Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thoi đưa, hiện tại nơi này đã vào mùa đông, sáng sớm không khí lạnh lan tràn từng khe hở, thông qua cửa sổ tiến vào trong phòng, làm cho người đang nằm trên giường lạnh rúm, Kim Trí Tú rùng mình một chút, mơ mơ màng màng cho mình tự kéo chăn. Cô co người lại thành một một con tôm, sau đó dịch chăn bao trùm toàn bộ cơ thể chỉ để chừa đôi mắt, thoạt nhìn cực kỳ giống một quả cầu bông lớn.

Kim Trí Tú vừa xoay mình vừa nói mớ, " Lạnh quá "

Cho dù cô chỉ nói thật nhỏ, thậm chí cô còn không nhận thức được mình nói ra tiếng. Thế nhưng người đang ngồi bên cạnh giường thì có, người nọ nghe được rõ ràng. Sau đó chỉ thấy người kia lấy hai tay mình vừa xoa xoa vừa thổi hơi. Người nọ làm hành động đó được một lúc, cảm thấy hai tay ấm vừa đủ, buông ra, đưa hai tay đến hai bên má của Trí Tú.

Hơi ấm bất ngờ xuất hiện trong cái lạnh giá, Trí Tú thỏa mãn mà hưởng thụ, còn cố ý cọ cọ mặt vào nguồn nhiệt, nhằm ý đồ lấy thêm một chút ấm áp.

Rất nhanh, Trí Tú cảm thấy không hợp lý, cô đột ngột mở bừng mắt, rồi để bị hình ảnh trước mắt làm cho giật mình, Trí Tú theo bản năng giật ngược về sau, không ngờ dùng lực quá trớn, đầu bị đập vào tường.

Cô ôm đầu, cú đập rất đau, hai mắt Trí Tú đỏ bừng, cô theo phản xạ co người nhằm giảm bớt đau đớn. Vài phút thời gian, cơn đau giảm dần, thân người Trí Tú cũng dần thẳng ra. Cô giương hai mắt nhìn người trước mặt là thủ phạm làm cô có một buổi sáng xui xẻo trước mặt. Phẫn nộ rống.

" Mặc Nhi Vi cô lại làm cái gì? ", Trí Tú sắp hỏng mất, vì cái gì nữ tử cổ đại lại là như thế này đâu, vô liêm sỉ, " Nhi Vi, tôi đã nói cô không được lẻn vào phòng của tôi nữa cơ mà "

Trí Tú tức nổ phổi, nhưng nề hà cô không đánh thắng được Nhi Vi cho nên trước giờ dù không có thích, cô vẫn là nhẫn nhịn thương lượng. Nhưng nàng ta chưa từng quan tâm.

" Ta nhớ ngươi a", Mặc Nhi Vi đương nhiên nói.

Cái khuôn mặt này, cái biểu cảm này, nói ra một câu thật lãng mạn. Trí Tú lắc đầu, quá dị.

" Mặc Nhi Vi cô đã hứa không lại lén lút vào phòng của ta ", Trí Tú nhắc lại, rõ ràng người giang hồ coi trọng chữ tín hảo sao.

" Nhưng là ta nhớ ngươi không chịu được ", Mặc Nhi Vi giả bộ ra vẻ khổ sở phân trần.

" .... ", ngươi mà là người giang hồ cái khỉ. Còn nữa, diễn cũng quá giả đi. Ai mà tin được. Trí Tú trong lòng khinh bỉ nghĩ.

Trí Tú hai tay buông thả bên người, cười khổ nhìn dối diện Mặc Nhi Vi, cố tình lấy ra biểu tình chân thành nhất mà nói ra câu tổn thương nhất.

" Ta với ngươi thật sự không thể "

" Ta đã nghe ngươi nói câu này nhiều lần, nhưng lý do gì không thể được? ", Mặc Nhi Vi không cho là đúng nói, nàng thích Trí Tú, như vậy đã là có thể.

" Mặc Nhi Vi, ta phải nói bao nhiêu lần nữa, ta không thích ngươi. Ngươi đừng có làm phiền ta thêm nữa có được không? Hơn nữa ngươi không thấy việc ngươi thoắt ẩn thoắt hiện bên người ta rất đáng sợ sao?", Trí Tú cũng không muốn nói nặng nàng, nhưng càng kéo dài cô cảm thấy mỗi sáng vừa mở mắt đều thấy Mặc Nhi Vi cô sẽ ngất xỉu mất.

Trí Tú thấy ánh mắt Mặc Nhi Vi có như vậy một lúc ảm đạm đi, cô áy náy một chút, nhưng không thể không nói lần này coi như có hiệu quả. Cô thấy nàng một đứng lên, để lại một câu nói, sau đó đi mất.

" Ta đã biết, sẽ không lại làm phiền ngươi "

Mặc Nhi Vi đi ra bằng cửa chính, nàng đi rồi chỉ để lại hai cánh cửa còn mở toang, hơi lạnh phút chốc đầy áp trong căn phòng. Hít một hơi hoàn toàn là lãnh không khí, tâm trí Trí Tú một chút rõ ràng hơn. Cô nhìn theo phía Mặc Nhi Vi vừa mới đi mất, thở dài, cuối cùng vẫn là xốc chăn, bước xuống giường.

Nói đến việc tại sao sáng nay lại có như vậy một màn Trí Tú thực cảm thấy vô ngữ.

Chuyện là vào cái ngày mà cô đi về Mỹ Túy Lâu thăm Mặc Gia Kiều và mua lễ vật về tặng Trân Ni thì......ngoài lễ vật, cô có thêm một cái đuôi Mặc Nhi Vi.

Nàng ta nói cái gì mà yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, trong khi lần đầu tiên gặp mặt nàng ta cho cô một kiếm. Rõ ràng là lần đó gặp mặt toàn mùi máu, nhưng nàng ta lại nhìn ra khung cảnh lãng mạn, thật không tin nổi. Rồi nàng ta lại bảo một đời chỉ nhận định một người, Trí Tú cười lạnh thầm nghĩ lúc sau biết cô là nữ thì còn một đời một người nữa hay không.

Sau đó nàng ta chính là như vậy, mặt dày theo đuổi, luôn bất chợt xuất hiện trước mặt cô, nói những lời sến súa làm cô nổi hết cả da gà.

Nói tốt là nữ tử cổ đại đều nội liễm, hay thẹn thùng còn yếu đuối mỹ lệ đâu? Mặc Nhi Vi cái gì đều không có, nàng ta mặt dày, siêu mạnh mẽ, lại còn biến thái, đúng, biến thái, có lần nàng ta còn rình xem cô tắm thật không thể tha thứ được.

Nhưng mà qua nhiều ngày bị nàng ta từ hư không tập kích, Trí Tú đã phát hiện một chân lý, đó là khi có Trân Ni ở bên cạnh thì Mặc Nhi Vi không có tới. Mặc kệ là trùng hợp hay là nàng ta thật sự sợ Trân Ni, chỉ cần ở bên Trân Ni có tác dụng, Trí Tú sẽ tận lực dính vào.

Hôm nay cũng vậy, để bình tâm lại sau một buổi sáng bị đột kích, Trí Tú nhanh chóng rửa mặt, chạy đến chỗ Trân Ni.

Trải qua một thời gian Trí Tú mặt dày mày dạn đeo bám, Trí Tú và Trân Ni bây giờ có thể coi là bằng hữu.

Cái đó là Trí Tú nghĩ như vậy, thật ra về sau cô mới biết được chính là không phải như vậy, không phải cô " mặt dày " mà có thể dính tới Trân Ni. Mà là nàng một chút một chút tạo bẫy rập cho cô dần dần lún sâu, như một con nhện giăng tơ chờ sẵn, đợi con bướm rơi vào bẫy, càng giẫy giụa càng chìm sâu. Bất quá, đó là sau này.

" Trân Ni, Thái Anh", Trí Tú đi đến đình viện, từ xa nhìn thấy hai người bọn nàng, kêu lớn tiếng.

" Trí Tú ca ca ", Thái Anh nghe thấy, quay người đáp lời.

Trí Tú một bước đi hai bước chạy, rất nhanh đến bên cạnh hai nàng. Liếc thấy trên bàn có điểm tâm, cô miệng nhanh hơn não, lách qua đằng sau Thái Anh, hạ mông xuống đối diện Trân Ni, không nói một lời, rất tự nhiên mà ăn điểm tâm.

Một loạt hành động không có trên dưới, nếu ở một trường hợp Trân Ni là một công chúa khác thì có lẽ Trí Tú đã bị kéo đi xử tử rồi. Nhưng mà Trân Ni nhìn cô như ma đói ăn điểm tâm chỉ có liếc nhìn một chút, sau đó hạ thanh dặn dò cô không cần ăn quá nhanh, sẽ nghẹn. Liền cũng không tiếp tục so đo đi xuống.

Thái Anh lần đầu tiên thấy Trí Tú không có lớn nhỏ như vậy đã là gần hai tháng trước. Lúc đó nàng cơ hồ hỏng mất, thân mình căng đến lợi hại, nàng thiếu chút liền quỳ xuống cầu xin cho Trí Tú. Nàng sợ Trân Ni một câu liền đem Trí Tú mang đi giết. Thế nhưng mà chuyện đó cũng không có xảy ra, nàng công chúa không có làm cái gì, chỉ là cau mày một chút sau đó tùy tiện Trí Tú.

Thái Anh vì chuyện này mà ngơ ngẩn nguyên một tuần, sau đó thấy nhiều liền quen.

Thật ra nàng cũng đã nhịn không được tò mò hỏi Trân Ni vài lần nhưng câu trả lời thường đều là không có trúng vấn đề. Quay qua quay lại vài lần, Thái Anh dứt khoát không hỏi nữa.

" Trân Ni ngươi đang xem cái gì?", Trí Tú lúc này đã ăn xong, cô thỏa mãn cái bụng sau đó mới chú ý đến Trân Ni tay đang cầm một tờ giấy, phía sau còn kèm theo một phong thư.

" Ta xem ta sư phụ thư ", Trân Ni cầm trong tay thư, có chút do dự, nàng hỏi Trí Tú, " Ta sắp tới có lẽ phải hồi cung rất lâu, ngươi muốn đi chung sao? "

Thái Anh ngây ra một chút, đây lại là cái gì chuyện lạ. Nàng công chúa chẳng lẽ điên rồi? Phải biết đối với Hoàng thượng, Trân Ni cũng không đến mức phải hỏi ý kiến chuyện như vậy, hơn nữa Trí Tú chỉ là cái thị vệ mà thôi. Thái Anh đứng một bên nhìn hình ảnh này, một bên ghi nhớ một bên phân tích. Nhưng mà bởi vì nàng nghĩ không tới việc Trân Ni sẽ thích Trí Tú cho nên đau đầu hồi lâu vẫn là quy vào Trân Ni công chúa của nàng đổi tính.

Tựa hồ cái này lý do thỏa mãn được Thái Anh cho nên nàng đứng bên cạnh Trân Ni cứ như có như không gật gật đầu.

Còn Trí Tú?

Khỏi cần phải nói, được đi chơi, chính là được ăn ngon, mà được ăn ngon chính là chân ái.

" Đi đâu nha? ", Trí Tú trong lòng là đã đồng ý, chỉ là cô có tính toán. Cô đi hỏi địa phương, sau đó hỏi Mặc Tỷ chỗ đó có cái gì ăn ngon là được, tỷ ấy đi nhiều, khẳng định biết rất nhiều.

" Đi Đông Phương thành "

" Có xa không? Chúng ta khi nào đi? ", Trí Tú hưng phấn hỏi, này vẫn là dịp đi chơi đầu tiên sau khi xuyên qua đâu.

" Không quá xa, mất ba ngày đi đường sẽ tới. Chúng ta hai ngày sau liền đi ", Trân Ni nhìn Trí Tú một bộ trẻ nhỏ ham thích đi du ngoạn, bị đáng yêu làm tâm mềm, nàng không khỏi giương giương môi.

" Tốt ", Trí Tú đáp.

Trí Tú hưng phấn hỏng rồi, miệng không khép lại được làm sao bây giờ. Cô cũng muốn điều chỉnh biểu cảm nhưng là không được a, quá xấu hổ.

" Tốt ", Trân Ni nhìn cô biểu cảm, khóe miệng lại cong thêm một chút.

Ban đầu chính nàng còn nghĩ Trí Tú sẽ không đi, nàng cũng không muốn ép buộc cô, chính là việc xảy ra quá thuận lợi. Trân Ni không cấm vui mừng trong lòng.

Trí Tú hưng phấn đến cả người bay lên, cô hiếm khi buông tha Trân Ni, chủ động quay về Mỹ Túy Lâu. Cô có việc cần thỉnh giáo Mặc tỷ nha.

Cách một ngày lên đường, Trí Tú không ngủ được. Cái cảm giác hồi hộp này làm tim cô ngày càng đập nhanh, dẫn đến không ngủ được. Trong cơn hưng phấn, Trí Tú nằm trên giường tưởng tượng thật nhiều thật nhiều thứ. Cô cực kỳ mong đợi đồ ăn ở đó, cảnh đẹp, và cả kỹ viện ở đó nữa!!! Hiểu lầm, Trí Tú chỉ quan tâm đồ ăn thôi. Nha, còn có lễ tình yêu? Mặc tỷ nói Đông Phương thành sắp tới trong mười ngày chính là lúc ngày lễ tình yêu thường niên ở đây diễn ra, lúc đó sẽ rất tấp nập vui nhộn đi.

Nghĩ một nghĩ, cô hai mắt nhắm tịt, chìm vào mộng đẹp. Trong mộng, cô nắm tay Trân Ni cùng nhau thả đèn hoa đăng vào lễ tình yêu thường niên của Đông Phương thành. Khi đó cả hai rất vui vẻ, cô còn nhớ rõ trên hoa đăng, Trân Ni có ghi rõ hai dòng chữ.

" Nguyện một đời cùng nhau,
Đến chết không chia lìa"

Thật là một giấc mộng đẹp a.

Một đêm mộng đẹp Trí Tú ngủ cực kỳ an ổn, cô thức dậy, xoa xoa mắt, vươn vai, a thật thoải mái.

Sau đó, từng hình ảnh trong mơ một lần tái hiện lại trong đầu Trí Tú.

Xoạch, mặt Kim Trí Tú đỏ thấy máu, cô vỗ vỗ mặt cho tỉnh. Ngây ngốc thì thầm.

" Làm cái gì sẽ nằm mơ kiểu này đâu? "

---------

Tác giả: Trước làm bằng hữu sau mới làm người yêu.

Thật ra ở hiện đại ấy, thân mật một chút cũng không có ý nghĩa gì, nhưng mà cổ đại thì mình không chắc hheehehehe

P/s: Nụ cười trong đêm phia của tác giả dần thiếu đạo đức. :)))))

Nói chứ gút nai Mn nha.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro