3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





"......"


Gặp nhau như những tên gấp gáp, tuy nhiên cả hai đều không ai cất tiếng. Dĩ nhiên, bệnh viện đã đóng cửa vào buổi tối. Donghyuck nhai miếng sushi một cách khó nhọc, đây là một nhà hàng sushi có phòng riêng ở gần công ty của Donghyuck. Cậu đã đề nghị anh ta đến đây có chủ đích phòng khi gặp những người từ công ty đi ngang qua. Bởi vì những người trong công ty của Donghyuck luôn thích buôn chuyện. Thật ra nếu cho họ biết cũng không quan trọng lắm, nhưng Donghyuck thận trọng về mối quan hệ bây giờ với Jeno, đó là một mối quan hệ khó hiểu. Kể cả sau khi gọi điện nói Jeno đến, Donghyuck vẫn chưa thể nắm bắt được lòng mình. Jeno ngồi phía đối diện, thể hiện sự tiêu chuẩn qua phương thức gắp đũa, dường như thậm chí anh còn không muốn nắm bắt lòng bản thân.

"Anh còn lại bao nhiêu lần xem mắt?"

Donghyuck đột ngột hỏi. Ở một mức độ nào đó, Jeno đã quen với cách nói mà không báo trước của Lee Donghyuck.

"Không có giới hạn về số lần. Là một VIP nên tôi xem mắt cho đến khi tìm được người ưng ý."

"Vâng. Tuyệt vời thật."

"..."

Donghyuck vô tình mỉa mai, sau đó trong lòng có chút hối hận. Jeno im lặng nhìn cậu. Haizz một lần nữa cậu lại làm điều gì đó xấu xí . Donghyuck muốn nói với anh phải làm sao đây, bởi vì cậu thấy khó chịu, lại muốn nói không biết. Donghyuck làm gì có tư cách nổi giận? Làm sao có thể nói với một người gặp nhau hơn một lần, ngủ với nhau, và bây giờ anh ta đang tìm kiếm một người bạn đời. Nói ra liệu có cái gì thay đổi được đâu.

"Anh sẽ đi xem mắt tiếp?"

Donghyuck hỏi. Sau khi hỏi những gì cậu ấy thực sự muốn hỏi, Donghyuck khuấy mù tạt một cách mạnh bạo. Dường như có một ánh mắt sắc bén đang chiếu thẳng lên đỉnh đầu cậu. Lee Donghyuck không thể chịu được bầu không khí này. Đúng nhỉ, cậu vốn không hợp với những điều này, vì vậy khi người khác yêu đương vui vẻ ở trường đại học, hoặc thả thính nhau, duy nhất có Donghyuck cô đơn lẻ bóng.

"Hay tôi không đi xem mắt nữa?"

Ha, bực thật, không dễ dàng để nghe thấy những lời cậu thật sự muốn nghe từ người này. Không biết có phải anh ta đến đây có mục đích không, Jeno của ngày hôm nay vẫn đẹp trai ngời ngợi. Ngoại hình không có một ngày biết xấu trai là gì chăng?...... Tình trạng cũng rất ổn định, thậm chí còn trông đẹp trai hơn ngày họ xem mắt. Trang phục giản dị hơn lần trước, nó lại trở nên đẹp một cách đáng kinh ngạc. Xin lỗi cho tôi hỏi. Anh mua cái áo sơ mi sọc đó ở đâu vậy? đến mức Donghyuck định hỏi anh.

"Nếu tôi bảo anh đừng xem mắt nữa thì tôi phải kết hôn với Jeno ssi à?"

Donghyuck thực sự tò mò. Nếu cậu bảo anh đừng xem mắt nữa thì liệu họ sẽ nắm tay nhau cùng tiến vào lễ đường vào tháng 11 năm sau không? Điều này thực sự không thể biết. Giữa một người luôn đặt kế hoạch kết hôn và một người chưa bao giờ nghĩ đến hôn nhân trong đời liệu có thể?

"Tôi không có ý định kết hôn với những người nói không muốn."

Donghyuck đã nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thỏa nếu hai người gặp lại nhau nói chuyện, nhưng cuộc trò chuyện cứ vòng vo. Một lần nữa, cuộc đàm phán lại rơi vào đổ vỡ.








Xe Donghyuck để ở công ty, Jeno nói rằng anh ấy sẽ đưa cậu đi. Đi bộ khoảng 10 phút thôi, nhưng đi giữa trời tối cũng hơi xa. Lần này Donghyuck không từ chối, lần đầu tiên Donghyuck lên xe của Jeno. Cậu định ngồi ghế sau, sau đó đóng cửa lại và lặng lẽ ngồi vào ghế lái phụ vì nhìn thấy ánh mắt Jeno đang chăm chăm nhìn cậu. Anh ta cũng không phải đứa trẻ bốn tuổi hay thù ghét gì đó chứ.

Theo lời Jeno, Donghyuck lặng lẽ gõ địa chỉ công ty trên naver map. Hừm! Anh ta lái xe tốt thật, hay là do xe xịn? Donghyuck cảm thán cảm giác mượt mà của xe khi lướt qua những vị trí gồ ghề. Trong xe không có mùi gì hoặc rác rưởi vứt xung quanh, hình như anh ta cũng không hút thuốc. Tất cả những gì có trong xe là máy làm mát không khí xe hơi và một viên kẹo ngậm đau họng.

"Tôi có thể ăn một cái không?"

"Cậu ăn hai cái cũng được."

Hai cái thì hơi nhiều, Donghyuck lấy một viên ra và cho vào miệng. Hương vị bạc hà lan tỏa độc đáo. Đó là một chuyến lái xe ngắn đến công ty. Donghyuck nghĩ rằng sau khi tạm biệt lần này hai người sẽ thực sự kết thúc. Donghyuck cảm nhận được điều đó. Vì vậy, cậu vô tình bật ra bất cứ một lời nói nào hiện lên trong đầu,

"Thật ra tôi đã nói dối về việc bị đau."

"Tôi biết."

"Không phải là một lời nói dối đâu, lúc đầu nó đau lắm nhưng bây giờ đỡ rồi."

"Vậy thì thật may."

Sao lại không nói gì thêm? Khi anh ấy yêu cầu đến bệnh viện, không phải đã hành động thành khẩn lắm sao (theo quan điểm của Lee Donghyuck). Công ty quen thuộc hiện ra ở phía xa ngã tư đường khiến cho mọi thứ dần trở nên gấp gáp. Nhìn chằm chằm vào người đang lái xe thì có vẻ khó mở lời, vì vậy Donghyuck cố ý nhìn thẳng về phía trước và nói.

"Tôi thực sự không biết Jeno ssi là một con người thế nào."

Không có câu trả lời ngay lập tức. Đèn tín hiệu chuyển màu đỏ, xe dừng trước vạch đường khoảng nhỏ.

"Tôi cũng không biết. Donghyuck ssi rốt cuộc là người như thế nào? "

Ngay trước khi đèn xanh trở lại, Jeno nói. Donghyuck vừa nhận lại được những từ mà cậu đã thốt ra trước tiên, không hiểu sao cậu bắt đầu nhấp nhỏm. Cậu vừa phát hiện ra một điều.

Hình như mình muốn hẹn hò với người này...





Tất nhiên, nếu không hẹn hò được thì làm tình với nhau cũng ổn chứ nhỉ? Lee Donghyuck cần phải hẹn hò và Jeno bây giờ cần kết hôn, vậy nếu anh ta không thể đồng ý thì ngủ một lát với nhau vẫn được mà, không phải sẽ ngủ với nhau cả đời. Donghyuck tháo dây an toàn khi xe Jeno dừng trước cửa công ty. Sau đó, Donghyuck quay lại cắn môi Jeno. Nó không giống như đang tấn công, chỉ là day nhẹ môi dưới, tuy nhiên sau đó cậu trượt xuống vì quá xấu hổ. Sự từ bỏ quá nhanh chóng so với sự tham vọng ban đầu lúc lao về phía trước.

"....Gì vậy?"

Khi Jeno hỏi, Donghyuck thực sự muốn chết ngay lập tức. Cậu cúi đầu, mặt đỏ bừng như sắp nổ tung. Donghyuck cũng tự thấy mình điên rồi, đột ngột như vậy ngay trước cửa công ty. "Tôi xin lỗi. Vì quá uổng phí nên tôi không thể nhịn...." nếu nói như vậy anh ta sẽ tặng cho cậu danh hiệu một tên khốn mất, có lẽ anh ta vốn đã xem cậu như vậy rồi. Vì thế so với hành động, lời nói trơ trẽn có thể dễ dàng phát ra hơn.

"Thành thật mà nói, nó không tệ."

"..."

"Việc ngủ với Jeno ssi."

"...Ha."

"Làm tình thì không sao mà đúng không?"

Không phải muốn chung sống với nhau đến hết đời, cũng không phải là hãy lãng phí thời gian và hẹn hò như chơi trò chơi gia đình. Chỉ là việc đặt môi vào nhau, chạm vào da thịt của nhau một chút để giải tỏa ham muốn tình dục và thực hiện một kiểu tập thể dục khác, điều đó không tệ đúng không? Donghyuck úp một tấm sắt vào mặt mình. Sẽ dễ dàng hơn để nói một từ cho tình dục hơn một từ cho tình yêu. Donghyuck cũng nghĩ rằng cậu thực sự rất thê thảm trong việc này. Và đúng như dự đoán, Jeno bật cười ,

"Đúng là không sao. Việc làm tình với nhau ấy. "

Anh ngâm nga câu nói của Donghyuck như mỉa mai, sau đó nắm lấy cằm cậu kéo cậu lại gần. Đôi môi mềm mại va vào nhau đau điếng, nhưng Donghyuck vẫn dựng thẳng cột sống và không rụt đầu lại. Không chần chừ, nụ hôn đi thẳng qua khe môi, cạ vào lưỡi vào bên trong miệng khá là mãnh liệt. Ah, nó tuyệt đến mức hoảng loạn. Donghyuck bất giác nắm chặt tay, và lần này Jeno quay đầu lại, nắm lấy gáy Donghyuk. Khoảnh khắc tay Jeno nắm chặt đùi cậu, thực sự,


xém nữa nó dựng đứng, ngay lúc đó.








Dĩ nhiên cuối cùng nó vẫn dựng đứng. Kết quả hai người đã làm. Đầu óc trống rỗng, cùng người đàn ông xem mắt.

Lần đầu có thể được gọi là một sai lầm. Nhưng từ lần thứ hai trở đi, cậu có nên đặt tên gì đó cho nó không? Donghyuck đang suy nghĩ, nhận ra mình đang nằm sát mép giường một cách nguy hiểm, cậu bám chặt vào người Jeno như chiếc phao cầu cứu. Mặc dù đã rút trước được một bước, nhưng khi thứ đó chạm vào đỉnh sâu bên trong, cậu vẫn cảm thấy nó vẫn cứng và rắn chắc.

"Anh có nghĩ rằng anh tích lũy nó quá nhiều không?"

Donghyuck rên rỉ leo lên người Jeno. Ha. Jeno đang vuốt lông mày của Donghyuck sau đó chạm vào làn da mềm mại của cậu.

"Hơi giống Slime đúng không. Quái vật chất lỏng, dinh dính."

Jeno cười trước những lời kì lạ của Donghyuck, khuôn mặt anh vô cùng gợi cảm. Ai nhìn thấy anh ấy như Heo Jun, người mặc áo choàng và bắt mạch ở bệnh viện không? Donghyuck cảm giác như mình vừa phát hiện ra một gốc sâm núi. Ngay cả nụ cười trầm thấp của anh ta cũng gợi cảm chết đi được. Đột nhiên, môi Jeno chạm vào tai cậu. A...A, phía dưới đã được nới rộng, trơn trượt qua một lần làm, Jeno thúc mạnh vào không có một sự cản trở. Ha..Ư .. Donghyuck cố tình nắm lấy mái tóc bồng bềnh của Jeno.

"Nếu cậu nắm vậy tôi sẽ đau."

"Tôi mới là người đau hơn nhé."

Gương mặt ra vẻ thừa nhận. Một mái tóc bồng bềnh để cho Donghyuck nắm chặt, không hiểu sao còn tỏa ra mùi thơm dễ chịu. Mỗi lần Jeno vung lưng, Donghyuck khóc hu hu rên rỉ vì sung sướng. Bởi vì hai cơ thể đang tiếp xúc trực tiếp với nhau như thế này, cuộc ân ái lần trước hiện ra trong tâm trí như từng mảnh vụn nhỏ. À, lúc đó, anh ta cởi cà vạt thật gợi cảm. Thật tiếc cậu đã không thể nhìn thấy nó hôm nay. Donghyuck vô thức chậc chậc vài tiếng, Jeno bên dưới đâm cậu một cách quyết liệt. Công nhận một điều rằng Jeno rất nhanh nhạy trên giường. Jeno ôm chặt lấy Donghyuck như thể sắp bóp chết cậu, dường như bây giờ đã kết thúc, Donghyuck thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Jeno cẩn thận ra khỏi Donghyuk rồi tháo bao cao su. Donghyuck quan sát anh cẩn thận buộc chặt chúng lại để tinh dịch không chảy ra, quấn chúng vào một chiếc khăn giấy rồi vứt chúng đi, Jeno nhìn Donghyuck như muốn hỏi sao cậu lại nhìn anh như thế.

"Cậu đói bụng à?"

"Không có."

Thật là uổng phí nếu để anh ta cho người khác. A, hay là cậu cứ kết hôn vào tháng 11 năm sau? Vốn dĩ nếu có khuôn mặt ưa nhìn, nó sẽ theo cả đời mà. Cho dù không vừa mắt nhưng nếu nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, làm sao giận nỗi chứ. Nếu cãi nhau, có thể hòa giải bằng cơ thể. Cứ như vậy mỗi ngày, mỗi ngày rồi như lời Jeno nói, quản lý việc nhà......tiền tiết kiệm......chuẩn bị cuộc sống về già.......

Tự nhiên Donghyuck lại ghét nó.

"Tôi chỉ muốn hỏi cái này."

"Vâng."

"Một cuộc hôn nhân không hạnh phúc cả đời, ah! không được ly hôn giữa chừng. Và một cuộc hẹn hò tự do, thú vị, thoải mái làm tình. Anh sẽ chọn cái nào?"

"... Tôi phải chọn nó sao?"

"Không phải, chỉ là nếu thôi."

Phản ứng lạnh lùng kinh khủng. Donghyuck nằm ngửa, vùi đầu vào gối, cậu nghe thấy một âm thanh sột soạt giống như Jeno chuẩn bị đi tắm. Hay là cậu nhảy ra khỏi phòng trước khi anh ta tắm xong nhỉ? Donghyuck đang suy nghĩ về việc trốn thoát sau vụ tai nạn chính mình gây ra, bỗng nhiên cậu nghe thấy giọng nói của Jeno.

"Tôi sẽ suy nghĩ về câu trả lời."

"... Chuyện này cũng tốn thời gian suy nghĩ sao?"

"Vâng. Tôi nghĩ sẽ mất một thời gian ".

"Vâng, hãy nói cho tôi biết khi anh cảm thấy thoải mái. Haha ... " Donghyuck thở dài thườn thượt khi nhìn theo bóng lưng của Jeno, người bây giờ đang thực sự đi tắm.








*








Donghyuck đã nghĩ rằng anh ấy sẽ trả lời cậu sau khi tắm xong. Chuyện này có cần phải suy nghĩ lâu vậy không? Ai nhìn cũng thấy nó là một sự mất cân bằng mà. Tuy nhiên, Jeno sau khi tắm rửa trở lại, đến bên giường, nằm xuống ngủ bên cạnh Lee Donghyuck. Donghyuck kìm lòng không được muốn túm cổ đánh thức Jeno.

Donghyuck chỉ ngủ có bốn tiếng và chuẩn bị đi làm. Jeno còn phải dậy sớm hơn cậu. Anh ta vừa nói vừa đi.

"Khi nào tôi nghĩ ra câu trả lời tôi sẽ liên lạc."

Không cần, bây giời cậu không tò mò nữa, đồ xấu xa. Thà rằng nói là anh ghét nó đi.

*

Injun nắm lấy vai Donghyuck từ phía sau, người đang lẩm bẩm một mình ngồi chỉnh sửa trước máy tính. Donghyuck giật nảy mình trước hành động không quá to tát của Injun, dư chấn để lại sau cuộc làm tình phấn khích đêm qua chính là toàn thân cậu đều đau nhức.

"Muốn chết hả?"

"Tại sao mày lại mặc quần áo giống như ngày hôm qua?"

"... Tao thức đêm ở công ty."

"Tao thấy mày lót tót tan làm hôm qua mà?"

"Tao cũng có chuyện riêng tư mà, mày giữ bí mật dùm đi."

Donghyuck giả vờ phớt lờ, lật lại dòng thời gian của chương trình chỉnh sửa. Mất quá nhiều thời gian để tạo một video sản xuất chỉ dài 1 phút 30 giây. Cậu có thể kiếm sống bằng công việc này không, Injun ah? Anh đây không có tự tin.

"Được rồi, mua cơm cho tao đi."

"Tại sao tao phải mua cơm cho mày?"

"Giới thiệu đối tượng."

"Hả?"

"Mày nhờ ta tìm cho mày còn gì, tìm được rồi nên mới nói vậy."

Tự dưng có đối tượng hẹn hò xuất hiện? Cậu đã nghĩ mình sẽ như thế này mãi mãi. Donghyuck không mừng cũng không thể từ chối.

"Nhân tiện, anh ấy đẹp trai."


"Tao sẽ nghĩ về điều đó trong giây lát."

"Giờ này còn suy nghĩ gì? Tao hẹn người ta luôn rồi? "

"Này, sao mày lại hẹn sẵn luôn rồi vậy-"

"Hôm qua mày bảo có hẹn rồi đi trước, tao ăn tối với mấy MD khác, đến đó thấy một gương mặt mới. Anh ấy là một người có kinh nghiệm, sẽ thay thế MD Eunseong, nhưng anh ấy bằng tuổi mình, và sẽ đi làm từ tuần sau. Tao nói chuyện thấy tính cách cũng được. Mày kêu khó chịu khi đi xem mắt đồ mà nên tao hẹn ăn cơm nhẹ nhàng cho ba người rồi."

"Này... Huang Injun..."

"Sao, cảm động hả? "

Không, không phải vậy,

"tao.."

"ờ."

"Hôm qua tao đã ngủ với chàng trai mà tao xem mắt."

"......"

"Tuy nhiên đó lại là lần thứ hai."

Ngủ hai lần, với anh ta.


Injun chống tay lên cằm và thở dài.

"Vậy mày với anh ta đang hẹn hò? Đâu phải đúng không."

"Ò, vì tao đã hỏi liệu anh ta sẽ lựa chọn giữa một cuộc hôn nhân không hạnh phúc hay một mối quan hệ hẹn hò hạnh phúc, nhưng tao vẫn chưa nhận được câu trả lời. Cũng có thể câu trả lời sẽ không đến."

Tâm trạng của Donghyuk càng trở nên tồi tệ hơn.

"Mối quan hệ giữa mày và anh ấy là gì?"

".. mối quan hệ xem mắt."

"Không có cái gọi là mối quan hệ xem mắt gì đó tồn tại biết không? Trừ khi mày hẹn hò hoặc kết hôn, ngoài ra thì không có là gì của nhau hết, biết chưa?"

Huang Injun, mày đang giả vờ sành sõi đúng không? Về chủ đề trở về với Donghyuck một lần nữa, cậu làm vẻ mặt không hài lòng. Nhưng không có gì để phản đối. Giữa cậu và Jeno là gì? Nghĩ mãi, không thể tìm ra câu trả lời. Dường như có điều gì đó đang tiến triển giữa hai người, tuy nhiên, nó có thể có hoặc cũng không thể.

"Mày định giữ anh ta cả đời khi mày chỉ ngủ với anh ta hai lần?"

"..."

"Vậy nên cứ gặp thử cả hai rồi lựa chọn, vậy tốt hơn không ? "

"Mày đi xem mắt và cũng đã ngủ với anh ta vì vậy nếu gặp người khác, chắc sẽ có đáp án. Nhận ra rằng không cần thiết phải là anh ta? Hay niềm tin rằng đó phải là anh ta. Mày sẽ thảo luận cả trăm phút với anh ta, người không tìm ra câu trả lời trong cả trăm ngày? Donghyuck à, tao không quan tâm đến việc mày đang yêu hay kết hôn - nhưng tụi mình không phải ở độ tuổi làm đối tượng bạn tình trải qua thời gian vô ích. Nếu mày là một người thông minh, mày phải có một tình yêu lý tưởng, không phải sao?"

"Vâng, Đại ca."

"Tao hẹn vào tối thứ sáu tuần này. Vì tuần sau anh ta sẽ đi làm. "

Những lúc như thế này Huang Injun rất nhanh chóng xử lý mọi quá trình, và Donghyuck thì luôn làm theo hướng dẫn của Injun.

Tuy nhiên, ngay sau khi Injun biến mất, Donghyuck vẫn cảm thấy hơi bất an. Như Huang Injun đã nói, bây giờ cậu có nhìn một trăm lần thì giữa hai người không phải là mối quan hệ gì cả, nhưng không hiểu sao, việc được giới thiệu cho một người khác lại khiến cậu có cảm giác mông lung. Donghyuck có phải là người duy nhất vội vàng? Hình như những người nóng nảy mới là người tổn thất. Nhưng thật ra, cậu cũng muốn kích thích Jeno theo cách này. Donghyuk bật PC Kakao Talk, tìm tên của Jeno trong danh sách bạn bè của mình. Nếu Huang Injun phát hiện ra, cậu chắc chắn sẽ bị mắng, tuy nhiên lúc này không còn cách nào khác.








- Vì anh vẫn chưa đưa ra câu trả lời. Người kia nói rằng rất vừa ý và muốn gặp lại. Anh nghĩ sao, Jeno ssi?

"À cái đó-"

-Người đó nói muốn gặp càng sớm càng tốt, vì vậy nên cuối tuần này hoặc đầu tuần sau ...

Lần trước chỉ nói chuyện đại khái, sau đó không liên lạc thêm, vì thế anh liên tục nhận được những lời nhắc nhở từ người quản lý của công ty hôn nhân. Biết không thể lơ điện thoại thêm được nữa, lần này anh đã nhận cuộc gọi. Có vẻ như họ muốn hoàn thành mọi việc một cách vội vàng. Khi Jeno đang xoay cây bút, một thông báo Kakao Talk trên máy tính hiện ra trước mắt anh. Lee Donghyuck, Nhìn thấy tên, Jeno ngay lập tức nhấp vào cửa sổ bật lên.

[Anh đã nghĩ về câu trả lời chưa?]

Hôm nay là một ngày bận rộn với Lee Jeno nhỉ. Anh đang cố gõ bàn phím với điện thoại đang áp vào tai, nhưng sau đó một thông báo khác hiện lên.

[Thực ra, đây không phải là việc gì]

[Vì tôi có vài điều muốn nói]

[Tôi định gặp đối tượng được giới thiệu]

- Vậy thì trong thứ Năm và thứ Sáu tuần này ...

"Chờ một chút, tôi sẽ gọi lại cho anh sau."

Jeno lập tức cúp máy. Anh nhìn chằm chằm vào cửa sổ KakaoTalk trên máy tính.

[Tôi không phải nhắn để xin phép, chỉ là muốn nói với anh]

[Khi đó tôi thấy Jeno sai cũng xem mắt]

[Chúng ta same same nhau Ok?]

[Nếu anh không tò mò thì tôi xin lỗi]

[Nhưng tôi nghĩ tôi cần phải nói ra]

[Dù sao thì chúc anh một ngày làm việc vui vẻ]

Thông báo KakaoTalk đã dừng sau khi nhảy ra liên tiếp. Ha. Jeno nhìn vào cửa sổ chat đầy tin nhắn của Donghyuck, lại nhấc chiếc điện thoại anh vừa đặt xuống lên.

"Vâng. Xin lỗi vì đã tắt máy. Về người đó thì...."








*








Không có hồi âm nào từ Jeno. Anh ta không thể đặt một dấu chấm trên đó chứng minh anh ta đã đọc nó sao. Chỉ đọc và không thèm trả lời, người này. Cậu biết điều đó sẽ xảy ra nên thông báo bằng cách nhắn tin. Dù sao, nếu anh ta có cảm giác gì đó, anh ta đã liên lạc lại bảo cậu đừng đi gặp chẳng hạn nhưng chẳng có bắt kì phản ứng hay những thứ tương tự, cậu kết luận rằng Lee Donghyuck, mày bị đá rồi. Tuy nhiên nhờ vậy, Donghyuck mới có thể đi gặp người khác với tâm hồn thoải mái ... là nói dối, tâm trạng xấu của Donghyuck càng làm cho cậu không thể tập trung làm việc. Cậu thậm chí xém quên đi cuộc hẹn.

Donghyuck nói với Jeno rằng cậu đi gặp đối tượng được giới thiệu, nhưng thực tế đó chỉ là một bữa ăn ba người. Vì chúng ta đang làm nô lệ cho một công ty, nên từ bây giờ chúng ta hãy trở nên thân thiết với nhau - một bầu không khí thúc đẩy tương lai như vậy. Nếu thấy vừa ý sau khi gặp, biết đâu cũng có thể phát triển nó thêm một chút. Nếu Donghyuck nói thích, Injun chắc chắn sẽ giúp cậu thúc đẩy.

Injun và Donghyuk đến nhà hàng trước. Người đó nói rằng anh ta sẽ đến muộn một chút vì có việc. Donghyuck nướng chín các món phụ trước khi bỏ món lòng lên. Cậu tự tin sẽ khiến anh ta say mê với hương vị món lòng do chính tay cậu nướng cho, tuy có phần nói phóng đại. Lee Donghyuck lại trầm ngâm một giây. Vì Lee Jeno, người bặt vô âm tính được một tuần trôi qua.

"Vậy là mày bị đá rồi đó."

Phản ứng của Injun ngay khi nghe Lee Donghyuck báo cáo.

"Mày ngốc thế, anh ta không thèm liên lạc nghĩa là không có cảm xúc gì rồi. Chắc chắn sau đó anh ta cũng đi xem mắt thôi."

Nghe những lời đó, Donghyuck mở nắp một chai soju.

"Này. mới gì mà mày đã uống rồi? "

"Ah phải đợi bao lâu nữa? Tại sao anh ta không đến! "

"Ừ nhỉ, tầm này phải đến rồi chứ,"

"Ồ tới rồi kìa".

Injun chỉ vào lối vào nhà hàng và vẫy tay. Donghyuck ngẩng đầu lên nhìn theo.

Huang Injun từng nói như thế nhỉ? nói rằng anh ta đẹp trai? Vâng, Donghyuck công nhận anh ta đẹp trai, nhưng tại sao cậu lại ở đây, Na Jaemin?

"Học chung trường đại học? Thậm chí còn cùng khoa? Woa thế giới này thật nhỏ bé".

"Cũng không phải cùng khoa, vì giữa chừng tao chuyển ngành".

"Vậy à. Thần kì thật, thật ra ở đây thông qua nhiều người rồi cũng sẽ quen biết nhau thôi, nhưng vừa khéo tôi lại là người giới thiệu cho cậu ..."

Injun đang cảm thán, lay Donghyuck một cách mạnh bạo, Donghyuck dơ tay lên bịt miệng cậu ta lại. Sau đó cậu lại tiếp tục tự rót rượu uống một mình. Injun dành chai soju từ tay Donghyuck,

"Sao hôm nay mày uống nhanh thế?", Donghyuck đành uống hết lon sprite đặt bên cạnh.

"Đúng vậy đấy, không phải cậu đang uống nhiều quá sao?"

Giọng nói chứa đầy sự quan tâm của Na Jaemin, thậm chí sau vài năm, giọng nói vẫn không thay đổi chút nào. Có quần áo và kiểu tóc đã trở nên trưởng thành hơn. Chỉ bấy nhiêu đó khiến Donghyuck không thoải mái khi nhìn thấy Jaemin vì khoảng thời gian quá khứ đã bị chôn vùi trỗi dậy. Một tâm trạng không thể sảng khoái, vui vẻ.

Ngay từ khi còn học đại học, Jaemin đã nổi tiếng là mỹ nam. Đẹp trai ở Hàn Quốc là một thứ gọi là free pass. Các tiền bối vây quanh cậu ta nhiều đến cỡ nào? Na Jaemin không chỉ đẹp trai ở ngoại hình còn rất lịch sự trong xã giao, khác với những đứa vẻ ngoài nổi bật nhưng tính cách bẩn thỉu. Cậu ta chính là mẫu hình của tiêu chuẩn. Vì vậy, kết quả là khoảng một nửa khoa truyền thông đều thích Na Jaemin. Tất nhiên, Na Jaemin là thứ không dễ với tới. Tuổi 20 Na Jaemin yêu đương cùng với tiền bối trong khoảng thời gian dài. Khi những cặp đôi khác chia tay, khi những tiền bối năm hai cố gắng thân thiết với sinh viên năm nhất để thả thính, khi đi lính, thậm chí sau khi đi học lại, mọi người vẫn thấy Na Jaemin hẹn hò với vị tiền bối đó. Có những tin đồn cho rằng những người chờ đợi Na Jaemin độc thân không còn cách nào khác ngoài việc ngồi im cắn ngón tay.

Nói thêm một điều nữa, việc có Lee Donghyuck trong đám đông ngồi cắn móng tay từng là một điều ngu ngốc.

"Tôi nghe nói rằng Donghyuck đã đầu quân vào một công ty home shopping, nhưng không biết nó sẽ ở đây. Cùng làm trong một giới, nghĩ sẽ có ngày cũng gặp lại nhau nhưng không ngờ lại sớm như thế. "

"Đúng nhỉ, mày chuyển ngành gì mà sau này lại cùng làm chung một công ty? "

Mặc dù Donghyuck là PD, Na Jaemin là MD nhưng không phải "Tôi là giáo viên, bạn là học trò", giữa hai người không có quá nhiều sự khác biệt. Jaemin nói về việc trước đây làm ở một công ty trong khoảng hai năm. Đó từng là công ty số 1 trong ngành, nổi tiếng là lương hậu hĩnh, nhưng công việc quá áp lực, cuối cùng anh đành vứt bỏ. Injun là người hàng ngày mở miệng đòi nghỉ việc rất hứng thú với câu chuyện của Na Jaemin, chăm chú một mực lắng nghe, đến Lee Donghyuck còn không thèm nhìn...

Khi Injun vào phòng vệ sinh, không gian còn lại Jaemin và Donghyuck. Dù là bạn học nhưng họ không phải là bạn thân, hơn nữa Donghyuck chuyển ngành giữa chừng, sau đó cậu vẫn nghe tin tức về Jaemin, tốt nghiệp trở đi không còn nghe ngóng điều gì nữa. Hơn nữa việc Lee Donghyuck cắt đứt quan hệ với cuộc sống phồn hoa bằng cách nói rằng sẽ trở thành PD, cậu đã quên hẳn cái tên Na Jaemin từng tồn tại trong cuộc sống thường nhật của Donghyuck.

"Cậu chia tay khi nào thế?"

"Cũng được một thời gian."

"Là bao lâu?"

"Năm ngoái."

Lee Donghyuck từng nghĩ Na Jaemin sẽ không bao giờ chia tay trong suốt đời. Phải trở thành một cặp đôi thế kỉ chứ. Sau khi hiểu hết về nhau rồi chia tay? Donghyuck tự hỏi anh Dong Hee và tiền bối Lim, Jaemin và chị Yooni sao lại có thể chia tay một cách dễ dàng như vậy. Đột nhiên, cậu cảm thấy hoài nghi về việc hẹn hò, cậu thậm chí còn buồn cười khi nhớ rằng nơi này được gọi là hẹn hò gặp mặt giữa Lee Donghyuck và Na Jaemin,

"Chia tay trong khi chuẩn bị kết hôn."

Jaemin nói nhỏ. Donghyuck bị sặc khi đang nốc rượu vào cổ họng. Jaemin đưa cho cậu một chiếc khăn ăn và mỉm cười.

"Lý do?"

"Không biết nữa, chắc đó không phải là tình yêu."

"Vậy thì bên cạnh nhau bao năm qua là cái gì?"

Điều gì đã lấy đi nước mắt từ trái tim của hàng chục người trong suốt nhiều năm qua? Trong số đó, điều gì đã khiến Lee Donghyuck đóng đinh vào ngực một tình yêu đơn phương không thể với cậu ấy?

Bây giờ mối quan hệ đó đã kết thúc. Jaemin nói rằng đó có thể không phải là tình yêu.

"Vậy cậu đã từng gặp được người nào là tình yêu đích thực chưa?"

"Đừng hỏi nữa, Donghyuck. Đây là vết thương lòng của mình đó".

Ai có thể tin được khi cậu nói điều đó với một nụ cười như thế.











Lee Donghyuck say đầu tiên là một quy trình đã định. Huang Injun sống ở Trung Quốc khi còn trẻ, tửu lượng đối với cậu ta là thứ chúng ta không thể đo được (nhưng tại sao khi còn nhỏ cậu ta lại uống nhiều rượu như vậy? ...), còn Jaemin thì không thích uống rượu. Vì vậy, Lee Donghyuck, người đã nốc rượu soju vị bưởi từ trước đó, sẽ là người đầu tiên say rượu, đúng chứ?

Ôi, cậu nghĩ cậu sẽ nôn. Donghyuck đứng dậy và rời khỏi quán ăn. Jaemin lo lắng và cố gắng đi theo, nhưng Injun đã ngăn lại vì dù sao thì Donghyuck cũng không thể đi xa được. Donghyuck say rượu bước ra khỏi quán, ngồi xổm xuống cạnh một chiếc xe máy đậu bên đường, Cậu lấy điện thoại ra, có rất nhiều cuộc gọi công việc. Donghyuck cuộn xuống tên trong danh sách các cuộc gọi gần đây, và sau một lúc, cậu tìm thấy tên 'Người xem mắt'. Rốt cuộc là sẽ xem mắt tới khi nào? Vì lưu tên là người xem mắt nên thật sự ngoài xem mắt ra thì không còn gì nữa? Donghyuck dụi dụi đôi mắt mơ màng, không chút do dự nhấn nút gọi.

Một âm báo dài vang lên, sau đó điện thoại đã được kết nối.

"Này."

Donghyuck thở dài thườn thượt.

"Đằng ấy!"

-...Cậu say rồi?

"Vâng."

- Mau về nhà đi.

"Không thích á."

Chắc anh ta sẽ đáp là kệ nhỉ, Hừ.

"Hôm nay tôi gặp đối tượng hẹn hò."

-........

"...Anh không có điều gì muốn nói sao?"

-...

"Hay anh lại đi xem mắt hả?"

-...

"Cúp máy rồi ư? Không phải mà."

Donghyuk xác nhận Jeno vẫn đang nghe điện thoại, chuyện gì vậy? Cậu lẩm bẩm. Chuẩn giọng điệu của người say. Mức độ mà Donghyuck cũng tự biết bản thân lúc này không còn tỉnh táo. Nhưng cậu không thể dừng lại nữa.

"Anh đi xem mắt rồi?"

- Donghyuk ssi

"Xem chưa?"

- Tại sao cậu lại hỏi tôi trong khi đi gặp đối tượng hẹn hò?

"Tại sao anh lại đi xem mắt ..?"

Donghyuck giống như kẻ giết người bằng dấu chấm hỏi. Jeno thua cuộc. Sau một tiếng thở dài,

- Tôi không đi xem mắt.

"Có thật không?"

- Từ bây giờ không đi nữa.

"Vì sao?"

- ....

"Anh nói năm sau sẽ kết hôn mà."

- Đó là kế hoạch.

Thỉnh thoảng có một nhóm nhân viên văn phòng đi ngang qua, xe máy phóng trên đường, ngoại trừ những âm thanh đó thì rất yên tĩnh. Một không khí ồn ào nhưng lại hiu vắng. Donghyuck ngồi xổm, ngả đầu xuống, chớp mắt. Nếu cậu bảo anh đến đây chắc anh ta sẽ không đến nhỉ? Donghyuck không biết tại sao khuôn mặt xuất hiện trong tâm trí cậu khi uống rượu lại là Jeno. Vì đó là người mà mà cậu đã kết hợp gần đây nhất? Lee Donghyuck cũng không ngốc đến mức đó. cậu biết bản thân đang có cảm giác gì. Tuy nhiên, rất khó để xác định mối quan hệ. Càng khó hơn vì bây giờ cậu đến đây với mục đích định hẹn hò. Thậm chí ngay cả việc hẹn hò đối với một người không nghĩ đến hẹn hò khiến đầu cậu đau.

"Tôi đoán do tôi bảo anh đừng đi xem mắt nữa."

-...

"Thành thật mà nói, bây giờ tôi có chút hối hận."

Lần đầu gặp mặt thật sự Donghyuck không hề thích anh ta, ngoại trừ gương mặt, thật ra cả bây giờ cũng không vừa ý. Nhưng dường như giữa vừa ý và bị thu hút là hai điều khác nhau.

- Tôi hiểu những điều khó khăn đó. Có nhiều người ghét nói về hôn nhân trừ khi họ đi xem mắt bởi vì họ muốn.

- Nhưng cũng hãy hiểu cho tôi. Đó là cách tôi đã sống. 30 tuổi có chết thì cũng phải tỉnh dậy đứng ở lễ đường. Tôi đã sống với mục đích đó.

"...."

- Donghyuck ssi bất ngờ xuất hiện. Tôi cũng khó xử lắm chứ.

"....Vâng. Là tôi sai -"

- Tôi không thể thay đổi nó trong một sớm một chiều, vẫn có thể sẽ tiếp tục tham lam và lo lắng.

"..."

- Nhưng dù vậy cậu có muốn gặp gỡ tôi không?

'Chúng ta rất hợp nhau, là một đôi tâm giao hoàn hảo sao?' Có rất nhiều người chia tay ngay cả khi gặp và yêu như thế. Có một nhân chứng sống, Na Jaemin đang ngồi ở quán ăn, rót rượu soju. Ngày hôm nay, Lee Donghyuck nghi ngờ tình yêu là gì, tình yêu là gì và liệu thứ đó có thực sự tồn tại hay không. Nhưng bây giờ, anh ấy nói, sẽ rất khó để thay đổi. 'Sẽ khó thay đổi, sẽ tham lam và lo lắng, nhưng dù vậy cậu có muốn gặp tôi không?'. Đây là lần đầu tiên một đề xuất tiêu cực như vậy được đưa ra với cậu. Nhưng Donghyuck thực sự thích nó, cậu có phải là một kẻ biến thái không nhỉ.

"Đột nhiên, tôi muốn rút chân ra ghê."

- Gặp nhau thử một lần đi.

"Anh từng nói tôi không phải là đối tượng kết hôn mà"

- Đúng vậy. Vì thế tôi nói chúng ta hãy thử...

Ah, thì ra cảm giác là như vậy.

- Hẹn hò.

Cảm giác như một cuộc tình bắt đầu. Donghyuck ôm lấy ngực một lúc, cậu vẫn còn thở nặng nhọc.

"Tôi cần một thời gian để bình tĩnh lại."

Jeno điềm tĩnh hỏi Donghyuck đó là một vấn đề đáng suy nghĩ khi nghe nó vậy sao.

- Tôi không hợp để làm đối tượng hẹn hò à?

"Không không."

Donghyuck trả lời ngay. Vừa nói vừa nhảy dựng lên, chiếc áo khoác dài của cậu bị cọ sát xuống đất, nhưng sao cũng được. Donghyuck cảm thấy tinh thần như bị vỡ.

"Bây giờ anh ở đâu? Tôi sẽ đến đó."

- Cậu đang say rượu mà.

"Vì say nên mới muốn gặp anh,"

- ...

"Tôi có thể không muốn gặp anh khi tôi tỉnh rượu."

Có tiếng cười tưởng chừng như bâng quơ. và như thế,

- Cậu ở đó đi, tôi sẽ đến.

Tốt bụng thật nhỉ, Donghyuck thừa nhận,

"Để tôi đi đi, vì tôi là người muốn đi."

Không biết tại sao, lòng Donghyuck chỉ muốn vậy, cậu muốn cảm nhận cảm giác đi gặp người mình muốn gặp là như thế nào. Gặp rồi nhìn mặt nói chuyện trực trực tiếp. Donghyuck phải yêu cầu anh nói điều đó một lần nữa bằng khuôn mặt đẹp trai. Hãy hẹn hò, lời đó. Nghe rất thích. Donghyuck gấp gáp đưa tay bắt taxi bên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro