Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại điện hoàng cung. Kim Tử Quân giận dữ ném vở nghiên mực.

" Vô dụng, ta dùng quốc khố bồi dưỡng các ngươi để bảo vệ quốc gia, bảo vệ an nguy của hoàng tộc. Các ngươi lại để cho thích khách đến tận phòng Kim Khang rồi giết hắn, chưa kể các ngươi còn để cho một tên thích khách trốn thoát. Đúng là một lũ vô dụng"

Cả đại điện sau đó an tĩnh như tờ, tể tướng, lại bộ thượng thư, thiếu phó, quan văn võ không một ai dám lên tiếng, hít thở cũng chủ động biến nhẹ. Hoàng thượng bạo phát, ai cũng muốn giữ mạng.

Cuối cùng sau một lúc lâu, Kim Tử Quân tự mình bình tĩnh, nhìn đến Tần Sinh đang quỳ giữa đại điện nói.

" Lui đi "

Kim Tử Quân cũng không phải ngày đầu làm vua, hắn tự biết được đứa con Kim Khang của hắn có bao nhiêu tốt đẹp, lại có bao nhiêu hư thối. Nhưng mà lại có hư thối nữa cũng chẳng sao, chỉ cần Kim Khang không làm ra chuyên quá lớn thì hắn vẫn có thể dung túng.

Lại không tốt cũng là con của hắn, hắn không đau nhiều cũng đau ít. Chỉ là nói dưới hắn mí mắt lại có người đến giết con hắn sau đó thoát được, điều đó làm hắn cực kỳ khó chịu.

Nề hà Kim Khang trong mắt dân chúng hình tượng không thế nào đẹp, hắn cũng không có đăng lệnh truy nã tiếp thích khách. Hắn nghĩ với tiếng tăm của con hắn, dân chúng sẽ còn tung hô che chở thích khách đâu. Hơn nữa, việc này không phải gián tiếp nói lên thị vệ hoàng cung toàn là một lũ ô hợp vô dụng hay sao. Hắn không muốn càng chữa càng tệ, cho nên hắn liền phải gặm chặt cái này tức giận, thông cáo ra ngoài là Kim Khang bệnh nặng không qua khỏi, tang lễ liền ba ngày qua loa liền xong rồi.

Nhưng hắn không cam tâm, hắn vẫn thấy nghẹn cảm khó chịu. Cuối cùng hắn tìm được Tần Sinh, bao cát cho hắn phát tiết mới thấy đỡ một chút.

Hình phạt rất nhanh đã đến, trưa hôm sau Tần Sinh nhận được thánh chỉ giáng cấp, cắt của hắn ba năm bổng lộc, còn bị đưa đi đến biên ải làm lính giữ biên cương.

Tần Sinh tâm là không phục, rõ ràng tên Kim Khương Chiến ngăn cản không cho hắn tìm thích khách, trở về hắn lại phải chịu phạt vì để thoát thích khách. Hắn muốn thưa lên Hoàng thượng. Nhưng ba của hắn đối với Khương Chiến nói là nghe, còn thiếu vẫy đuôi vui mừng. Nhìn ba một bộ đáng đương cẩu, thế chết trung thành hắn không thể không nhịn xuống bất mãn, thuận theo thánh chỉ bị đày đến biên cương.

Việc này lần này dừng lại ở đây. Sau lại có Thân vệ tướng quân Vệ Tư gợi ý huấn luyện thêm thị vệ, một người rồi hai người, cuối cùng Kim Tử Quân thông qua, thánh chỉ liền xuống dưới.

Do đó ngay ngày hôm sau người ta thấy binh lính hoàng cung tới dán thông cáo, tuyển mới thị vệ.

Ba ngày sau mở cửa hoàng cung, chính thức chọn tuyển.

Mặc Gia Kiều nghe được thông tin trong lúc đang giải quyết sự vụ, ánh mắt một lóe, nàng có một ý tưởng.

Nàng nghĩ nàng có thể nhân lúc này chuẩn bị trước một chút đường lui.

Lần trước vì ám sát Kim Khang nàng đã phải đích thân ra trận cũng đem theo tám người, đều là cao thủ. Dù sao cần giết cũng là hoàng cung người, nàng vô cùng cẩn thận. Sát Vô Thiên trước nay ám sát toàn là một người ra tay, nhưng lần ấy vì bảo hiểm khởi kiến nàng chuẩn bị đến đông như vậy nhiều người, cuối cùng vẫn là vì thiếu thông tin mà xảy ra sai lệch dẫn đến nàng tám người cùng đi thuộc hạ bỏ mạng. Nàng là thiếu chủ, cần thiết chịu trách nhiệm cũng không thể để loại này sai lầm lại xảy ra thêm một lần nào nữa.

" Liễu Lam, gọi Trí Tú đến đây cho ta "

Trí Tú đang làm việc thì bị kêu lên, Liễu Lam tay vuốt từ vai đến dưới lưng làm Trí Tú nổi hết da gà. Cô xoay người né tránh cái tay hư của Liễu Lam. Khó chịu nói.

" Ngươi làm cái gì?"

Liễu Lam làm bộ như không cảm thấy Trí Tú khó chịu, nàng bước lại gần đến cô, một tay nắm lấy tay cô, đưa mặt sát gần bên tai cô nhẹ thổi hơi, sau đó dụ hoặc nói.

" Ta? Ta muốn gì ngươi không biết sao? "

Liễu Lam biết Trí Tú liền sẽ động thủ, nhanh nhạy lùi về sau hai bước, vứt cho cô cái mị nhãn, đứng đắn nói.

" Mặc tỷ muốn gặp ngươi ", Liễu Lam chơi đùa xong liền chạy.

Trí Tú cả người vẫn bị cảm giác ngứa ngứa từ cái thổi hơi kia làm phản ứng chậm. Đến lúc cô bình thường trở lại thì Liễu Lam đã đi mất rồi.

" Đồ yêu tinh ", Trí Tú không nhìn được nói xấu một chút, Mặc tỷ muốn gặp thì muốn gặp, chuyển lời có cần phải làm ra bộ dáng hồ linh đó không chứ. Cô ta rõ ràng muốn chơi mình.

Trí Tú nhanh chóng đi đến Mặc Gia Kiều phòng, trước đây nàng gọi cô toàn là để mua đồ ăn ngon, lúc đi mua cô còn có thể ăn vụng.  Cũng phải nói Mặc tỷ chọn chỗ toàn là cực phẩm đâu.

Thịt dê, thịt gà, thịt bò, bánh nướng, bánh bao, không biết hôm nay được ăn cái gì. Trí Tú nghĩ liền thèm, nước miếng cũng vô thức trào ra.

Lúc đến trước cửa phòng của Mặc Gia Kiều, Trí Tú nuốt nuốt nước miếng, cô không muốn trong thèm khát như vậy, thật không có tiền đồ.

" Mặc tỷ, ta là Trí Tú "

" Vào đi ". Mặc Gia Kiều từ bên trong nói vọng ra ngoài, nàng đợi Trí Tú vừa vào trong liền nói thẳng, " Ta muốn ngươi đi làm thị vệ trong hoàng cung "

Đồ ăn không có, Trí Tú trong mắt ánh sáng dần ảm đạm.

" Thị vệ? "

" Đúng, làm thị vệ trong hoàng cung, giống như Tần Sinh như vậy", Mặc Gia Kiều thấy cô ánh mắt ảm đạm, nghĩ cô không đồng ý cho nên lại nói, " Chúng ta cần có gián điệp trong cung, lần trước hành động thiệt hại quá nhiều, ta không nghĩ lại mạo hiểm như vậy"

" Ta là duy nhất một người? ". Trí Tú trong lòng không hiểu rõ lắm, tuy nhiên đây là lần đầu tiên Mặc tỷ yêu cầu, không quá thích hợp từ chối.

" Đúng, có ngươi ở trong đó lần sau có hàng động liền thuận tiện hơn nhiều", Mặc Gia Kiều không hiểu cô còn thắc mắc những cái gì, kiên nhẫn trả lời từng câu một.

" Ta sẽ không giết người ", cái gì mà hành động nha, Trí Tú bản thân sẽ là không giết người.

" Ngươi biết võ công sao? ", Mặc Gia Kiều không nhịn được khinh thường, này nữ nhân nghĩ mình là ai.

" Sẽ không ", Trí Tú ngơ ngẩn, cô không nghĩ chủ đề liền như vậy chuyển qua chuyện này.

" Đúng rồi, ta đưa ngươi vào làm thị vệ, có nghĩa là để thu thập thông tin, làm mấy chuyện nhẹ nhàng phù hợp với ngươi. Muốn giết người ta cũng không sẽ kêu ngươi", Mặc Gia Kiều cười mỉa, "Ta sợ ngươi giết không được người, chạy cũng không thoát"

Ách, quá mức thẳng thắn một người, Trí Tú lần này hiểu rõ, hiểu xong thì cảm thấy mình ảo tưởng nãy giờ toàn là chuyện không đâu. Trên mặt cô hiện tại nhìn gần sẽ thấy nhạt nhạt đỏ ửng, hảo ngại ngùng.

" Ta có thể không làm sao? ". Ngại ngùng thì ngại ngùng, cô sẽ không ủy khuất bản thân nha.

" Tại sao không? ", Mặc Gia Kiều nắm không được suy nghĩ của cô,  nàng không bắt cô giết người, cũng không ép cô làm cái gì nặng nhọc, sao lại từ chối?

Chỗ này ăn ngon ngủ yên, chơi cũng vui, còn có bạn. Ta mắc gì phải đi làm thị vệ quèn đâu? Trí Tú nghĩ như vậy, nhưng cô sợ nói ra sẽ bị la. Cho nên Kim Trí Tú hạ giọng, ưỡn ngực, làm cho bản thân trở nên nghiêm túc một chút sau đó nói ra lý do đã suy nghĩ sẵn.

" Còn vì sao nữa ta.... "

" Trong hoàng cung đồ ăn là ngự trừ cung đình làm, đồ ăn ngon nhất thiên hạ đều ở hoàng cung nha, Trí Tú, ngươi nỡ bỏ qua cơ hội này sao". Na Ưn từ phía sau xuất hiện, theo thói quen đưa tay vòng lên vai Trí Tú, híp mắt mà khoe khoang," Ta từng được ăn một lần, trong cung  mọi thứ đều là mỹ vị trần gian đâu, thịt cá đều là hảo hạng. Ta còn nhớ lần đó ăn gà, miếng thịt như thế mọng nước, lại còn thật thơm, cái kia cá cũng thật sự không thể bỏ qua. Còn có sườn bò, sườn bò nướng thơm đến mũi ta sau đó hai tuần còn ngửi được...."

" Khụ, Ta sẽ cố gắng hết sức ". Trí Tú không còn lý trí, nước miếng đã không ngừng tuôn ra, đồ ăn là chân ái, " Khi nào phải đi "

Mặc Gia Kiều nhìn Trí Tú mặt mày rạng ngời, miệng nâng đến mang tai chỉ cảm thấy vô ngữ. Nàng nói nãy giờ về trách nhiệm, về đồng bọn, sự quan trọng đều không bằng.... đồ ăn?

Mặc Gia Kiều am hiểu lòng người bao nhiêu năm là thế, cuối cùng thua trước một người không có dục vọng như Trí Tú, nàng cảm thấy vừa ngoài ý muốn lại không ngoài ý muốn.

" Ba ngày nữa bắt đầu tuyển chọn ", Mặc Gia Kiều cho Na Ưn một cái ánh mắt, " Nói xong, ngươi có thể đi "

" Đi, ta dẫn ngươi đi ăn mì, chỗ này ta mới phát hiện ra, cực kỳ ngon", Na Ưn bắt lấy Mặc Gia Kiều ánh mắt, nhanh chóng kéo Trí Tú ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro