Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày hôm ấy, Trân Ni giữ lời với Thái Anh, nàng không còn bóc lột Trí Tú nữa. Thái Anh cũng có lại công việc của mình. Mọi người đều khá vui vẻ.

Ngày đầu tiên được thả Trí Tú nhất vui vẻ là được ăn chung cùng với mọi người, dạo trước cô đều vì đợi Trân Ni ăn xong rồi mới được ăn cho nên lần này được ăn cơm đúng giờ cô rất là vui.

Sắp đến giờ ăn sáng, Trí Tú phấn khởi nhảy chân sáo ra đến nhà ăn, còn sớm cho nên chưa có người đến, Trí Tú cũng thức thời ở bên ngoài chờ đợi, đến lúc có một hai người vào rồi cô mới đi vào. Nhìn thấy đồ ăn xong hai mắt Trí Tú đều sáng, cô nghĩ rằng, quả nhiên đồ ăn mới nấu xong với đồ ăn hâm lại sẽ khác nhau.

Nhà ăn cổ đại không khác hiện đại là mấy, chính là kiểu đồ ăn nấu sẵn bỏ trong khay lớn, ăn bao nhiêu lấy bao nhiêu cái loại này.  Cơm cho thị vệ và thị nữ đương nhiên không ngon bằng cơm của Trân Ni ăn nhưng cũng không kém quá nhiều, Trí Tú đang ăn nốt miếng trứng nghĩ.

Kim Trí Tú lúc này cực kỳ thỏa mãn, cô có thể ngồi ăn xong bữa cơm ngon sau đó trở về lại đi ngủ. Mấy ngày trước làm việc cả người còn đau mỏi, hôm nay cô nghỉ ngơi thật tốt.

Chỉ là mọi việc không có theo kế hoạch của Trí Tú.

Cô vừa mới đứng dậy thì có một bàn tay đặt trên vai của cô, to lớn và thô ráp, tay nam nhân. Trí Tú theo bản năng vừa định tránh né, nhưng mà cái bàn tay kia không ở lại lâu lắm, chưa đợi cô né thì đã rút về rồi.

" Ngươi tên gì nha, thị vệ mới? Ta chưa bao giờ thấy ngươi trước đây?"

Người đang nói là Tần Khôn, hắn là trưởng thị vệ phủ công chúa. Thường ngày trông coi an toàn của toàn phủ công chúa.

Có một tên thị vệ canh cửa bị đau bụng, hắn còn chưa tìm được canh cửa khác đâu, Tần Khôn còn tính toán tự mình đi canh cửa một chút may mắn gặp được Trí Tú.

Trí Tú nhìn Tần Khôn, nam nhân tầm tứ tuần, vóc dáng to lớn, cao hơn cô cả một cái đầu, thân mang vũ trang, cái giáp nặng cả cân đâu, Trí Tú đột ngột cảm thấy hắn thật tội nghiệp, cả ngày hắn mặc giáp đi vòng vòng quá tội đi?

" Ta là Kim Trí Tú", cô không biết hắn hỏi cô tên cô làm cái gì, vì lịch sự vẫn là trả lời đi.

" Ngươi là mới tới thị vệ đi? ", Tần Khôn ánh mắt mong chờ, hắn có được nghỉ trưa hay không còn nhờ vào Trí Tú đây.

" Đúng vậy a", Trí Tú nghĩ, chính mình đến mới được hai tuần, coi như là mới đi?

" Tốt, ta là Tần Khôn, thị vệ trưởng phủ công chúa.  Hiện tại ta có việc giao cho ngươi", Tần Khôn ánh mắt dừng một chút, nhìn trên dưới Trí Tú, " Ngươi đến khu giáp phục lấy đồ mới, đi canh cửa phủ đi "

Nói xong hắn nhìn ngang nhìn dọc, đột nhiên tóm được một thị vệ khác, Tần Khôn chỉ vào Trí Tú sau đó nói với tên thị vệ kia là.

" Ngươi dẫn hắn đi lấy giáp phục, sau đó đưa hắn đi canh cổng"

Trí Tú nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu:"...."

Hắn còn không thèm hỏi mình một lần, dân quyền ở đâu. Tư bản bóc lột.

Thế là, Trí Tú căn bản chưa nói một lời, cũng không có cơ hội phản kháng. Hắn nói hợp tình hợp lý, hắn bảo cô là thị vệ vốn là phải làm việc, nói xong Trí Tú cảm thấy mình giống như vô tình trốn việc hai tuần đâu?

Cuối cùng là ngoan ngoãn Trí Tú nghe theo cái kia Tần Khôn, mặc lên giáp phục, được dẫn ra đến cửa rồi.

Trí Tú đứng được chưa đầy mười phút chân đều mềm, sự vui vẻ được thoát đi chế độ Trân Ni không còn sót lại chút nào, bất giác Trí Tú nghĩ, thà làm cho nàng còn hơn đứng đây như thế này.

Áo giáp rõ ràng không được giặt sạch sẽ, còn hôi, Trí Tú không phải người ở sạch nhưng cô rất ghét mùi đàn ông, cô cứ cảm giác trước đây có một nam nhân khác mặc này áo giáp đi chém giết khắp nơi, màu và mồ hôi giặt mãi không sạch liền muốn nôn, cả người đều không khỏe. Lại nói, áo giáp quá nặng, Trí Tú học võ từ nhỏ, đương nhiên về sức mạnh có thể ăn đứt bạn nữ cùng giới, nhưng chính là chịu vẫn không nổi nha, cô uống ước tính cái này giáp đều mười cân đâu. Cả đi qua đi lại đều khó khăn, Trí Tú cảm giác giống như mình bị phạt, phải vác thùng nước đứng một góc như ở hiện đại. Nhưng mà thùng nước cùng không nặng mười cân đâu, thật sự chân đều phải mềm.

Nhìn lên trời, mặt trời buổi sáng còn chưa thiêu đâu, cô phải đứng tới bao giờ? Sẽ thay ca sao.

Canh cửa thị vệ lúc nào cũng sẽ có hai người, mỗi bên một người.  Trí Tú cảm thấy đứng yên thật quá chán cho nên cô đã thử bắt chuyện với bên kia thị vệ, nhưng mà người ta căn bản không coi cô tồn tại. Chính là liếc mắt đều không thèm.

Cô căn bản không cần mặt nóng dán mông lạnh, cuối cùng dứt khoát im miệng.

Thái Anh sau khi được làm việc cùng vui vẻ, nàng vui vì làm việc cùng vui vì quan hệ của công chúa và Trí Tú có điểm tiến bộ.

Sáng nay sáng sớm nàng hầu hạ Trân Ni xong xuôi, muốn tìm Trí Tú liêu một chút, nàng còn thuận tiện giấu mấy cái bánh tồn cho Trí Tú, ai bảo nàng biết nàng ca ca ham ăn đâu. Nhưng mà nàng kiếm không thấy, nàng kiếm không thấy được nàng ca ca Trí Tú.

Thái Anh tìm kiếm lâu thật lâu, đến tận khi nàng phải lần nữa quay lại hầu hạ Trân Ni khi, nàng vẫn là tìm không thấy!

Phác Thái Anh biết Trí Tú có thể tự lo cho mình, nhưng là nàng ca ca miệng có điểm xấu, nếu là đi lung tung đắc tội với ai liền tiêu rồi. Cho nên Thái Anh lo lắng vẫn hoàn lo lắng, nàng đã hỏi tất cả những người nàng gặp nhưng không có ai thấy Trí Tú cả. Nàng biết nếu là hỏi Trân Ni liền tính sẽ tìm thật nhanh, nhưng mà nàng không dám, hai người đó còn không có hòa hoãn đâu.

Thái Anh đúng giờ đem lên cơm cho Trân Ni, nàng làm thực tốt nhưng Trân Ni vẫn là cảm thấy có gì đó không đúng. Trân Ni thấy nàng vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi liền hiểu rõ, nàng thị nữ có việc muốn hỏi nhưng lại không dám, Trân Ni đoán tám chín phần mười là về tên Trí Tú kia đi.

Bàn cơm thật hương cũng thật ngon, Trân Ni cùng chỉ ăn có mấy miếng, nàng ăn vốn là ít, liền không cần ngạch no. Hơn nữa đồ ăn dù ngon nàng ăn cả đời vẫn là phải ngán đi.

Trân Ni dừng đũa, nàng đợi Thái Anh dọn đi bàn cơm xong xuôi mới nói.

" Ngươi có chuyện gì cứ nói ", Trân Ni chầm chậm hỏi, nàng đoán được là về Trí Tú, liền không mừng.

" Công chúa... ta", Thái Anh biết là Trân Ni dễ dàng có thể đoán được nàng đang lo lắng, dù sao các nàng đều cùng nhau lớn lên quá. Nhưng mà nói về Trí Tú, Thái Anh có chút ngượng ngùng, nàng lo lắng thì lo lắng, nhưng nàng cũng không muốn làm Trân Ni không vui, " Ta tìm không thấy Trí Tú ca ca "

Trân Ni nghĩ, quả nhiên là liên quan đến tên vô lễ Trí Tú kia.

" Hắn có chân liền sẽ đi đây đi đó, muội không cần phải lo lắng như vậy ",Trân Ni cảm thấy không có gì, nàng nghĩ một người hoạt bát như Trí Tú thích nhất là đi lung tung đi, cô mà ở một chỗ ngoan ngoãn mới là lạ.

" Trí Tú ca không có ăn cơm trưa", Thái Anh biết Trân Ni nghĩ gì, nàng cũng là theo hướng đó nghĩ, cho nên nàng mới đợi, đợi đến ăn trưa thời gian, nhưng là Trí Tú vẫn là không có trở về.

Trân Ni như có như không nhíu mày, nàng hai tuần nay kiến thức được rồi Trí Tú là một người vô dục vô cầu, điều duy nhất cô theo đuổi có lẽ là đồ ăn đi, Trân Ni nghĩ đến Trí Tú thấy đồ ăn là sáng mắt dáng vẻ liền ghét bỏ, đường đường là nam nhân, thật không tiền đồ.

" Gọi Tần Khôn đến đây cho ta", đối với Tần Khôn, Trân Ni không quá thích hắn, hắn nói quá nhiều, như nhà giáo giống nhau nhiều, nàng không thích hắn bên tai nàng lảm nhảm về an toàn mọi lúc cho nên nàng rất ít khi cho gọi hắn. Nhưng là tìm người, lạo tìm trong phủ công chúa, Trân Ni là tuyệt đối tin tưởng hắn, hắn trong thân phận thị vệ là tuyệt đối nghiêm túc.

Thái Anh không biết Trân Ni tự nhiên muốn gọi trưởng thị vệ Tần Khôn làm gì, nàng cũng không hỏi, liền nương theo lời Trân Ni đi kiếm Tần Khôn.

Quả nhiên đúng như Trân Ni đoán trước, Tần Khôn biết Trí Tú đang ở đâu, hơn nữa hắn chính là người phân phó cô ra chỗ đó.

Trí Tú thái dương mồ hôi ròng ròng chảy, hôm nay mặt trời quả thật thiêu đã chết. Quá nóng, lại nói áo giáp cái này không có thoát hơi, Trí Tú bị say nắng, thân thể nặng nề, đầu cũng choáng váng, nhưng mà cô cường chống, hai tay Trí Tú ôm chặt cây thương, dùng nó chống cho không ngã. Cô nghĩ mình chờ đến ăn cơm là được, sẽ có người đến thay.

Nhưng là Trí Tú bị nắng choáng váng đầu óc nào biết khi nào ăn cơm đâu, bên cạnh thị vệ cứ như tượng giống nhau, tên đó còn không cử động, cô cũng không dám đi nha.

Trí Tú cảm thấy thân thể nặng trịch, mắt cũng xa xa thấy không rõ, cô nghĩ là cô lại phải ngất xỉu lần nữa, lần ngất còn được té xuống sàn đâu, lần này còn hay hơn, đối diện là nền đất, Trí Tú từ bỏ, cô buông tay, nhắm mắt làm sẵn chuẩn bị đáp đến là cứng rắn đất đá.

Trí Tú hít một hơi thật sâu, cái này góc độ ngã a... liền đáp cái mặt xuống đi sao, ở Mỹ Túy Lâu cô còn cần mặt để kiếm tiền đâu, hủy nhan liền trở về đều không được nha.

Trí Tú ở đó nghĩ đến thật nhiều chuyện sau hủy nhan lần này, nhưng là trong nháy mắt đổ người đó cô cũng không có theo "kế hoạch" đáp vào cứng lạnh nền đất, mà cô rơi vào một cái mềm mại ôm.

Ý thức còn ở, Trí Tú ngửi được một mùi hương thoang thoảng mát lạnh dễ chịu mùi hoa dạ lan hương, cô theo bản năng ngửi ngửi, ân, thật thơm, lại mát lại lạnh, còn thật giống cái kia công chúa điên nữ nhân nha. Trí Tú không tự giác nhớ lại ấn tượng lần đầu nhìn thấy Trân Ni, chính là người ấy thật cao ngạo, thật xinh đẹp. Liền sau đó, Trí Tú ngất xỉu.

Trân Ni, Thái Anh cùng Tần Khôn tới thời điểm, Trí Tú liền lung lay sắp ngã. Trân Ni theo bản năng phản ứng đến đỡ lấy cô, Trí Tú liền như vậy bị nàng vòng vào trong ngực. Trân Ni nghe được Trí Tú trước khi hoàn toàn ngất lầm bầm nói cái gì đó, nàng cũng nghe được không rõ ràng, dù sao cô nói cũng không có to. Nhưng là Trân Ni nghe tới rồi chỉ có ba chữ là rõ ràng, " thật xinh đẹp ".

-----

Mình không đợi được đến thứ năm để đăng =))

Mà hôm nay mình lỡ mất vlive của mấy chị nhà. Mình buồn quá huhuhuhu.

P/s: Lần sau thật sự là thứ năm mới có chương nhaaaaa. Cảm ơn mọi người.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro