Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đại tỷ xin tha mạng, chúng ta không thể nói chuyện nhẹ nhàng được hay sao?". Trí Tú vừa né vừa cầu xin, cô nghĩ nếu cô biết được tương lai sẽ như thế này thì cho cô ngàn lượng bạc cô cũng không dám tò mò nữa.

Mặc Gia Kiều kiếm băng băng chém tới, nàng không quan tâm lời Trí Tú xin tha mạng. Nàng chỉ thấy tốn thời gian, tên trước mặt cứ như con chuột nàng chém hoài không tới hắn, đáng ghét.

* Xoẹt *

Lưỡi kiếm lướt qua bên mặt của Kim Trí Tú, máu đã đổ, lần này cô đã không né kịp. Trí Tú cảm nhận sự đau đớn trên khuôn mặt, nhíu mày. Nhìn chăm chăm vào Mặc Gia Kiều, nàng không cho ta nói, ta liền chơi xấu. Tiểu nhân mà còn sống còn hơn làm đại nhân nằm trong hòm.

Kim Trí Tú ánh mắt lóe sáng, không còn chạy trốn, cô quay lưng lại, đối mặt với Mặc Gia Kiều.

" Chỉ có như vậy? Lại tới ". Kim Trí Tú khiêu khích, này chiêu thức còn là thầy Park từng chỉ đâu.

" Đi tìm chết ". Mặc Gia Kiều tức giận, nàng vừa chém được hắn, hắn có cái gì mà dám lên mặt với nàng chứ. Đến chết còn mạnh miệng, nàng tốt bụng thành toàn cho hắn.

Mặc Gia Kiều kiếm đi thẳng tới, Trí Tú nhanh nhạy khom người né qua bên phải, cô bước tới sát người Mặc Gia Kiều, tay trái đẩy tay cầm kiếm của nàng sang ngang, tay phải trụ lấy tay trái bị đau của Mạc Gia Kiều, xoay người trụ chân, chớp mắt vật ngã Mặc Gia Kiều. Sau khi thành công vật ngã nàng, cô đoạt lấy kiếm, chỉa vào nàng còn đang nằm dưới đất, hỏi.

" Chúng ta bây giờ có thể nói chuyện được chưa?". Kim Trí Tú thở hồng hộc, chạy nãy giờ còn phải dùng sức, cô có chút mệt.

Mặc Gia Kiều tay trái còn bị thương lại bị cô nắm lấy quật ngã, thoát chốc lơi lõng mới bị đoạt kiếm. Mặc Gia Kiều tay phải ôm vai trái nhìn lên Trí Tú, trong mắt toàn là sát khí. Mặc Gia Kiều một mình lăn lộn trong giang hồ, tuy đã từng bị thương, nàng lại tự nhận mình từ đó đến nay chưa bao giờ như vậy chật vật quá.

Mặc Gia Kiều không lên tiếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm Trí Tú, nếu ánh mắt có thể giết người, Trí Tú liền đã chết không biết bao nhiêu lần.

Thấy nàng mãi không trả lời, Trí Tú lại hỏi.

" Mặc Gia Kiều, ngươi và ta có thể nói chuyện nhẹ nhàng hay không", thấy nói suông không đủ làm người tin, cô còn buông kiếm, nói " Ta thả kiếm, ngươi phải bình tĩnh, không lại được dùng kiếm đuổi ta ".

Kim Trí Tú cảm thấy mình đã cố gắng hết sức bày tỏ mong muốn, cô nghĩ nàng sẽ chấp nhận đi. Lại không ngờ Mặc Gia Kiều toàn thân sát ý đúng là biến mất nhưng thay vào đó cô nhìn thấy.... kiên cường?

Mặc Gia Kiều nghĩ Trí Tú buông kiếm là vì khinh thường bản thân mình quá yếu, không đáng để cô dùng kiếm. Nàng làm sao có thể để người khác khinh thường? Là người giang hồ, có thể chết không thể nhục.

" Muốn giết muốn chém thì tùy ngươi, ta sẽ không nói bất cứ thứ gì, cũng sẽ không cầu xin tha mạng". Mặc Gia Kiều chắc nịch nói.

Bên kia Mặc Gia Kiều đều chuẩn bị chết xong xuôi, bên này Trí Tú bị nói đến ngu người. Cô nhìn Mặc Gia Kiều với ánh mắt không thể tin được.

" Ta nói giết nàng lúc nào, nàng bị điên? Lại nói người giang hồ thua đều phải chết?"

Mặc Gia Kiều chán ghét Trí Tú, chán ghét ánh mắt cô vẫn không nhìn nàng, trì độn ngu ngốc. Bị tên này giết nàng không phục.

" Ngươi đừng nhiều lời.... " động thủ đi.

" Khoan đã, ta nói muốn giết ngươi bao giờ?", Trí Tú là thật sự hoang mang, người thời này suy nghĩ cô không thể hiểu được, " Ta đều nói chỉ muốn nói chuyện, ta không muốn đánh ngươi, là ngươi một mực lấy kiếm chém ta, còn chém tới ta mặt, về sau để lại sẹo đâu, ngươi có chịu trách nhiệm được không?"

Kim Trí Tú sờ sờ vết chém trên mặt, máu còn chưa khô hẳn, cô ủy khuất mà nhìn Mặc Gia Kiều.

Mặc Gia Kiều bị cái này nam nhân khuôn mặt ủy khuất làm cho muốn nôn. Nàng còn chưa thấy qua nam nhân nào như vậy đâu.

" Ngươi nam nhân thúi, đừng làm ta ghê tởm "

" Ai là nam nhân, ta là nữ" Trí Tú phản bác, " Mặt có sẹo phải xấu lắm đâu, ngươi có thuốc bôi không?".

Trí Tú nghĩ, chắc hẳn ở chỗ này cũng phải có thuốc bôi sẹo đi, Mặc Gia Kiều không có thì chỉ chỗ cô đi mua cũng không quan hệ, đều có thể được.

Mặc Gia Kiều lần này nghe xong liền ngốc, hắn lại đùa giỡn nàng.

" Ngươi cho rằng ta mù, nam nữ ta đều không phân biệt được hay sao". Mặc Gia Kiều tức giận quát lớn.

" Ta thật là nữ nhân ", Trí Tú do dự một chút, thẹn thùng nói " Nếu... Nếu ngươi không tin, ta...ta có thể cho ngươi sờ?"

Kim Trí Tú nghĩ nghĩ, Mặc Gia Kiều đẹp như vậy, để cho nàng sờ một chút, không lỗ.

Mặc Gia Kiều thấy cô thẹn thùng đỏ mặt, do dự hỏi.

" Ngươi thật là nữ tử?". Mặc Gia Kiều không tin tưởng mấy hỏi hỏi.

" Từ lúc cha sinh mẹ đẻ, phải là nữ tử", Trí Tú bước đến gần nàng, " Nếu còn không tin, ta thật sự có thể cho ngươi sờ, dù sao đều là nữ tử không sao cả" chết liền, cho dù là nữ nhưng cô thích nữ nhân a.

Mặc Gia Kiều bị cô thuyết phục, lại còn nghi hoặc hỏi qua chuyện khác.

" Ngươi vừa nãy nói đều là thật? Từ đầu đến cuối"

" Đều là thật, ta là nữ, ta vào đây làm vì mắc nợ, trả nợ xong thấy ở đây rất tốt cho nên ở lại. Cuối cùng ta không muốn giết ngươi, ta sẽ không giết người. Ta hỏi chỉ vì tò mò mà thôi, không nghĩ đến ngươi không nói lý như vậy" Trí Tú theo thật trả lời.

" Ngươi nói ai không nói lý", Mặc Gia Kiều buồn bực gằn giọng, không chịu thua kém phản bác, "Còn không phải ngươi nói chuyện quá khó tin "

" Đến đây, ta đau, đỡ ta dậy", Mặc Gia Kiều không còn hiểu lầm, cực kỳ tự nhiên sai vặt Trí Tú.

Trí Tú trong mắt Mặc Gia Kiều hiện tại không còn là nhân vật phong vân võ công cao, bí ẩn gì mà đơn giản chỉ là ngốc bức, đi ăn còn bị bắt ở lại làm việc không ngốc chứ gọi là gì.

Trí Tú một tiếng được, đi sang đỡ dậy Mặc Gia Kiều.

Mặc Gia Kiều lợi dụng Trí Tú đưa tay đỡ mình bắt lấy cơ hội hồi nắm tay cô, nàng muốn kiểm tra Trí Tú công lực, mà kiểm tra xong Mặc Gia Kiều hai mắt trống rỗng, khuôn mặt trắng bệch.

" Nàng không có công lực, ta bị một nữ tử không có công lực đánh bại". Mặc Gia Kiều khóc không thành tiếng. " Chuyện này nhất định không được lộ ra ngoài"

Mặc Gia Kiều trong lòng nghĩ nghĩ cách bịt miệng Trí Tú, mà Trí Tú nang vàng ngơ ngác không hề biết gì, ngoan ngoãn đỡ nàng lên giường.

" Ngươi học võ công ở đâu? ", dù thế nào, Mặc Gia Kiều cũng muốn xác nhận một chút dù sao trên giang hồ nhiều loại võ công, cũng có loại che giấu được công lực.

" Ta? Ta không biết võ công là gì a, nhưng ta có học võ thuật, ta học từ nhỏ".

Trí Tú trả lời không hề nghi ngờ gì. Lại làm Mặc Gia Kiều sắc mặt càng tệ, quả nhiên cô không có võ công sao.

Mặc Gia Kiều kiên nhẫn hơn, giải thích cho Trí Tú võ công là gì, đại khái là có thể vượt nóc, băng tường không tốn sức. Nhìn Trí Tú ánh mắt hâm mộ sáng lên, Mặc Gia Kiều cảm thấy tuyệt vọng.

Quả nhiên tự mình lừa mình kết quả không bao giờ tốt.

Hai người hàn huyên một lúc lâu, Trí Tú mới biết được Mặc Gia Kiều là thiếu chủ của một tổ chức ám sát cao cấp tên là Sát Vô Thiên, hôm nay vì đi ám sát tứ hoàng tử mới bị thương trở về. Cái này Mỹ Túy Lâu cũng là sản nghiệp của tổ chức dùng để che dấu con mắt thế nhân và thu thập thông tin.

Kim Trí Tú bị Mặc Gia Kiều kể chuyện ngưỡng mộ đến chết. Khi nàng mở lời mời cô gia nhập tổ chức cô ham vui liền đồng ý rồi. Bởi vì cô sẽ không giết người cho nên Mặc Gia Kiều nói sẽ cho cô làm bên phần thu thập thông tin. Trí Tú vui vẻ chấp nhận.

" Ta lớn hơn ngươi từ nay về sau ngươi gọi ta là Mặc tỷ", dừng một chút Mặc Gia Kiều nhìn ra bên ngoài trời ửng sáng, ném trong tau một lọ thuốc nhỏ cho Trí Tú, thở dài," Cái này là thuốc bôi xẹo, ngươi lấy về bôi mỗi ngày ba lần là được, bây giờ ngươi về phòng đi, ta muốn nghỉ ngơi". Mặc Gia Kiều làm trò trước mặt Trí Tú nằm xuống giường.

" Đa tạ, Mặc tỷ ngủ ngon ". Trí Tú không có ý kiến, hạnh phúc ôm thuốc về phòng rồi.

Đợi Trí Tú đi khuất, Mặc Gia Kiều ánh mắt sắc bén lên, nàng ra lệnh cho thuộc hạ điều tra về Trí Tú, người trong giang hồ, tin tưởng không thể tuyệt đối.

Một đêm vô mộng, Trí Tú ngủ đến tận giữa trưa, cô là bị Na Ưn kêu tỉnh.

" Mặc tỷ kêu ngươi đến phòng của tỷ ấy "

Na Ưn cùng cô cùng nhau đi đến phòng của Mặc Gia Kiều, đến tận trong phòng cũng không ra ngoài.

Thông tin điều tra từ sáng sớm đã được chuyển đến cho Mặc Gia Kiều, nàng tìm không thấy điểm khả nghi cũng không tìm thấy thông tin gì đáng giá, tất cả đều quá ít. Trí Tú người này giống như là từ hư không ra tới giống nhau, từ bé đến lớn vậy là chỉ có mỗi một người gặp được cô. Chính là Trịnh Hoài được cô cứu gần một tháng trước. Trịnh Hoài nói cô từ nơi khác đến, Mặc Gia Kiều cũng không thể nghe liền tin.

Điều tra đã không được vậy thuận theo số phận đi, theo dõi theo thời gian.

Lần này gọi Trí Tú đến là để đưa cho cô ngọc bội của Sát Vô Thiên, cái này là ký hiệu nhận dạng, đã là người của tổ chức đều sẽ có. Cũng lần này nàng nói cho cô biết Mỹ Túy Lâu đúng là sản nghiệp của Sát Vô Thiên nhưng không phải tất cả người trong đó đều là người của Sát Vô Thiên, chỉ có số ít mà thôi. Trong đó có Mỹ Nhân tỷ tỷ, Liễu Lam, các hộ vệ giấu mặt và Na Ưn.

Na Ưn thấy cô nhận xong ngọc bội, tiến tới khoác tay lên cổ cô ngả ngớn nói.

" Trí Tú ngươi được lắm, nhìn ngươi ai mà biết ngươi có võ đâu lại còn là nữ nhân, ta nhìn không đến đó ", nói xong còn tự cười.

Trí Tú nhìn cô, hiếm thấy không đẩy tay cô ra vui vẻ nói.

" Về sau còn nhờ ngươi chiếu cố, Na Ưn tỷ tỷ"

" Ghê tởm, gọi ta là Na Ưn ", Na Ưn tay siết lấy cổ cô, khó chịu nói.

" Được rồi, Na Ưn, Na Ưn tha mạng ". Trí Tú khó thở xin tha, Na Ưn cũng đến mức thì buông, không có thật sự siết tới.

" Được rồi, ồn ào, đi ra ngoài". Mặc Gia Kiều đuổi khách.

Trí Tú từ nay có thêm thân phận mới, cô cảm thấy thân phận này thiệt ngầu, còn là gián điệp đâu. Nhưng cô không biết, cũng nhờ thân phận này đưa đẩy trong tương lai cô sẽ bị vướng vào những chuyện không thể vãn hồi.

-----














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro