Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* ọe *

Trí Tú vén rèm xe ngựa thò đầu ra ngoài nôn khan.

Đây là lần thứ mười? Không, là thứ mười hai cô làm hành động này đi? Quá khó chịu.

Chả là hôm nay chính là ngày cô theo Trân Ni đi Đông Phương thành. Ban đầu Trân Ni chuẩn bị cho cô một con ngựa, nhưng cô sẽ không cưỡi a, cho nên cuối cùng sắp xếp qua lại thì cô và Trân Ni cùng Thái Anh ngồi chung trong một chiếc xe ngựa.

Trí Tú ban đầu rất vui vẻ, xe ngựa a, có thể ngắm cảnh đẹp, còn tránh nắng tránh mưa, hơn nữa có người khác điều khiển, khỏe hơn nhiều đi ngựa một mình.

Nhưng mà.... không phải quá xóc rồi sao?

Kim Trí Tú mặt xanh lè, đầu óc quay quay, cô thật không nghĩ đến ở hiện đại không bao giờ say xe một người mạnh mẽ như cô, chống không lại cái thô cứng xe ngựa!!!!

* ọe *

Trí Tú lại lần nữa dò đầu ra bên ngoài, cảm giác muốn nôn mà nôn không được cực kỳ khó chịu. Kim Trí Tú cảm thấy miệng khô lưỡi khô, liếm liếm một chút lại liếm đến vị chát xít của dịch vị dạ dày, ghê đến cô mặt mày nhăn khẩn như con khỉ. Nhìn thậm phần thê thảm.

Thái Anh bên cạnh nhìn Trí Tú một bộ cực kỳ thống khổ nhịn không được quan tâm.

" Rất khó chịu sao? Hay là ca ngủ một chút? ", nàng nói xong, di chuyển một chút chừa ra một khoảng để Trí Tú có thể dựa vào.

Trí Tú nhìn Thái Anh, cô rất cảm kích quan tâm của nàng, nhưng mà cái xe ngựa này rung còn hơn là động đất, nếu cô nằm xuống có lẽ sẽ bị chấn động não đi? Kim Trí Tú không muốn liều mạng.

" Là, ta có điểm muốn nôn, xe ngựa này cũng quá bấp bênh đi. Bất quá còn tốt, ta sẽ nhịn được, không cần ngủ ", Trí Tú nhịn xuống cảm giác lại muốn nôn, khó khăn trả lời Thái Anh.

" Ngươi chưa từng đi xe ngựa? ", câu hỏi này là Trân Ni hỏi, nàng có điểm không rõ, Trí Tú ngựa không biết cưỡi, xe ngựa cũng là lần đầu đi, vậy từ trước đến giờ cô làm sao di chuyển? Không lẽ chỉ đi bộ? Trân Ni nhíu mày, nàng nghĩ nghĩ về sau dành ra thời gian cấp Trí Tú học cưỡi ngựa.

" Chưa từng a, ai biết được khó đi như vậy. Ta chóng mặt đau đầu quá, nếu biết như vậy khổ, ngay từ đầu sẽ không theo tới ", Trí Tú ủy khuất, đáng thương hề hề nhỏ giọng nói. Nếu biết trước đi như vậy khổ cô sẽ không đi, cảnh đẹp đâu không thấy, chỉ nhìn hai ngón tay còn thấy nhòe.... Trí Tú tính tính, còn phải ngồi cái xe này đến ba ngày... Trí Tú tâm trí đều mau nát.

Trân Ni nhìn thấy cô đáng thương hề hề biểu cảm, trong đầu nghĩ ra một biện pháp. Nàng nhanh chóng lấy ra trong tay áo một phân bánh ngọt, đưa qua đi.

" Cho ngươi "

Trí Tú nhìn Trân Ni đưa qua bánh ngọt, lại là khoản cô thích ăn nhất. Tâm có điểm ngọt, cái này bằng hữu thực quan tâm cô a. Còn chuẩn bị đồ ăn đi đường đâu, quá tốt. Mặt khác, thời điểm có lẽ là không tốt, mình đều mau nôn hết, nàng cho cái gì bánh a.

Trong lòng nói thầm Trân Ni không có tinh ý, Trí Tú vẫn là nhận lấy bánh của nàng.

" Đa tạ ", Trí Tú nói thanh tạ, lệ nóng doanh tròng, sau đó cầm lấy bánh ăn luôn. Thật ra sau khi nôn khan cổ họng đau rát, ăn bánh không phải quá hưởng thụ. Thậm chí vì bánh khô mà còn có chút đau đớn. Thế nhưng này đó không quan trọng, là nàng bằng hữu cho mình đâu.

Vật chất không thành vấn đề, tâm ý mới là quan trọng.

Trí Tú ăn xong mới để ý, Trân Ni và Thái Anh đều không có ăn nha, Trân Ni vì cái gì cấp mình ăn đâu? Cô đưa ánh mắt nghi hoặc cho Trân Ni.

Trân Ni tiếp nhận Trí Tú ánh mắt, không có ngay lập tức trả lời.

Nàng lấy từ Thái Anh bị nước, lại đưa qua tới.

" Uống nước cho thoải mái "

Trí Tú không nắm được nàng suy nghĩ, cũng ngoan ngoãn cầm lấy nước  uống lên.

Nước chảy ra vòm họng đau rát, phút chốc họng được cung cấp độ ẩm, Trí Tú cảm thấy đều không quá đau như vậy.

Cô uống thêm vài hớp mới thỏa mãn trả lại bị nước cho Thái Anh. Sau đó cô nhìn Thái Anh, nhìn Trân Ni, này hai người nhưng cũng không ăn không uống a, Trí Tú cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào.

Bất quá, không để cho cô nghi vấn lâu lắm. Trước mắt tối sầm, sau gáy đau nhói, thân mình cô ngả về phía trước, đầu đụng tới một mảnh mềm mại hương thơm.

Ngã xuống là khi cô loáng thoáng nghe được Trân Ni thanh âm, nàng nói " Một chút thì tốt rồi "

Ban đầu cô còn nhăn mặt giẫy giụa một chút, sau đó sau gáy đau đớn một chút khá hơn, cô cũng lâm vào vô hạn buồn ngủ, cô tham luyến cái kia hương thơm, theo bản năng hướng đến nguồn tỏa ra hương thơm, vùi mặt vào trong đó, mỹ tư tư mà ngủ. Trong miệng còn tàn dư một chút vị ngọt.

Bên ngoài xe ngựa thanh âm còn vang lên lộc cộc, tốc độ không giảm. Mà trong xe Trí Tú hôn mê qua đi cũng không còn khó chịu nữa.

Trân Ni sắp xếp xong Trí Tú, nhìn đối diện thị nữ Thái Anh của mình miệng không đóng lại được khi, cả mặt đều đỏ. Nàng biết hành động này không quá hợp lý, nhưng mà nàng suy nghĩ chỉ có biện pháp này nhất thích hợp. Chỉ là có điểm bạo lực, mà nàng cũng phải ủy khuất mình một chút, cũng không thể để Trí Tú dựa vào Thái Anh đi.

Nàng gắng gượng chấn định thân mình, cũng bất hòa nhìn thẳng Thái Anh, nàng sợ nhìn thấy ánh mắt hiểu rõ tất cả của Thái Anh. Đợi khi nàng cảm thấy đỡ hơn, mới quay đầu lại nhìn Thái Anh, nhược nhược mà hỏi.

" Ngươi cũng muốn nghỉ một chút? "

Thái Anh nhìn nàng, trong mắt sáng tỏ, rất muốn hỏi nhưng là nhìn Trí Tú mới lâm vào giấc ngủ, vẫn nhịn xuống ý muốn đi hỏi Trân Ni. Nàng hạ nhẹ giọng nói không cần, sau đó quay đầu qua chỗ khác.

Nàng dù là chưa nói qua luyến ái,  nhưng là chưa trải qua thì cũng từng thấy qua, nàng trước đây đã có chút nghi hoặc, dẫu sao nàng công chúa thiên vị với Trí Tú là không thể giấu được. Chỉ là nàng ngại ngùng hỏi, dù sao đó cũng là chuyện của nhân gia, bây giờ chắc chắn rồi thì nàng bất giác lâm vào trầm tư. Nàng cảm nhận được công chúa thích nàng ca ca, nhưng là, Thái Anh dư quang nhìn một chút nằm ngủ Trí Tú, nheo mắt, nàng Trí Tú ca có thích Trân Ni sao? Phác Thái Anh có một lúc không chắc chắn.

Thái Anh một mình nghĩ lại đây, nàng cảm thấy nàng ca ca có hơi xuẩn ( không thông minh), có lẽ sẽ không nhìn ra được tâm ý của công chúa. Mà nàng lại không thể để Trân Ni thiệt thòi được. Thái Anh nắm chặt nắm tay, nàng trong lòng quyết định đứng về phía Trân Ni bên này, cho nàng một cái hỗ trợ người.

Mà ở Thái Anh quay đi một khắc, Trân Ni cường trang vỡ vụn, nàng khuôn mặt vừa hạ nhiệt lấy tốc độ nhanh nhất mà đỏ trở lại, thậm chí còn có xu hương vẫn đỏ đi lên.

Trân Ni cắn răng, nhìn xuống Trí Tú một tới gần rồi cọ cọ chính mình bụng, nhịn xuống ý định đem cô ném ra, chỉ là trong lòng chửi thầm.

" Đăng đồ tử " ( đồ biến thái )

Sau đó nàng hoàn hồn, gấp gáp nhìn về phía Thái Anh, thấy nàng còn đang nhìn về phía trước. Trân Ni yên tâm, còn hảo là Thái Anh không thấy được. Nếu không nàng mặt đều cấp ném.

Trong xe ngựa không còn Trí Tú ồn ào thì im lặng hẳn, nàng nhìn nhìn Trí Tú ngủ nhan không chớp mắt, miệng không tự giác mỉm cười, ánh mắt nhu hòa như nước.

Tỉnh lại Trí Tú chỉ thấy người phơi phới, dù cho cổ có hơi đau nhưng mà vẫn tốt hơn tình trạng say xe kia. Thế là cô bám lấy Trân Ni ba ngày liền, làm nàng hỗ trợ cô lâm vào hôn mê.

Sau đó ba ngày, đều là lấy phương pháp này áp dụng mà Trí Tú mới có thể nhịn qua tới. Phương pháp này có hơi hại sức khỏe, hại cổ, cơ mà so với cái cảm giác muốn nôn mà không xong kia còn tốt hơn gấp mười lần. Trí Tú cảm thấy còn rất mỹ mãn.

Đông Phương thành, là một thành phố nằm ở phía tây Hoa Quốc, không tấp nập bằng kinh đô nhưng là nơi hội tụ của các bang phái, tông môn trên toàn quốc, giang hồ gọi đây là vùng đất ngọa hổ tàng long ( ý là ngươi võ công cao cường một phương, đến chỗ này vẫn sẽ có người võ công cao hơn ngươi ) . Mà Trân Ni lần này tới là do sư phụ nàng gửi thư triệu tập, nàng cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trong thư sư phụ nói làm nàng gấp đến đây cho nên nàng liền mang theo Trí Tú tới.

-----

Tác giả: ngủ ngonnnnnnn

P/s: các bạn gợi ý cho mình cái tên tông môn của Trân Ni đi, mình bí từ quá huhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro