Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay hôm sau, tại cửa phủ ngũ công chúa Kim Gia Thục, người ta thấy một thị vệ bị một đám thị vệ khác hộ tống ra ngoài, trong khi đó Kim Gia Thục công chúa mặt dày mặt dạn bám riết không buông. Khóc nháo đòi giữ người.

Kết quả của cuộc tranh chấp đó là bên thị vệ thắng, Trí Tú bị " bắt  " quay về Trân Ni phủ công chúa.

Trí Tú được Tần Khôn đón về, cô trên đường rất muốn hỏi một chút chuyện là như thế nào, nhưng mà hắn quá khó nói chuyện, mãi không phản ứng cô, sau vài lời, Trí Tú cũng lười nói. Cô tự suy nghĩ riêng mình.

Thú thật lòng Trí Tú là vui mừng, cô có chút nhớ Thái Anh, cô biết nàng cũng nhớ cô, nhưng mà cô cũng nhớ cái kia cao kiều Trân Ni công chúa, thậm chí còn nhớ nhiều hơn Thái Anh. Trí Tú cảm thấy bản thân rất kỳ lạ, Trân Ni mỗi lần gặp cô đều phải xảo lên, thế nhưng Trí Tú một vòng không thấy được nàng ấy đều cảm thấy thiếu cái gì, sau đó ăn cơm đều không vô. Ở hiện đại chắc gọi là thích tự ngược đi?

" Không biết nàng ta có nhớ mình không? "

Trí Tú biết là không thể nhưng trong lòng vẫn có một tia mong chờ. Cô quyết định lần này trở về sẽ thành thật ngoan ngoãn đãi ở đây, không lại gây chuyện với Trân Ni, hơn nữa còn cần đánh quan hệ tốt mới hảo.

Nhìn đến cửa phủ gần trước mặt, Trí Tú nhớ đến cuộc sống vô lo vô nghĩ, chỉ đương ăn ngủ, chán thì đi dạo, cảm thấy cả người đều sống lại.

Trí Tú tâm thái vui vẻ, tràn đầy năng lượng trở về, cô tính toán trở về liền đánh cái chào hỏi với Trân Ni, đã nói tốt phải quan hệ tốt a. Cho nên Trí Tú sau khi vào trong phủ liền phóng đến phòng của Trân Ni, trên mặt còn tươi cười thật rạng rõ.

Nhưng mà cô cười không được lâu lắm, bởi vì Trân Ni nàng ta căn bản không phản ứng cô, thậm chí cô còn thấy nàng ta ánh mắt có điểm muốn xé xác cô? Ách, Trí Tú ngốc lăng, cô mấy ngày đều không ở đây, làm sao chọc nàng tức giận? Trí Tú không biết đâu mà lần.

Cô bất đắc dĩ chỉ có thể nói chuyện với Thái Anh đợi Trân Ni bớt giận hoặc đem nàng tức giận nói ra. Nhưng mà Trí Tú đợi một ngày Trân Ni chỉ càng ngày càng lạnh?

Mặt nóng dán mông lạnh cảm giác không thế nào tốt, cho nên Trí Tú không lại ở lâu, chính mình đi về phòng nghĩ lại.

Không lâu sau cửa mở, một bóng người vọt vào đây.

" Trí Tú ngươi đi đâu a ", Na Ưn vẻ mặt mất con tìm lại hạnh phúc phơi phới, lệ nóng doanh tròng ôm lấy Trí Tú, ở bên tai cô luôn miệng lải nhải, " Ngươi a, trốn ở đâu mất, đến bây giờ mới ra tới nha, ta còn tưởng ngươi.....tưởng ngươi đã chết huhuhuhu"

Nói đoạn, nước mắt nàng đều phải rớt ra tới, tay cũng tự giác ôm chặt hơn.

Lúc này Trí Tú tâm trạng không tốt, vẻ mặt cau có đẩy ra Na Ưn, hỏi.

" Ngươi mới chết, nói bậy ", Trí Tú ghét bỏ nói, cô còn sống rất khỏe mạnh mà Na Ưn dám nói lời xúi quẩy.

Na Ưn mặc kệ Trí Tú mặt lạnh tiếp tục dán lên tới.

" Ta mặc kệ, ta rất nhớ ngươi aaaaa "

Trí Tú lần này nhanh nhẹn tránh được cửu âm bạch cốt trảo của Na Ưn, sau đó nghiêm túc hỏi.

" Được rồi được rồi, nói chính sự, ngươi sao lại ở đây? Lại nói tại sao ta là chết rồi? ", Trí Tú thấy biểu hiện của Na Ưn không giống như là đùa nghịch, có lẽ đã có chuyện gì đó mà cô không biết.

Na Ưn nghe Trí Tú hỏi xong, nháy mắt biểu tình thu liễm lại, lệ nóng chảy ngược vào trong. Nàng lấy ra biểu tình " tất cả là tại ngươi " đối diện Trí Tú.

" Còn không phải tại ngươi, ngươi còn nhớ vụ hành thích lúc trước không? Mặc Nhi Vi trở về đã kể hết cho Mặc tỷ, nàng biết là ngươi bị thương nên kêu ta đến đưa ngươi thuốc. Nhưng lúc ta tới thì kiếm không thấy người, ngươi giống như bốc hơi đi mất vậy"

" Không chỉ ta, Mặc tỷ cũng cho thêm người tìm kiếm ngươi, chúng ta tìm khắp nơi, còn đặc biệt tìm trong đại lao a, nếu ngươi thật có trong đó chúng ta còn tính toán cướp ngục. Nhưng là ngươi cũng không ở trong đó"

" Ta tìm ngươi phát điên, Mặc tỷ cũng gấp không chờ được. Ngươi không biết nàng đã lớn tiếng với Mặc Nhi Vi bao nhiêu lần rồi đâu"

" Còn nữa..... "

Na Ưn đang trên đà nói thì bị Trí Tú ngắt lời.

" Dừng lại, tại sao phải tìm ta trong đại lao? Khoan đã không đúng, nếu còn tìm kiếm vậy ngươi nói ta đã chết lại như thế nào? Lại còn Mặc Nhi Vi là ai nha, sao Mặc tỷ không thể lớn tiếng với nàng ta? ", Trí Tú nghe Na Ưn nói đau đầu, nhanh chóng dừng nàng lại hỏi rõ những nghi vấn của mình.

Na Ưn nhìn nhìn Trí Tú, vẻ mặt hiện rõ là mất hứng, nàng còn tính nói nhiều thứ đâu, cái người này trước giờ đều không có tinh tế nha, nghĩ thì nghĩ như vậy, Na Ưn vẫn là chậm rãi giải đáp tất cả thắc mắc của Trí Tú.

" Ngươi không phải thả chạy thích khách sao? Mặc tỷ nghĩ ngươi sẽ bị bắt vào đại lao, sau đó trong đại lao không thấy ngươi, chúng ta lại nghĩ ngươi đương thời đã bị xử lý rớt cho nên mới cho rằng ngươi.... khụ...rồi, còn lại thì, Mặc Nhi Vi là hôm ấy thích khách, cũng là thân muội muội của Mặc tỷ", nói tới đây Na Ưn nhìn trên dưới Trí Tú thật lâu một lần, sau đó tiếp lời, " Ngươi không biết nàng có bao nhiêu dung túng Mặc Nhi Vi đâu, vậy mà mấy ngày nay vì ngươi Mặc tỷ đã lớn tiếng với nàng ta nhiều lần rồi"

Trí Tú cái hiểu cái không, cô biết có lẽ vì cô đi sang Gia Thục phủ mới làm đám người Na Ưn tìm không thấy. Nhưng mà Mặc tỷ vì cô mà giáo huấn mình thân muội muội? Vì sao? Có lẽ nàng xem mình như thân muội muội đi, Trí Tú đột nhiên cảm thấy chút ấm áp.

" A, ngươi vẫn chưa nói ngươi đã đi đâu nha, vết thương của ngươi tốt chưa, ta còn cầm thuốc Mặc tỷ đưa đâu", Na Ưn vừa nói vừa đưa tay tìm thuốc cả người.

" Ta mấy ngày này..... ", Trí Tú kể đầu đuôi câu chuyện tại sao cô phải đi qua Kim Gia Thục phủ đệ mấy ngày trước, cũng kể khổ với Na Ưn những tháng ngày bị bóc lột ở đó, cuối cùng nói " Ta vết thương đã khỏi rồi, không cần bôi thuốc nữa"

Na Ưn ngạc nhiên, nàng có nghe Mặc Nhi Vi kể rằng nàng đâm vết thương không sâu lắm nhưng mà mới mười ngày đã lành, không khỏi quá ảo diệu đi? Na Ưn vẻ mặt không tin nói.

" Ngươi không cần cậy mạnh, ta còn không biết ngươi", lúc này nàng cũng đã tìm được lọ thuốc, Na Ưn tay cầm thuốc đưa đến trước mặt Trí Tú, " Cầm đi, Mặc tỷ đưa, thuốc tốt, bôi thường xuyên sẽ không thấy sẹo "

" Ta thật sự khỏi rồi ", Trí Tú thấy nàng không tin còn đặc biệt đưa tay trái ra tới.

Na Ưn biểu hiện gặp ma nhìn chăm chăm một mảng da thịt trắng nõn của Trí Tú.

" Ngươi tay kia đưa cho ta xem ", Na Ưn nhăn mày, ngữ khí không tốt, giống như giáo viên bắt gặp học sinh ăn gian trong thi cử nói.

Trí Tú không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn cho Na Ưn xem luôn tay phải. Sau khi cô bị Na Ưn xoay đi xoay lại ba vòng, còn lật lên lật xuống hai tay đến nỗi cô cảm thấy tay mình không còn là tay mình nữa thì mới được Na Ưn buông tha, tiếp sau đó cô nghe được nàng thanh âm hưng phấn hét lên.

" Quả thực khỏi rồi, còn không có sẹo ", Na Ưn trước là nghi hoặc lại hưng phấn, sau đó nghĩ ra cái gì mặt mày lại có vẻ ủ dột nghiêm túc, " Ngươi .... ngươi có phải hay không không phải người? Ngươi đừng lo dù cho ngươi có là yêu quái ta cũng vẫn là ngươi bằng hữu "

Trí Tú thấy Na Ưn suy nghĩ bay đi quá xa, không khoan nhượng đưa tay lên chụp nàng cái ót, khinh bỉ nói.

" Yêu quái cái đầu ngươi, hàng ngày toàn suy nghĩ những cái gì", sau đó lại nói tiếp, " Có thể là Thái Anh thuốc bôi tốt đi "

Na Ưn bị đánh cái ót có chút oán giận nhưng mà nàng kêu người ta yêu nhau quái, có bị đánh cũng là đáng. Na Ưn một nghĩ lại không tiếp tục oán giận, nàng chỉ tò mò thuốc bôi Trí Tú có là cái loại gì, có được bao nhiêu lợi hại?  Nếu nàng nhớ không lầm Thái Anh cũng không phải nhân vật gì lớn, chỉ là một cái thị nữ thôi đi?

" Ngươi còn giữ lọ thuốc không, ta mượn xem một chút "

Trí Tú không chút nghi ngờ, luồn tay vào trong vạt áo bắt được một lọ thuốc nhỏ màu trắng, đưa cho Na Ưn. Chỉ thấy nàng hết sức nghiêm túc ngửi ngửi trong lọ mùi hương, sau lại cảm thấy có lẽ không đủ lại đổ ra tay một ít ngửi ngửi, càng ngửi vẻ mặt Na Ưn càng thêm nhăn lại, sau cùng nàng đưa lưỡi nếm nếm bột trắng trên tay sau đó cả khuôn mặt giãn ra, mang theo một chút kinh sợ lại hưng phấn nói với Trí Tú.

" Thật đúng là Như Thương cao, ngươi này thuốc đúng là Thái Anh đưa?", Na Ưn vẻ mặt mong đợi không giấu được.

Kim Trí Tú chợt cảm thấy vẻ mặt của Na Ưn có chút phiền, chỉ là một lọ thuốc tốt chút, còn muốn cái gì a.

" Đúng là nàng đưa, Như Thương cao là cái gì? "

" Ngươi một tên ngốc bức, cái gì cũng không biết, Như Thương cao là thượng đẳng thuốc trị thương, ta nghe nói vết thương xuyên qua da thịt cũng có thể chữa lành trong thời gian ngắn, lại còn không để lại sẹo. Đây là trân bảo trong trân bảo trong giang hồ a, nhưng mà thuốc này quý giá rất ít người có được một ít ngươi lại được cho cả một lọ để trị ngươi vết xước nhỏ xíu", Na Ưn vẻ mặt ưu thương, " Ngươi không biết ta đi làm nhiệm vụ có bao nhiêu nguy hiểm, có bao nhiêu vết thương đâu, là nữ tử có sẹo chính là mất đi một nửa mỹ mạo a"

Sau đó Trí Tú thấy Na Ưn một đến gần cô,  hai tay vòng lấy cổ cô, điên cuồng phao mị nhãn.

" Ngươi có thể cho ta lọ thuốc này sao? Nếu không ngươi xin Thái Anh thêm một lọ cũng tốt ", Na Ưn lại tích cực mỹ nhân kế.

Trí Tú xem Na Ưn ở điên cuồng ám chỉ khi đều muốn móc đi chính mình mắt, ai ngô sao nàng ta bỗng dưng dầu mỡ như vậy a. Rất muốn nhìn thấy Trân Ni rửa mắt.... Ân!!!!!!

Ta vậy mà lại ao ước nàng?

Khinh, ta mới là không thèm nhìn nàng, ta xem ta chính mình còn tốt. Hừ

" Ngươi làm ơn buông ta ra", Trí Tú phi thường ghét bỏ nói, " Còn nữa ta không thể cho ngươi lọ thuốc đó được, không phải Mặc tỷ cho ta một lọ thuốc sao, ngươi có thể lấy cái đó còn lo thuốc kia trả cho ta "

Trí Tú nói rành mạch, không dung thương lượng.

Na Ưn chỉ có thể lưu luyến mà trả lọ thuốc về, sau đó còn không nhịn được nói, " Không đúng a, ta nhớ Thái Anh không phải chỉ là thị nữ thôi sao. Làm sao nàng có lọ thuốc trân quý cỡ này được nha?"

Thật ra Na Ưn hỏi câu này tại vì nàng có kế hoạch trong lòng, nếu nàng kiếm không được chỗ tốt ở chỗ Trí Tú, nàng có thể đi thả câu Thái Anh, dẫu sao nàng cảm thấy Thái Anh khá là đơn thuần, dễ lừa.

" Ta làm sao biết, khả năng là Trân Ni đưa cho nàng đi "

* Bùm *

Một tiếng nổ vang lên trong đầu của Trí Tú, sau tiếng nổ này mọi cảm xúc không tốt vì bị Trân Ni bỏ lơ không còn nữa, cô chỉ thấy có chút đắc ý, giống như cảm giác bắt được cái đuôi của con mèo.

" Hóa ra nàng ta cũng biết quan tâm mình "

Cô không ngừng được mà cong khóe miệng, sau đó tủm tỉm cười.

Phía sau Na Ưn còn nói vài thứ nhưng Trí Tú căn bản không nghe nữa. Cô chỉ nhớ Na Ưn có dặn cô phải trở về Mỹ Túy Lâu một chuyến sau đó đi rồi.

--------

Tác giả: Kế tiếp chính thức gặp tình địch 😎😎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro