Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Trân Ni, Trân Ni ta có thể xuống đi chơi sao? "

Trí Tú ngồi trên xe ngựa đi vào thành, trước cổng thành cách khoảng một cây số cô được Trân Ni gọi dậy, nói là cần kiểm soát gì đó. Thế nên Kim Trí Tú cũng ngoan ngoãn tỉnh dậy, ở cách một cây số xa, cô đã có thể nhìn thấy cổng thành cao sừng sững. Trí Tú nheo mắt nhìn bảng khắc ba chữ Đông Phương thành ở trên cao, quả thật là đầu tư nha. Khoan đã,  Trí Tú nheo mắt kỹ hơn, cô hình như vừa thấy một người nhảy từ trên cổng thành xuống???

" Trân Ni ", Trí Tú hoảng loạn kêu tên Trân Ni, một tay nắm chặt cổ tay nàng, tay kia đầu ngón tay run rẩy chỉ về hướng cổng thành, " Ta... Ta thấy có người nhảy xuống a "

Trân Ni bị cô đột ngột niết tay hơi nhói, nàng không thống chế nheo mắt một chút, cũng thuận tiện nhìn sang phía cô đã chỉ. Nhưng nàng chỉ là vừa nhìn qua liền quay đầu, vẻ mặt không liên quan đến mình.

Cô nghĩ mình đã phát hiện một chuyện lớn lắm, nhưng mà nhìn vẻ mặt thường tình của Trân Ni cô lại có chút nhụt chí.

" Cái đó, người đó có thể chết không? Chúng ta không đến xem à? ", Trí Tú nhìn Trân Ni nét mặt thất vọng, cứu một mạng người như xây bảy tầng tháp a. Do dù với độ cao đó ở hiện đại người có lẽ đã chết rồi nhưng mà không phải người chỗ này võ công cao cường sao, ít nhất còn có thể cứu được.

Trân Ni đối diện ánh mắt thất vọng của Trí Tú có chút giật mình, nàng làm cái gì sao?

Sau lại, nàng thấy Trí Tú một khuôn mặt viết hai chữ " cứu người, cứu người ", một bộ dạng ngươi nếu không chịu ra ta sẽ đi một mình khi, nàng hiểu rồi.

Trân Ni cảm thấy buồn cười, nàng thở dài nói với Trí Tú.

" Ở đây người ta thích nhảy từ trên cao xuống, đều có võ công, sẽ không chết ", Trân Ni đơn giản giải thích cho Trí Tú, nàng nhưng không muốn mang danh là thấy chết không cứu.

" Vậy nha ", Trí Tú một vẻ mặt hiểu rõ, sau đó thì ngưỡng mộ đến sáng cả mắt, cuối cùng thì có chút ủy khuất.

" Làm sao vậy? ", Trân Ni tâm mềm, vẻ mặt ủy khuất của Trí Tú quá chọc người khi dễ đi.

" Ta cũng muốn học võ công ", thật ra ước mơ của cô là muốn bay, bay đi bay lại không tốn sức quả là chuyện đỉnh nhất thiên hạ. Nhưng mà nói ra lời thẳng thắn vẫn có chút ngại ngùng đi, cho nên cô gãi gãi mũi, trả lời qua loa.

Kim Trân Ni ngay lập tức khựng lại, nàng đã từng kiểm tra thân thể Trí Tú. Trong thân thể cô kinh mạch toàn nghẽn, không thể vận công, mà người không thể vận công mãi mãi không học võ công được. Người có thân thể như vậy nếu cứ cố chấp luyện công sẽ chỉ là dã tràng se cát mà thôi, không có kết quả lại còn hại thân thể. Nhưng mà, Trân Ni nhìn Trí Tú, nàng có thể nói với cô lời nói ác độc như vậy sao? Đương nhiên là không, cho nên nàng hơi tươi cười, nói lời dễ nghe.

" Không quan hệ, không có võ công cũng rất tốt, nếu ngươi muốn trải nghiệm cảm giác nhảy từ trên đó xuống, về sau ta mang ngươi thử xem là được ", Trân Ni ôn nhu đối Trí Tú nói, nàng nhưng không muốn cô buồn như vậy, tâm nàng cũng sẽ khó chịu.

" Thật sự? Ngươi nói lời nói thật sự tin được sao?", Trí Tú hai mắt đã sáng như hai cái đèn ô tô, nhưng là do bảo hiểm khởi kiến cô vẫn là thói quen đưa ngón út ra trước rồi nói, " Trước làm cam đoan ta mới tin nha "

Trân Ni là công chúa đức cao vọng trọng, một lời nói tựa ngàn vàng. Chưa từng có ai dám nghi ngờ nàng lời nói, nhưng mà bởi vì người này là Kim Trí Tú cho nên nàng cũng chỉ là sủng nịnh tươi cười rồi theo chỉ dẫn của Trí Tú làm cam đoan.

Kết thúc cái hoạt động " trẻ con " không có ý nghĩa to lớn gì kia, Trí Tú mới yên tâm, cô trong đầu đều đang nghĩ tới khi nào nhảy mới phù hợp, sáng hay tối. Và còn nghĩ cách lừa Trân Ni đem theo mình nhảy thật nhiều lần.

Kim Trân Ni vẫn luôn nhìn vào Trí Tú, nàng thấy cô khóe miệng tươi cười, miệng cũng theo đó mà cong lên, hơn nữa, trong lòng cũng vui vẻ không ít.

Lúc này, xe ngựa đã vào trong cổng thành, Trí Tú thấy đã tới nơi, gấp không kịp liền nhảy xuống xe. May mắn là vừa lúc qua trạm gác cửa thành, xe ngựa đi được rất chậm cô mới không bị thương.

Trân Ni thấy cô nhảy xuống, theo bản năng ngiêng người về phải trước bắt lấy cô tay áo, nhưng vẫn là hụt. Nàng vừa muốn la lớn "cẩn thận" thì mắt thấy cô đã đáp đất bình an, nàng một hơi thở dài, bất đắc dĩ thu hồi cánh tay tới bên người.

" Đi gần chút ", nàng dặn dò Trí Tú, để ý thấy phản ứng của cô nàng có thể đoán đây có lẽ là lần đầu tiên cô đi ra ngoài chơi. Nàng không nhẫn tâm cắt ngang sự háo hức của Trí Tú, cho dù có chút chậm trễ vẫn là thuận theo cô, cho cô xuống phố chơi đùa. Đương nhiên, Trân Ni ra lệnh cho phu xe đi chậm, nàng không muốn lạc mất Trí Tú.

Đông Phương thành vốn dĩ là một nơi sung túc nhộn nhịp, bởi vì là cái nôi của các môn phái trên giang hồ. Nơi này tụ tập rất nhiều người biết võ công, mà bởi vì thường thường người biết võ công đều rất nóng tính, đụng chuyện là động thủ. Cho nên mấy tòa nhà ở đây được dựng cách xa nhau rất nhiều, tạo điều kiện cho mấy cuộc tranh chấp đường phố. Ngoài ra tỷ lệ người dân bình thường ở đây cũng không thấp cho nên dù là chợ, quán ăn, khách điếm, kỹ viện cũng đều có đủ. Lại thêm nữa lễ hội hoa đăng còn ba ngày nữa là tới, nên không khí ở đây đông vui, tấp nập hơn rất nhiều. Mấy ngày này người bên ngoài vào thành số lượng tăng mạnh cho nên mới có trạm gác kiểm tra ở cổng thành.

Bên trái là người, bên phải là người, còn trước mặt là một con phố toàn quán ăn. Trí Tú đang lúc đói bụng, bên đường vịt quay thơm đến rồi trong lòng cô, thật hương a.

Trí Tú đã chịu không nổi, cô quay đầu chạy đến bên xe ngựa.

" Đã quay lại, đi thôi ", Trân Ni thấy cô quay lại, thời gian không sai biệt lắm giờ hẹn của sư phụ nàng, nàng đốc thúc Trí Tú lên xe.

Ai ngờ được lại nghe cô nói.

" Ách, ta chỉ muốn xin ngươi cho ta bạc ăn vịt quay thôi ", Trí Tú ngượng ngùng ngãi đầu, này vẫn là lần đầu tiên cô xin ai khác tiền ngoài mẹ cô. Có điểm không quen.

" Cái gì? ", Trân Ni không ngờ cô nói như vậy, người này lúc nào cũng ăn, ăn, " Không thể, ta sắp trễ giờ hẹn rồi, sau khi đến nơi lại ăn? "

Trân Ni ngữ khí thương lượng.

" Không được, đi đến Đông Phương thành thì phải ăn đồ ăn đường phố Đông Phương thành mới có ý nghĩa", Trí Tú đầy lý lẽ nói, " Không thì ngươi với Thái Anh cứ đi trước đi. Ta ăn xong chơi một chút rồi đến? Có thể sao? "

Lại đến, Trân Ni trợn to mắt, Trí Tú lại lấy khuôn mặt cún con đó ra đối nàng. Trân Ni dao động, nhưng lại nghĩ tới cô chưa từng đến Thiên Quyền môn trước đây, một ngụm từ chối.

" Không thể, ngươi sẽ đi lạc ", đây là câu khẳng định. Trân Ni nói đúng sự thật, không dung cự tuyệt.

Trí Tú nghẹn một cục, đúng là cô chưa nghĩ tới việc này. Nhưng mà vịt quay..... Trí Tú cơn đói thắng mất lý trí!!!! Vẫn là vịt quay lợi hại hơn Trân Ni một chút.

Cô thấy năn nỉ Trân Ni không được, liền quay đầu nhìn Thái Anh, cô muốn tìm được sự ủng hộ.

" Không được ", Trân Ni liếc mắt một cái liền có thể đọc hiểu Trí Tú. Mà nàng với cách làm của cô không tán đồng, nàng không muốn cô tìm người khác dù cho có việc gì. Dù có là Thái Anh cũng không thể, đây là nàng chiếm hữu dục.

Thái Anh chưa kịp lên tiếng, siêu vô tội: "...."

Thái Anh cũng hết cách, Trân Ni hung như vậy, nàng cũng không dám ho he. Nàng chỉ có thể nhìn nàng ca ca an ủi Trí Tú bằng ánh mắt.

Trí Tú nhận được phán quyết, tức thì cả người héo đi, như có ai bên cạnh hút hết năng lượng của cô như vậy. Trân Ni nhìn nhìn, vẫn là luyến tiếc Trí Tú cuối cùng mới nói.

" Đi cùng chúng ta đến cổng Thiên Quyền môn, sau đó ngươi có thể quay trở lại đây chơi ", suy nghĩ cái gì, nàng lại bổ sung, " Chỉ có thể chơi đến buổi chiều năm điểm "

Trí Tú thấy đã được đến mục tiêu, lười đi trang tiếp. Cô nháy mắt lại sức sống tràn trề, leo lên xe ngựa. Ngoan ngoãn theo Trân Ni một đường đến Thiên Quyền. Mà không biết có phải do quen rồi hay do hưng phấn, mà khoảng đường này cô cư nhiên không có say xe. Phát hiện này làm Trí Tú càng thêm vui vẻ.

Đợi tầm khoảng mười lăm phút tả hữu, xe ngựa dừng lại trước một cánh cổng lớn, ngay khi bảng treo hai tự " Thiên Quyền " đập vào mắt Trí Tú. Không đợi Trân Ni và Thái Anh phản ứng, cô vui vẻ xuống xe ngựa, chạy liền về phía con đường lúc nãy.

Vừa chạy vừa hát, " Vịt quay, vịt quay, hôm nay ta ăn vịt quay. Một con hai con, ta liền ăn cả nhà " ( bài hát tác giả chế, có vô nghĩa xin cũng đừng nói lời cay đắng)

" Tiểu nhị tính tiền "

Trí Tú liền một lúc ăn hai con no nê, bụng cô căng cứng không được nên buộc phải dừng ăn. Nếu còn ăn được Trí Tú vẫn muốn ăn tiếp, tiện thể xin công thức luôn, thật sự ăn quá ngon. Vịt da giòn, thấm vị, thịt vịt mềm, mọng nước, cắn một miếng là toàn thể hương vị bùng nổ, lan tỏa ra trong khoang miệng làm cô cứ ăn rồi lại ăn, ăn mãi không ngừng.

" Của ngài hết ba mươi lượng bạc"

Trí Tú lấy bạc trả cho tiểu nhị. Tiện thể hỏi hắn kỹ viện nào nổi tiếng nhất ở đây, sau lại ghé thử. Bởi vì Mỹ Túy Lâu kia, bây giờ Trí Tú càng khẳng định đồ ăn ngon nhất nhất định là ở kỹ viện, nếu đã đến thì không thể bỏ qua. Dù sao, bạc là của Trân Ni, nàng ấy không thiếu chút bạc vụn này haha.

Cô suy nghĩ tất cả mỹ mãn, mang theo túi tiền của Trân Ni đi ra ngoài. Trí Tú bụng quá no, cần thiết đi dạo vài vòng tiêu cơm rồi mới ăn tiếp được. Cô nhìn mặt trời tính tính, này mới giữa trưa qua một chút, cô hẹn với Trân Ni còn năm tiếng thời gian. Trong lúc này cô muốn tranh thủ đi hết các chỗ đông khách trên con đường này.

Thực tế chứng minh, cứ mỗi lần Trí Tú lên kế hoạch hết thảy, vui vẻ đi làm thì có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Mà lúc này đây chuyện ngoài ý muốn là.... Trân Ni túi tiền bị cướp đi rồi....

-----
Tác giả : 😎😎

Trân Ni: Ai dám cướp ta túi tiền. Ngươi lấy bạc tiêu vào kỹ viện hết rồi đúng hay không?

Trí Tú có kế hoạch nhưng chưa làm được: ô hô hô ta không có, thật sự bị cướp mất. Thật sự, ngươi phải tin ta.

P/s: ngủ ngon mấy má. Lisa solo làm tui high quá man.








 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro