NGƯỠNG CỬA HÀO MÔN - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trân Ni nhỏ tuổi nhất trong đám người ở. Ở đây anh chị nào cũng dễ thương, trừ một người. Con Liên là người thân với nàng hơn hết. Cũng trạc tuổi nhau đôi chút nên nói chuyện dễ gần.

- Mày theo hầu thì né con Tâm ra nghen chưa- nàng cùng con Liên vừa lặt rau vừa nói. Nàng vẫn chưa biết tên cô ba nữa. Nghe ông nói nàng hầu cho cô mà hình như cô nói không cần người hầu.

Vậy nàng làm cái gì bây giờ đây.


- Tâm là ai vậy chị Liên?


- Con Tâm là người hầu của mợ hai Hương. Cậu hai đi Sài Gòn học lâu rồi còn mợ hai có giỗ nhà ngoại nên về ít bữa, nên mày không thấy đó. Xích lại đây..

Con Liên ngoắc nàng lại gần, Trân Ni nghe liền làm theo


- Nhà này mày né mợ hai ra, bả khó ưa lắm, hạch sách đủ điều, thấy bả ở đâu né ở đó không mang họa. Nhà này ông bà sinh được ba người con. Cậu hai Tính thi rớt nên học lại, cô ba thì giỏi từ bé nên làm quan lớn làm nở mày nở mặt cho dòng họ, nên ông bà cưng lắm. Cô út Thái Anh thì học tuốt trên Đà Lạt trển. Nên cô ba với cô út hiếm khi về lắm


- À....- Trân Ni gật gù. Cậu mợ hai, cô út Thái Anh...Vậy cô ba tên gì?


- Ừ mà chị Liên, cô ba tên gì vậy chị?


- Đâu..để tao nhớ coi..cổ đi lâu lung lắm nên đợi chút..T..U...Tú..ừ à đúng rồi cô ba Tú, Trí Tú. Đầu óc tao mô phật vẫn còn minh mẫn.


Trân Ni có chút trầm trồ, tên đẹp như thế bảo sao không giỏi, đường đời không trải đầy hoa chớ. Mà nàng có đâu hay Kim Trí Tú phải nằm gai nếm mật mới có được như ngày hôm nay.


- Cô ba Tú cũng khó nữa, rất khó nên mày hầu thì coi chừng. Cổ không hắc dịch như mợ hai đâu, miễn mày làm tốt là không sao


Trân Ni gật đầu tiếp thu, nàng nhớ lời má dạy. Ai nói gì cứ gật đầu thu nạp, dù gì cũng mới vào nên lạ nước lạ cái.



Trân Ni vào hầu trong nhà cũng độ hơn nửa tháng nay. Đúng như con Liên nói, mợ hai nhà này tính tính khó ăn khó ở, lúc nào cũng chửi mắng người hầu. Nàng nghe lời nên ít khi đụng trúng mợ ta.



Chỉ có điều Trân Ni chưa thấy được mặt cô ba Tú lần nào cả. Cổ suốt ngày chỉ ở trong phòng, không thì tối mịt nghe tiếng nổ máy xe là biết cô ra ngoài. Có mấy lúc nàng tưới cây ngoài cửa nghe cô nói mấy cái tiếng gì không hiểu được. Phòng cô ba luôn sáng đèn đến tận tối khuya mới chịu tắt.











Trân Ni tì cằm lên đầu gối ngồi ngắm trăng, nàng nhớ nhà lắm, nhớ cha má với mấy đứa em. Mấy đêm đầu ngủ không ngon gì cả, chắc do lạ chỗ.


- Hức...- tiếng khóc nhỏ xíu vang lên.


- Ai đây?


Một giọng nói âm thầm phát ra làm nàng giật mình ngồi dậy lau vội nước mắt.


Trời ơi, đừng nói đây là cô ba Tú nha. Trân Ni hoảng hốt liền cúi đầu lên tiếng - Dạ..dạ con là Trân Ni, là người hầu mới...


- Ngước mặt lên


Trân Ni có chút lúng túng nhưng vẫn nghe lời ngẩng lên cho cô xem


- Mấy tuổi?


- Dạ con năm nay 18


- Mắc gì ngồi khóc? Ngồi trước phòng tao nữa chớ?


- Dạ...con xin lỗi cô ba, tại con nhớ nhà quá con chịu hông có nổi. Ngày mai con kím chỗ khác khóc, hông khóc ở đây nữa đâu


- Mày khóc ở đâu tao cũng nghe được hết á, cho nên im liền, đi mần chớ có phải buôn hương đâu mờ khóc chớ! Tao hong có thích con gái mít ướt đụng cái là khóc, biết chửa?

Trân Ni cúi đầu chọt chọt hai ngón tay lại, môi chu chu ra. Cô ba nói cũng đúng.

Trí Tú thở hắt một hơi, cái đám bạn chết tiệt đó đổ cái quái gì vào rượu cô vậy không biết nữa - Mày!! xuống bếp, đun cho tao ly nước ấm. Nhanh lên, aizzzz


- Dạ cô con mần liền


Nói xong liền tít bỏ chạy. Thở phào, cô ba mặc gile, thật lạ so với con gái thời nay. Hình như cô ba uống rượu, da đo đỏ do rượu nữa, đã xinh đẹp thêm nhờ nó mà xinh hơn bội phần. Quả nhiên thiên hạ đồn chẳng sai, ông bà thương cô thế là đúng rồi









Trí Tú xoắn tay áo lên đến nửa tay, nới cái gile ra một chút cho dễ thở. Lạp Lệ Sa đó dám chuốc cô, được lắm Kim Trí Tú đây nhớ rõ.


Cốc cốc .


Trân Ni gõ cửa. Trí Tú biết liền hừm một tiếng cho phép vào. Nàng bê một khay gỗ, nước ấm cùng một cái khăn ướt.


- Dạ con thấy cô đi bên ngoài về nên lấy thêm khăn cho cô lau mặt ạ.


- Ừm


Trí Tú gật gù, con nhỏ này cũng có tâm đó chớ. Nhìn kĩ thì tướng tá có hơi....lùn một chút nhưng cũng không quan trọng, dân An Nam nhỏ con cơ mà. Tuy là dân nghèo nhưng da rất trắng, bàn tay thon đẹp vô cùng, đặc biệt là có hai cái má ú như mấy cái bánh bò mới nướng. Trông thì cũng....


Đợi Trí Tú xong xuôi Trân Ni cũng xin phép ra ngoài. Hồi nãy có trộm nhìn gian phòng của cô. Toàn sách là sách, áo vest, gile, áo mũ quan Án nữa. Phòng cô ba có một mùi hương nhẹ, trầm trầm như gỗ quý, ấm áp vô cùng.

















- Mắt mày đui hay gì mà đụng trúng tao, con nhỏ này!!

Sáng sớm tinh mơ, tiếng tru tréo của mợ hai ồn ào hết cả gian nhà. Trân Ni hoảng sợ quỳ rạp xuống xin lỗi. Thật xui xẻo cho nàng lại đụng trúng mợ hai vào lúc này.


- Con xin lỗi mợ hai, con xin lỗi mợ, mợ tha cho con đi mợ

Trí Tú thức rất sớm, từ bé đã thế rồi. Thay một bộ bà ba lụa trắng rồi mang một quyển sách lên nhà trên đọc. Nhíu mày nhìn cảnh mợ hai la ó, lại nữa rồi đấy, chẳng hiểu sao cha má cô lại rước cái thể loại này về làm dâu không biết.


Định làm ngơ bỏ đi, nhưng nhìn đứa hầu có chút quen mắt, là con nhỏ mít ướt đêm qua kia phải không?


- Mày!! Hôm nay tao sẽ cho mày một trận, con Tâm!! Lấy cái roi ra cho tao


- Hức..con xin mợ tha cho con


- Cái ngữ như mày là phải đánh cho đã tay rồi đuổi đi, thứ dân đen bần hèn làm dơ áo tao!!

Mợ hai nhận được cây roi của con Tâm liền vung tay trước con mắt hếch lên đầy thách thức của nó. Trân Ni là cái gai trong nhà, là thứ đe dọa tình cảm của nó dành cho thằng Được.

- BỎ XUỐNG !






20231216 - Tracy Montague

Học 7h mà 4h sáng t mới đi chơi về hậu quả ngủ quên. Ngủ mà cái đt teng teng là t biết ai rồi đó, khóc mất thôi trời ạ.

Chap này 100🌟 t up hai chap trong 1 ngày😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro