Thiếu gia, ngực ta căng đau quá, người mau uống sữa đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, như mọi ngày, nhẹ nhàng đến cho tiểu thiếu gia bú sữa. Ngực của nàng cương cứng căng phòng, dịch sữa tiết ra làm ướt cả xiêm y, khắp y phục nàng đều toát ra mùi sữa nồng đậm.

Lúc kéo vạt áo xuống, mặc dù Haewon cố ý không kéo hết, nhưng vẫn bị Lee Jeno lanh mắt nhìn thấy dấu bầm tím trên nhũ thịt trắng nõn của nàng.

Gương mặt tái nhợt của hắn trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Là ai làm?"

Lee Jeno hoàn toàn không cần nghĩ có phải do mình không cẩn thận để lại dấu vết trên người nàng hay không, mà dứt khoát hỏi ai làm, bởi vì hắn quá rõ nội trạch nơi này vốn là một nơi đầy mưu mô bẩn thỉu.

Haewon sững người, muốn kéo áo lên che khuất dấu bầm kia.

Lee Jeno lại đưa tay ngăn cản, kéo mở hoàn toàn y phục của nàng, có thể do da nàng quá mỏng, chỉ mới bị nhéo một cái đã tụ máu, dấu vết xanh tím hiện cực kỳ rõ ràng trên làn da trắng nõn của nàng.

Đôi mắt Lee Jeno trầm xuống, u ám nhìn Haewon đang hoảng sợ mà xót xa.

Lúc này hắn thật sự rất phẫn nộ, hắn cảm thấy mình không đủ mạnh mẽ, không đủ cường thế, mới khiến nàng bị người khác bắt nạt.

Haewon nhìn vẻ mặt u ám của hắn, rụt rè nói: "Ta không sao mà."

Lee Jeno nhìn gương mặt xinh xắn của Haewon, ngón tay vuốt nhẹ lên vết bầm kía, rồi vén màn giường trầm giọng kêu lên:

"Dongwoo"

Đột nhiên bên ngoài xuất hiện một người. Cách lớp màn, Haewon không thể nhìn rõ là ai, chỉ thấy người đó toàn thân mặc y phục đen, sấp mình cung kính nói: "Xin chủ tử phân phó."

"Điều tra rõ cho ta."

"Dạ."

Nói xong, người kia lập tức biến mất dạng.

Dù Haewon tận mắt nhìn thấy, cũng không biết gã kia biến mất thế nào.

Lee Jeno nhìn đôi mắt mở to ngơ ngác của nàng, trong lòng vốn đang khó chịu bỗng dưng mềm nhũn ra, hắn đã không bảo vệ được nàng.

"Đó là ám vệ gia gia cho ta, chỉ nghe lệnh của ta."

Từ sau khi Lee Jeno bị trúng độc, lão Hầu gia đã sai Dongwoo túc trực bên cạnh bảo vệ hắn. Dongwoo là cao thủ hạng nhất trong một tổ chức ám sát. Vì hắn nợ ân tình của lão Hầu gia nên mới đến Lee phủ bảo hộ cho Lee Jeno.

Haewon sùng bái nói: "Vô cùng lợi hại đó nha!"

Lee Jeno khó hiểu, lợi hại gì chứ?

Haewon hưng phấn nói, "Thoát một cái đã không thấy hắn đâu nữa,"

Vì Haewon khen Dongwoo lợi hại, cho nên sau này, Lee Jeno âm thầm theo Dongwoo học võ.

Haewon thấy sắc mặt hắn dịu đi mấy phần, chủ động đến gần nói: "Thiếu gia, người mau uống sữa đi."

Ngực Haewon đã tích sữa cả một ngày, căng tức khó chịu, dịch sữa không ngừng rỉ ra.

Lee Jeno vẫn đứng yên bất động.

Haewon cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ đáng thương, ngước nhìn hắn nói: "Thiếu gia, ngực ta căng đau quá, người mau uống sữa đi."

Lee Jeno nhìn chân mày cau lại của nàng, gương mặt nhỏ nhăn thành một nhúm, cuối cùng cũng mềm lòng.

Haewon thấy hắn gật đầu, vội nâng một bên nhũ thịt mềm mại thơm sữa đến bên miệng hắn.

Lee Jeno há miệng ngậm lấy nhũ hoa mọng nước, miệng vừa mút, tay vừa vuốt ve vết bầm trên ngực nàng.

Haewon thấy đáy mắt Lee Jeno lúc này như có ngàn cơn sóng ngầm cuồn cuộn, vẻ mặt âm u không biết đang nghĩ gì.

Làn da nơi bị hắn vuốt ve cũng dần dần nóng lên.

Không biết qua bao lâu, Dongwoo trở về, trong tay kéo theo một người, xô người đó ngã trên đất.

Nha hoàn kia vội vàng quỳ xuống xin tha: "Thế tử tha mạng."

Lee Jeno nhả nhũ hoa ra khỏi miệng, giúp Haewon mặc y phục vào, cất giọng lạnh lẽo nói với người đang quỳ rạp trên đất.

"Là ngươi làm?"

"Hu hu, nô tỳ biết sai rồi, xin thế tử tha mạng, nô tỳ biết sai rồi!"

Nha hoàn kia đã hoảng sợ đến mất vía, chỉ biết khóc lóc xin tha.

Lee Jeno xác định là nữ nhân đó làm, bèn nói: "Đánh 50 trượng, rồi đuổi ra khỏi phủ."

Lee Jeno lạnh lùng nói với Dongwoo.

Haewon nghe thấy muốn cầu tình: "Thiếu gia, tha cho nàng ta đi."

Nhưng Lee Jeno chỉ liếc nàng một cái, sắc mặt đầy âm trầm, vẫy tay kêu Dongwoo lôi ả nha hoàn đã sợ đến ngất xỉu kia ra ngoài. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro