Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Tú nghe xong Trân Ni câu trả lời, chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, cô cảm thấy cho dù là ngày thường cả hai không ưa nhau, không đúng, dạo này đã có tiến bộ đi. Tại sao Trân Ni lại có thể không do dự mà đem mình đẩy đi chứ, lại còn không phải là đi cái gì tốt mà là bị phạt, Trí Tú tủi thân cực kỳ.

Nhưng là Trí Tú không có dám đương trường nói ra lời phản nghịch với Trân Ni, dù sao ở đây cũng là lễ mừng long trọng, Trí Tú nghĩ bản thân chỉ mới nhìn một chút đã bị phạt, nếu còn mở miệng có thể thật sự đến mạng còn giữ không được. Cho nên Trí Tú hít một hơi thật sâu, trong lòng đã chấp nhận hình phạt này rồi, ngoài ra cô rũ mắt, triệt để không nhìn không nghe không biết liền vô tội.

" Công.... "

Thái Anh vừa mới định cầu tình cho Trí Tú thì bị một tiếng trống cắt ngang, tiếng trống này biểu hiện lễ mừng đã bắt đầu, hoàng thượng cùng Thái hậu đã đến, Thái Anh là thị nữ, nàng hiểu biết nghi lễ trong cung cũng hiểu rõ lúc này lên tiếng là không thể được. Cuối cùng việc này cứ như vậy liền định rồi.

" Chán quá ", Trí Tú không dấu vết bóp bóp hai chân tê rần. Cô trong lòng chê bai các nghi lễ hoàng cung rườm rà. Rõ ràng là đến tối buổi lễ mới bắt đầu mà Trân Ni đã đem cô theo đến đây từ sau buổi trưa, Trí Tú đã đứng được gần nửa ngày, chân đều tê. Tệ hơn là ban đầu Trí Tú nghĩ rằng đi tham dự lễ mừng long trọng, liền kèm theo vô số đồ ăn ngon, lại vì sợ đến lúc ăn không được, Trí Tú quyết đoán không ăn cơm trưa....cuối cùng đồ ăn ngon đúng là có nhưng là Trí Tú chỉ có thể nhìn, cũng có thể lâu lâu ngửi được thoang thoảng mùi vị lại không thể ăn, trong lòng Trí Tú đều mau khóc hết nước mắt. Cô cảm thấy từ lúc xuyên đến chỗ này, không một lần cô quyết định cái gì mà không bị vả mặt, thật tủi thân.

" Còn bao lâu nữa chứ, ta đói ", Trí Tú liên tục cầu nguyện cho thời gian trôi nhanh, kết thúc lễ mừng liền được về phủ công chúa ăn một đốn thật no.

Ngay lúc này thì Trí Tú nghe được một giọng nam trầm ấm.

" Thưa phụ hoàng, thái hậu. Nhi thần Kim Hàn Nghị xin được trình bày một sáo khúc chúc mừng buổi lễ ngày hôm nay ", Kim Hàn Nghị giọng nói ôn tồn vang lên. Hắn đứng lên, hai tay chắp lại, cúi đầu tiêu chuẩn, chờ đợi sự cho phép của Kim Tử Quân.

Âm thanh này lập tức gây chú ý, biểu hiện là tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Kim Hàn Nghị.  Kể cả Trí Tú, cô nhìn hắn, gương mặt tuấn tú, khí chất vương giả, lại gần gũi, Trí Tú thấy hắn vừa mắt, hắn mang lại cho cô cảm giác không xấu, còn biết thổi sáo, Trí Tú không tự giác nhiều liếc mắt hai lần. Cô tò mò không biết hắn là người con thứ mấy đây a.

" Nghị nhi có lòng, ta đây vô cùng vui vẻ, mau mau tới", người lên tiếng là Vũ Văn Sở, là mẹ của Kim Tử Quân cũng là nhân vật chính của buổi lễ ngày hôm nay, Thái hậu.

Kim Tử Quân thảo niềm vui cho mẫu thân, cũng gật gật đầu đồng ý.

Lúc này Kim Hàn Nghị mới lần nữa thẳng lưng, bước ra khỏi chỗ ngồi đến giữa sàn diễn, lấy ra một cây sáo ngọc màu xanh, liền lúc sáo chạm vào môi Kim Hàn Nghị là khi một khúc sáo trong trẻo, trầm lắng vang lên, tiếng sáo như gió xuân trong một rừng trúc, để người nghe chìm đắm trong đó.

" Thật hay nha ", Trí Tú trong lòng khen tặng.

Hiển nhiên cô không phải là người duy nhất cảm thấy khúc sáo này hay, mà tất cả mọi người ở đây đều là như vậy.

" Thái Tử sáo kỹ thật là thuần thục a"

" Ngươi còn nói, ta đều nghe ngây người "

"...."

" Nghị nhi, sáo kỹ ngày càng nhuần nhuyễn nha, ta đều nghe chưa đủ đâu ", Thái Hậu không keo kiệt khen tặng, sau đó còn nhìn về phía Kim Tử Quân, vờ như vô tâm vô phế nói, " Phụ thân lúc nhỏ cũng rất thích thổi sáo nha, nhưng hắn thổi không có hay như ngươi, làm ta lúc ấy nghe tai đều loãng "

Kim Tử Quân bị mẫu thân nói xấu cũng không cảm thấy như thế nào, hắn chuyển đề tài, " Thái Hậu không cần lại nói xấu ta, Thái Tử chính là có thiên phú đi, lại nói đến ta nghe nói Thục nhi hôm nay chuẩn bị một vũ khúc rất đặc biệt đâu?"

Rất nhanh, chủ đề được chuyển đến trên người Kim Gia Thục, nàng có chuẩn bị trước, vũ khúc thực đẹp mắt, tuy nhiên trong lòng Trí Tú không thấy như vậy, có thể là do ác cảm từ chuyện vừa nãy đi.

Sau Kim Gia Thục là hàng loạt các tiết mục được giàn dựng thực công phu của các hoàng tử công chúa khác nhau, có múa quạt, múa kiếm, đàn bầu,....

Trí Tú không cảm thấy hứng thú, dứt khoát không tiếp tục nhìn, cô đưa mắt nhìn đến Kim Trân Ni, ở góc độ này Trí Tú chỉ thấy được góc nghiêng của nàng mà thôi.

" Góc nghiêng cũng thật xinh đẹp nha"

Nhìn một lần liền không lại dời mắt. Trí Tú biết mấy người kia dày công thể hiện mấy cái đó tiết mục chỉ là muốn tranh thủ thêm ân sủng mà thôi, mà trong mắt Trí Tú, Trân Ni trông không giống những người khác, cho nên cô tò mò nàng có thể hay không cũng lên biểu diễn? Nếu có thì nàng sẽ biểu diễn cái gì tài năng đâu?

Không để Trí Tú tò mò lâu lắm, Kim Trân Ni bị đích thân Thái Hậu điểm danh.

" A, còn có ta Trân Ni đâu, con chuẩn bị cái gì cho ta nha", Thái Hậu hiền hòa cười, nàng trước giờ thương nhất Trân Ni.

Đến đến, Trí Tú chớp mắt lưng thẳng tắp, mắt không chớp nhìn chằm chằm thân ảnh của Trân Ni đáy mắt hưng phấn tàng không được.

Trân Ni võ nghệ cao cường, tự nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Trí Tú, chỉ là nàng không hiểu rõ các cảm xúc trong đó, mà lúc này cũng không phải lúc để tìm hiểu, cho nên lờ đi.

Kim Trân Ni được điểm danh, nói thế nào cũng không thể từ chối, nàng nhận mệnh bước đến trước mặt của Hoàng thượng và Thái Hậu, cung kính mà nói.

" Trân Ni vô năng, nhân đây muốn đàn một khúc đàn tranh thảo niềm vui của Thái Hậu, cầm kỹ còn không quá tốt, hi vọng Thái Hậu nương nương không chê ", Trân Ni khiêm tốn bọc đầu.

Đàn tranh rất nhanh được đưa lên, Trân Ni đón lấy cầm, thuận thế ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, nhẹ nhắm mắt, cảm nhận dây đàn, một mở mắt nàng và cầm hòa lại làm một. Tiếng đàn trong trẻo thanh thoát, khác với cảm giác như ngọn gió ở rừng trúc được mang lại từ tiếng sáo của Kim Hàn Nghị, tiếng đàn của Trân Ni lại tựa như đưa người nghe đến một nơi thế ngoại đào nguyên tách biệt với thế giới, ở đó có nhà tranh, hồ sen, xung quanh còn có thoang thoảng hương hoa dạ lan hương, vừa ấm áp lại vừa lạnh lạnh cái lạnh đầu đông, cũng chợt như bông tuyết, lãnh nhưng mỹ. Mà người nghe không chút nào giữ lại từng chút trầm mê, giống như những đứa trẻ con, dù biết tuyết rất lạnh nhưng vẫn muốn ra đi chơi.

" Ách, này cầm nghệ tuyệt đối hay hơn Mặc tỷ ", Trí Tú vẫn còn đắm mình cho dư âm của tiếng đàn, cảm giác của cô giống như trẻ con được chơi với tuyết, nhưng chơi chưa được bao lâu tuyết liền tan mất, để lại mình cô lưu luyến không rời.

Mọi người đa số đều giống Trí Tú như vậy, đều còn trong dư âm tiếng đàn, bởi vì Trân Ni đã dừng đàn được vài giây nhưng lại vẫn chưa có ai lên tiếng lại đây, cả đại điện lễ mừng lâm vào một trận im lặng kỳ diệu. Mà tất cả mọi người đều lưu luyến cái cảm giác này cho nên không ai nỡ đi phá hủy.

Cuối cùng vẫn là Kim Tử Quân trước hoãn lại đây.

" Giỏi, rất giỏi, Ni Ni cầm nghệ thực xuất chúng có đúng không Thái Hậu?", Kim Tử Quân tuy rằng rất bất ngờ, nhưng là vua một nước, nhịn xuống được biểu tình là một thế mạnh.

" Đúng đúng đúng, Ni Ni của ta thật giỏi nha", Thái Hậu nở nụ cười thật tươi, nàng cũng không tiếc lời khen cho Trân Ni, huống hồ nàng vừa rồi thật sự bị tiếng đàn dẫn đi mất, " Nhưng Ni Ni ngươi từ bao giờ lại tinh thông cầm nghệ đến mức này. Ngươi vẫn luôn ở giấu ta"

Thái Hậu nhíu mày, nàng thương nhất Trân Ni, cũng để ý nhất cháu gái này, như thế nào đến nàng cầm nghệ xuất sắc như thế mình cũng chỉ mới vừa được biết, Thái Hậu có chút không vui.

" Cái này còn không phải con giữ bí mật cho người thêm kinh hỉ sao?", Trân Ni liền biết Thái Hậu nghĩ cái gì, nàng liền lý luận thành chương đổ qua lần này, nàng vờ ủy khuất, nói " Con đã học rất lâu đâu, Thái Hậu người không thích sao?"

Thái Hậu thấy Trân Ni bộ dạng đó nào còn dư lại chút gì không vui, nàng chỉ cảm thấy cháu gái nhọc lòng học tập, nàng chính mình ngược lại còn bắt bẻ, rõ ràng là nàng sai rồi. Thái Hậu lập tức an ủi Trân Ni.

" Ngoan, ta không phải rất vui sao, chỉ là có chút bất ngờ. Về sau Ni Ni phải đến điện phủ của ta nhiều bồi bồi ta nghe đàn ", Thái Hậu nhiều dỗ dỗ, trên khuôn mặt ý cười toàn là nhu hòa và ôn nhu.

Không đợi Trân Ni trả lời, đúng lúc này, vèo một tiếng, từ trong bóng tối có một mũi tên được bắn ra, lấy tốc độ nhanh nhất và chính xác nhất ghim vào sọ của một tên quan thứ phẩm. Tiếng mũi tên sắt xuyên qua sợ não vang lên giòn rụm, hắn nhanh chóng đổ gục xuống đất, lúc này máu mới từ mũi tên xung quanh chảy ra, tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt.

Mà cái nháy mắt thứ hai vừa xong cả đại điện lâm vào hỗn loạn.

-----








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro