả vờ như không biết thực sự là vô lý. Tuy nhiên, giả vờ biết lại giống như một tên vô lại. Vậy thì nên đợi khi còn mỗi hai người rồi tới phá hỏng nó?

"Không phải."

"Vậy thì, người đó cũng là đối tượng xem mắt?"

Nếu là người yêu, Donghyuck chắc chắn sẽ không để yên. Nếu anh ta đã có người yêu mà còn đi xem mắt, thậm chí là ngủ với cậu, Donghyuck sẽ gọi Huang Injun đến đánh cho anh ta một trận. Dẫu thoạt nhìn hai người không giống không khí như vậy. Bầu không khí gần với buổi hẹn hò phương thức giới thiệu hơn là một buổi hẹn hò thật sự. Tuy nhiên, vì người này là một người cuồng xem mắt, không có gì có thể phủ nhận đó không phải là đối tượng của anh ta.

Jeno không trả lời câu hỏi của Donghyuck. Không biết tại sao Donghyuck lại cần phải giải thích, do gương mặt chăng. Ít ra hãy hiểu cho Lee Donghyuck , người đang tức giận chứ.

"Chỗ này gần công ty của chúng tôi."

Nếu anh ta hỏi Donghyuck đây có phải là đất của cậu không, cậu không có gì để nói. Nhưng.

"Sau này anh đừng có xem mắt ở gần đây."

Rõ ràng xem mắt với cậu không được bao lâu, ngay lập tức phát hiện ra đang tìm kiếm một người khác. Càng nghĩ càng bực mình. Rốt cuộc, tại sao lại xem mắt gần đây trong khi anh đang sống ở Gangnam? Donghyuck thấy mình như bị lừa dối.

"Tôi cần thiết phải...làm vậy sao?"

Cái phản ứng như muốn đánh nhau, nhìn xem.

"Vâng. Rất cần thiết."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi cảm thấy rất khó chịu."

Nhìn thấy người đi cùng Jeno, Donghyuck cũng phần nào đoán ra được gu của đối phương, vì nhìn sơ anh ta cũng có vẻ bằng tuổi cậu, cũng là nhân viên văn phòng. Biết được gu Jeno càng khiến Lee Donghyuck tức giận hơn, lúc trước cậu rủ đi uống rượu nên anh ta mới đi theo, nhưng lần này anh ta thích nên rủ đối phương đi trước? Donghyuck ghét phải nghĩ như thế này. Nếu đúng như vậy, ngay từ đầu Donghyuck không nên nhận lời mẹ đi xem mắt mới đúng. Cậu vốn không hề nghĩ mọi chuyện lại trở nên lộn xộn đến mức này,

"Chà, anh có vào khách sạn sau khi uống rượu hay không thì cũng không phải việc của tôi, nhưng-"

Nó có thể là xúc phạm hoặc là một điều gì đó kiếm chuyện, nhưng Jeno chỉ chăm chú lắng nghe. Lẽ nào anh ta đang ngầm thừa nhận? Cảm xúc của Lee Donghyuck đang tụt dần với tốc độ nhanh chóng.

"Ah, sau ngày hôm đó, tôi thậm chí không thể đi vệ sinh đúng cách, còn nhìn thấy cả máu, vì vậy nó có thể là không công bằng. Tôi thích Jeno, vì vậy đó không phải là vấn đề, nhưng nếu là con người thì sẽ nổi giận thôi, đúng không!"

Sau khi phun ra tất cả, Donghyuck mới thấy hối hận một chút. Lee Donghyuck tự biết không thể thu hồi lời nói, cậu quyết định bỏ qua sự dàn xếp tình hình.

"Dù sao thì chúc anh có thời gian vui vẻ,"

"...... ''

Đó là một lời rủa hay là một là chúc. Chắc cũng không cần làm rõ.

"... dù được hay không được. "

Nói xong những lời đó, Donghyuk bỏ chạy, lựa chọn dễ dàng nhất. Cảm nhận được ánh mắt chằm chằm của Jeno sau lưng, Donghyuck không dám quay đầu dù chỉ là một giây.











Hôm đó, Donghyuck trở về chỗ ngồi và uống hết số rượu còn lại. Jeno cũng từ phòng vệ sinh trở ra ngay, nhưng anh về chỗ ngồi và nói chuyện rất nghiêm túc với người xem mắt mà còn không thèm để ý đến chiếc bàn của Donghyuck. Nếu Donghyuck ở đó lâu hơn, cậu nghĩ rằng sẽ phải chứng kiến cảnh ​​Jeno đi chơi với đối tượng của anh ta, vì vậy Donghyuck đã giục Injun về. Cho đến khi Donghyuck bước ra, Jeno vẫn đang tập trung nghe người kia nói gì. Có vẻ như vừa ý nhau rồi. Tư thế và biểu cảm khác hẳn so với khi anh ấy xem mắt với cậu. Nếu anh ta chuẩn bị kết hôn vào năm sau thì chắc một ngày cũng sẽ đáng tiếc. Vốn ban đầu, con đường giữa hai người là khác nhau, Donghyuck đúng nghĩa là đã được giải thoát. Tuy nhiên những này kế tiếp Lee Donghyuck bị mắc kẹt giữa suy nghĩ được giải thoát và suy nghĩ "A, tại sao?'

Tiến triển có tốt không?

Chắc sẽ tốt thôi, Bầu không khí ổn vậy mà.

Bất cứ khi nào Donghyuck bực mình, cậu đều làm phiền Huang Injun. 'Khi nào mày sẽ giới thiệu người cho tao?' Huang Injun chỉ đáp 'Chờ thêm một chút đi.' Lee Donghyuck không còn kiên nhẫn, thật ra nó đã cạn kiệt méo mó từ lúc nào. À không, trên thực tế, ngay từ đầu nó đã ở trạng thái kim xăng chỉ số 0.





Nhà ăn ở công ty là một trong những quán ăn ngon. Vì vậy, ăn 3 lần trong một tuần là một lựa chọn không tồi. Vào những ngày bận rộn không có thời gian, Donghyuck có xu hướng ăn đại khái ở căn tin công ty. Đằng nào ra ngoài ăn cũng phải đợi, khí trời còn nhiều bụi mịn nữa. Sau một khoảng thời gian, họ có một cuộc họp chung vào buổi sáng và dùng bữa giữa các PD với nhau. Vấn đề của bữa trưa hôm nay là,

"Nghe nói Eunseong PD sẽ kết hôn. Mà chú rể tương lai mới gặp được có 6 tháng thôi."

"Thật hả? Vậy chắc sẽ xin nghỉ phép sớm."

"Hèn gì bạn tôi đang ở phòng nhân sự nói rằng đang cần một nhân viên có kinh nghiệm để lấp vào chỗ trống."

"Mày có bạn ở bộ phận nhân sự lúc nào thế ...."

Donghyuck nhìn Injun. Nếu có bạn trong bộ phận nhân sự, vậy tại sao không giới thiệu cho tao? Donghyuck hỏi với một khuôn mặt đầy thắc mắc. "Mày vẫn chưa bỏ cuộc hả?" Injun cố gắng tránh ánh mắt của cậu và chúi đầu vào đĩa. Dù thế nào thì các tiền bối vẫn đang nói chuyện với nhau, trên đời này có gì thú vị hơn là nói về chuyện một người ở công ty?

"Chẳng phải Eunseong cũng từng nói là hôn nhân sắp đặt sao?"

"Wow, đó là một bước đi nhanh chóng đó. Thực sự có thể kết hôn như thế này nhỉ."

"Trong hai tháng kết hôn, bạn của tôi."

Ngày nay hôn nhân có phải là mốt không? Hay vốn dĩ nó đã là mốt nhưng Donghyuck là người duy nhất không biết về nó không? Môi dưới của Donghyuck chu ra trong khi đang múc canh. Nghe những câu chuyện thành công của cuộc xem mắt, cậu nghĩ đến một người đi xem mắt cả ngày lẫn đêm. Làm việc vào ban ngày và xem mắt vào ban đêm. Donghyuck tự hỏi liệu còn có người nào khác đang thực sự sống chăm chỉ như vậy không.

"Vậy nếu hối hận thì phải làm sao?"

Donghyuck, người im lặng từ đầu, đột nhiên nói. Cậu nghĩ mọi người không nghe thấy, tuy nhiên tất cả đều có vẻ ngầm gật đầu công nhận. Lúc này quản lý PD cấp cao lên tiếng, người có nhiều năm kinh nghiệm sống hơn Donghyuck

"Những người kết hôn với đối tượng xem mắt lại sống hạnh phúc, còn hẹn hò rồi kết hôn không phải ai cũng sống tốt ."

"Kết hôn bằng việc xem mắt - không hợp không có nghĩa là không sống cùng nhau được, cái này chắc chắn không thể đoán trước."

"Đúng vậy, bạn của tôi cũng vậy."
"Đúng đó, anh họ của tôi cũng thế."

Đột nhiên, xung quanh đây đó bật ra những câu chuyện của những người quen.

"Nhìn Im PD xem. Không phải anh ta nói đã hẹn hò 6 năm rồi kết hôn sao?"

Tiền bối Im bất ngờ được điểm danh. May mắn thay hôm nay tiền bối phải đi ra ngoài vì có một cuộc họp nên không có mặt ở đây. Nhưng vì không có mặt nên những chuyện như thế này mới được đề cập đến. Chính thức, những người trong công ty không biết rằng Im PD là anh rể cũ của Donghyuck. Mọi người chỉ biết có một mối liên hệ nào đó giữa hai người, quan hệ anh rể và em rể thì chỉ có Huang Injun mới biết. Injun quay sang nhìn Donghyuck , nhưng Donghyuck lúc này đang khá nghiêm túc lắng nghe những gì tiền bối nói.

"Hẹn hò 6 năm đương nhiên sẽ hiểu thấu tất cả về nhau, kết hôn một cách nhẹ nhàng cũng có thể ly hôn nhẹ nhàng. Như vậy đương nhiên sẽ có trường hợp ngược lại."

Hẹn hò cùng tiền bối Im 6 năm từ khi Donghyuck còn trẻ, và kết hôn 2 năm .. Là người như thế nào? Là người anh họ số một Dong Hee của Donghyuck, người nói là kiếp trước từng cứu đất nước cũng đáng tin. Có thể đã có những cuộc cãi vã nhỏ nhặt giữa thời gian hai người còn hẹn hò, nhưng dù sao đi nữa nhìn từ góc người thứ ba, không có một người yêu nào hay một người bạn đời nào tốt hơn thế. Đó là một cuộc hôn nhân mà mọi người trong gia đình và những người quen đều chúc phúc. Vì vậy, khi cuộc hôn nhân đó kết thúc, ngay cả dòng họ xa cũng về hỏi thăm. Đến cả tình cảm Donghyuck nghĩ nó bền vững nhất trên thế giới này, giờ đây mỗi người lại đi một ngả, không còn liên quan đến cuộc đời nhau, vậy liệu hôn nhân có thực sự đáng để tin cậy hay không? Dù sao, Donghyuck cũng nghĩ rằng đó là một chặng đường dài.

Trưởng phòng nói đúng. Nếu như vậy thì cũng sẽ xảy ra trường hợp ngược lại. Dù có gặp nhau hai tháng sau khi xem mắt nữa là cưới nhưng có người sống hạnh phúc mãi mãi. Phải có một vận may nào đó mới có thể gặp được một người hoàn toàn phù hợp như thể được trời tạo ra bởi ban đầu. Nó phải tồn tại ở đâu đó trên hành tinh này.

Tuy nhiên, đó có phải là những gì Lee Donghyuck đang muốn nói đến? không phải. Cậu và Jeno không bao giờ ở trong trường hợp đó. Vậy liệu tối qua Jeno có vừa gặp được thứ may mắn như vậy không? Lee Donghyuck thầm nghĩ.





Injun, người hút thuốc, đã đến khu vườn ngoài trời với các tiền bối. Một trong số ít những người không hút thuốc trong công ty là Lee Donghyuck. Ngay cả bụi mịn cũng rất nguy hiểm nếu hút thêm nicotin, có nghĩa là không còn có điều hối tiếc trên thế giới này. Donghyuck phải sống thật lâu. Cậu đánh răng một mình trong phòng vệ sinh trong công ty.Vốn dĩ Lee Donghyuck là một người biết quan tâm đến sức khoẻ bản thân, vì thể lực là thứ dễ mất đi nhanh chóng. Trong khi đánh răng, Donghyuck nhìn vào gương và nghĩ xem dạo này cậu có tăng cân không hay có nên đổi tóc sang màu sáng hơn không.

'Sau này anh đừng xem mắt ở gần đây nữa.'

Đột nhiên, Donghyuck nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Tại sao bản thân lại như thế, Lee Donghyuk. Nghĩ lại, không có gì đáng để nói những lời như vậy. Cuối cùng, họ đồng ý không ở bên nhau, nên duyên vợ chồng. Anh ta nói muốn kết hôn. Anh ấy chỉ đang làm những gì anh ấy đang làm, và dư âm khó chịu duy nhất còn lại giữa hai người họ là anh ấy say và làm tình vào đêm đó? Nó cũng được thực hiện bởi sự đồng thuận nhất trí giữa hai người trưởng thành, vậy còn lại gì? Vào thời điểm đó, sau khi hành động dứt khoát một cách ngầu lòi, Donghyuck lại đột nhiên trở nên hẹp hòi và cảm thấy bản thân không ngầu một chút nào. Đây là lý do tại sao Lee Donghyuck không thể hẹn hò theo cách tự nhiên. Làm đối tượng làm tình thì lại rất rẻ mạt.

Cuối cùng, Lee Donghyuck không thể tìm đối tượng hẹn hò và thậm chí không thể làm đối tượng làm tình, chắc sẽ bị ám ảnh bởi tình yêu cổ hủ và chết vì tuổi già một mình mà không gặp ai. Bằng suy nghĩ đó, Donghyuck quyết định xem xét các điều khoản và điều kiện của sản phẩm bảo hiểm mới ra mắt gần đây. Dù có cô đơn ... Cậu cũng phải sống thật lâu, thật lâu ...

Nghĩ đến chuyện khác trong khi đánh răng, bỗng thấy miệng đau nhói, chắc bên trong miệng cậu sẽ hỏng mất. Donghyuck định súc miệng sau khi đánh răng xong, một tiếng rung nhỏ bỗng vang lên từ túi quần sau. Donghyuck nhìn vào chiếc điện thoại của mình với đôi má phồng, nếu là Huang Injun, cậu sẽ nhờ Injun ghé vào máy bán hàng tự động trên đường khi đến nhưng,

[Cậu còn đau không?

-Người xem mắt-]

Suýt chút nữa Donghyuck đã nuốt hết bọt còn sót trong miệng. Quá bất ngờ, cậu nhổ bọt vào bồn rửa mặt, súc miệng với tốc độ ánh sáng. Và khi kiểm tra lại, tin nhắn chính xác được gửi bởi Jeno. Có phải anh ta gửi tin nhắn quá sớm không? Đáng lý nó phải được gửi từ tuần trước mới đúng. Khóe môi Lee Donghyuck vô thức từ từ nhếch lên, cậu cảm thấy như mình đã thắng, tuy vẫn chưa thật sự hoàn toàn thắng, nhưng Donghyuck cảm thấy cậu có thể thắng.

Phải trả lời thật tốt, Lee Donghyuck.

[Sao vậy, anh sẽ xem cho tôi à?]

Đúng là rất đau. Trên thực tế, ngày hôm sau, Donghyuck đau đến mức không thể đi vệ sinh bình thường, nhưng bây giờ nó đã ổn. Khả năng chữa bệnh tự nhiên của con người là rất lớn. Câu trả lời của Jeno đến nhanh chóng có lẽ bây giờ không phải là giờ anh khám bệnh.


[Tôi đã không thể để ý đến. Xin lỗi.

-Người xem mắt-]

Đúng là phải xin lỗi.

[Tôi sẽ giới thiệu cho cậu một bệnh viện tốt.

-Người xem mắt-]

Khóe môi đang cười của Donghyuk cứng lại. Một cơn bão vừa mới quét qua.

[Anh cố tình làm như thế đúng không?]

Anh ghét tôi đúng không Jeno. Cậu nên hỏi ngay hôm qua mới đúng. Nhưng câu trả lời ... Donghyuck không tò mò. Dù gì cũng biết.

Không có câu trả lời. Đó có phải chỉ là một tin nhắn để nói nốt mấy lời anh ta còn áy náy? Vì ngày hôm qua Donghyuck nói như vậy khiến anh ta không thể hoàn toàn phớt lờ liền quyết định liên lạc nhanh chóng để kết thúc chăng. Trong thời gian ngắn ngủi đó, Lee Donghyuck lại rơi vào một trăm lẻ tám nỗi phiền não. Lee Donghyuck, người thậm chí không hẹn hò, đang tiêu tốn gần như nhiều năng lượng so với việc hẹn hò. Vì vậy, thật đáng xấu hổ và cậu sẽ phát điên. Tóc của Lee Donghyuck rụng càng nhiều, nhưng cậu vẫn không làm được gì đàng hoàng cả.

Bỏ đi. Donghyuck không nhịn được ngay lập tức nhắn lại.

[Được rồi, tôi sẽ tự lo.]

[Vì chắc anh bận vì đi xem mắt lắm^^]

Liệu hôm nay anh ta có đọc không? Có khi ngày mai? Hoặc lơ luôn chẳng hạn, Donghyuck gửi tin nhắn tính chất bằng lối suy nghĩ như vậy, nhưng hồi âm lại tới ngay lập tức. Giống như anh đợi tin nhắn của Lee Donghyuck đến rồi nhấn nút gửi ngay.


[Trước hết chúng ta gặp nhau đi

-Người xem mắt-]

Donghyuck thắng rồi?

[Gặp nhau rồi đến bệnh viện.

-Người xem mắt-]

Hay vẫn chưa thắng nhỉ?

Nhưng, không có lý do gì để nhất định từ chối. Donghyuck tiếp tục rơi vào sự phân vân. Cậu nên trả lời như thế nào để tỏ ra thờ ơ và lạnh lùng nhất có thể? Nhưng tất cả đều vô ích. Lee Donghyuck vốn không thể giả vờ cool ngầu. Điều này sau khi gặp Jeno, Donghyuck mới nhận ra.

[Hôm nay lúc 8 giờ]

[Anh biết công ty của tôi mà đúng chứ? Hãy đến rồi liên hệ với tôi]

Donghyuck biết rằng ít có bệnh viện nào mở cửa đến 8 giờ, và cũng không đảm bảo rằng bệnh viện mà Jeno nói sẽ mở cửa đến 8 giờ, nhưng trước hết cứ gọi anh ta đến. Nói cách khác, đến để đi bệnh viện hay để ngủ hoặc không phải thì cũng để gặp mặt. Nếu anh ta không đến, Donghyuck sẽ xóa số Jeno khỏi điện thoại. Quyết tâm rồi lại quyết tâm. Lần này, không phải là một trăm linh tám phiền não, mà chỉ khoảng mười tám lần thôi.

[Vâng!

-Người xem mắt-]

Một câu trả lời không có một điểm dư thừa. Không hỏi thêm bất cứ điều gì, đơn giản một chữ 'Vâng'. Là gặp để đến bệnh viện hay gặp nhau rồi mới đến bệnh viện, ý của anh ta rốt cuộc là như thế nào mới đúng? Thật khiến người ta phải tò mò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro