Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Tú cả người vô lực, cô cảm thấy vừa mệt vừa đau. Thậm chí lần này đốn còn khổ xa trăm lần huấn luyện địa ngục của thầy Park ở hiện đại. Thân thể tinh thần cùng hao mòn, Trí Tú lúc này chỉ muốn ngủ, cô ngửi được hương khí khiến cô an tâm trên người Trân Ni, theo đó mí mắt nặng trịch, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Cô mơ một giấc mơ, trong mơ cô là đang ở đối diện một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương, có bò bít tết, có cá hồi áp chảo, có Hamburger, có cơm chiên mẹ làm, có bánh kẹo, đầy đủ mọi thứ. Chính là cô có cố đến thế nào cũng ăn không được các món ăn đó, hết thảy vừa đụng vào liền tan biến như chưa từng xuất hiện. Làm gì có chuyện gì đau lòng hơn nhìn mà ăn không được? Trí Tú khổ sở khó chịu nhíu mày, sau đó cô cảm nhận có cái gì đó đụng vào cô giữa mày, bên má cũng nhột nhột. Chưa kịp để Trí Tú tìm hiểu rõ ràng, một cây kẹo bông gòn tự nhiên được tắc vào trong miệng Trí Tú. Này kẹo bông gòn ngang nhiên đánh úp cô còn rất thơm rất mềm, đáng tiếc cô chưa đưa lưỡi thưởng thức được miếng nào thì cây kẹo bông gòn lại biến mất.

Ân quá khổ, đồ ăn đến miệng còn không ăn được. Trí Tú trong mộng khóc ròng.

Sau đó khung cảnh một chuyển, lần này Trí Tú đang ở trên một vách núi treo leo, cô chơi vơi ở lưng chừng núi, ngã thì không ngã nhưng cũng không đứng thẳng được. Loại này cảm giác thực bất an, Trí Tú tưởng phản kháng, vẫn là không động được thân mình. Cô giữ tư thế chơi vơi đó được một lúc, khung cảnh lại đổi, lần này cô được đưa đến một đồng cỏ xanh tươi, Trí Tú miệng treo tươi cười nằm trên đám cỏ xanh, hưởng thụ bên cạnh từng trận gió mới thoang thoảng mát lạnh. Thoải mái ngủ qua đi.

Kim Trí Tú ngủ một giấc liền hai ngày tả hữu. Là bị đói tỉnh, nếu bụng còn chưa đói nói, có lẽ Trí Tú vẫn còn muốn nằm thêm vài giờ nữa.

Hoạt động một chút cơ mắt đã được nghỉ ngơi rất lâu, cô phải chớp mắt mới thấy được rõ ràng khung cảnh trước mắt.

Trước mắt cô bây giờ là một khuôn mặt bị phóng đại rất gần, người đó mắt nhắm tịt, chầm chậm tiến tới gần hơn. Khỏi cần nghĩ cũng biết người nọ muốn làm cái gì, trăm phần trăm là muốn hôn trộm cô. Nhưng mà Trí Tú nghĩ đến cái gì, không tránh né, thậm chí có chút thuận nước đẩy thuyền, chờ đợi cái này buổi sáng an hôn.

Chính là đương kia đại khuôn mặt gần thấu đến đây, Trí Tú phát giác có gì đó không đúng. Này hương thơm không phải từ trên người Trân Ni a.

Nháy mắt Kim Trí Tú mắt trợn tròn, thanh tỉnh con ngươi đảo một cái, cô dùng hết sức mình đẩy ra người nọ còn đang thấu đến đây, thuận thế còn lùi về sau một chút. Mà cái này hàng động vô tình đụng đến cả người vết thương, làm Trí Tú đau đến cắn răng.

Trí Tú một bên nhịn xuống đau đớn, một bên nhìn người nọ bộ dáng chột dạ hoảng hốt kia. Ánh mắt lạnh đi phân nửa.

" Mặc Nhi Vi, cô làm cái quái gì!!", Trí Tú lời này giống như gằn từng chữ, phải biết nếu phản ứng chậm hạ một nhịp, nụ hôn đầu đều mất. Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn người kia của cô có pha thêm chút chán ghét.

Mà nụ hôn đầu.... Kim Trí Tú còn đợi cấp cho người khác đâu!!!!

( tác giả nhiều chuyện: mất từ chương trước, còn bày đặt giữ :)))) )

Mặc Nhi Vi có chút quẫn bách, nàng thích Trí Tú là liền từ cái nhìn đầu tiên liền thích, nhưng mà Trí Tú dường như không thích nàng, thậm chí nàng còn cảm thấy cô có chút ghét nàng. Này cũng là điều Mặc Nhi Vi không hiểu được, mặc kệ thế nào, nàng vẫn là dán lên mông lạnh Trí Tú. Ngày này qua ngày khác, kiên trì, bền bỉ, theo đuổi cô, chính là Trí Tú không có một phân động lòng, thậm chí còn nói nàng phiền. Mặc Nhi Vi lúc đó thật sự giận dữ, cũng là quyết định không cần tiếp tục dán mông lạnh nữa, nàng rời đi Nam Thanh thành, trở về Đông Phương thành cách xa người nọ. Quyết định khi, trong lòng rõ ràng đều đã quyết tuyệt xuống dưới. Nàng thề, lần sau gặp lại cũng không cần trở nên nan kham như quá khứ như vậy.

Chính là, gặp lại Trí Tú một thân thương thế trong hoàn cảnh, nàng làm không được nàng thề. Nàng vẫn sẽ là nhịn không được quan tâm, gấp không được lo lắng.

Hai ngày nay tâm nàng bị Trí Tú dọa cho nhảy vựng, lại trìu trìu đau, nàng loa lắng Trí Tú không được, muốn cho Trí Tú thượng dược, chính là Mặc tỷ nhất quyết không cho, còn nói nàng không được đến phòng Trí Tú. Còn phái Na Ưn trông chừng Trí Tú trong phòng, lần này nhi vẫn là nàng nhân lúc Na Ưn ra ngoài trộm vào tới.

Mặc Nhi Vi đã lâu không gặp người trong tim, có chút mất khống chế. Nhìn đến liền tưởng hôn đi lên....lại không ngờ... đương trường bị bắt quả tang, quá mất mặt.

Mặc Nhi Vi bá đạo là thế, rốt cuộc đứng trước yêu thích người nàng cũng là thẹn thùng nữ nhân, bị bắt quả tang, đương nhiên quẫn bách.

" Ta.... Ta... Ta... ", Mặc Nhi Vi lắp ba lắp bắp, nàng bị Trí Tú chán ghét ánh mắt thương tới rồi, cộng thêm hiện thực không thể chối cãi làm nàng có chút chật vật. Nàng thật không hiểu nổi, tại sao trước mặt cô nàng lúc nào cùng đều giữ không được bản thân?

Đối cả hai người phản ứng, không khí trong phòng có chút nghẹt thở. Lúc này, Na Ưn trở về.

Nàng nhìn thấy trong phòng Mặc Nhi Vi, lại mẫn cảm thấy được trong phòng không khí không đúng, nhìn qua Trí Tú chán ghét ánh mắt. Xong, lại nhìn Mặc Nhi Vi bộ dạng tiểu cún con bị thương đến bên kia. Na Ưn minh bạch, nàng thở dài.

" Mặc Nhi Vi, ngươi tỷ tỷ gọi ngươi ", Na Ưn bất đắc dĩ nói dối, nàng nhưng không muốn tranh cãi lên. Trí Tú còn đang bị thương, cần yên tĩnh tịnh dưỡng. Còn Mặc Nhi Vi? Chắc nàng cũng không muốn mình thấy nàng nan kham một mặt đi?

Mặc Nhi Vi còn đang không biết như thế nào cho tốt, nàng biết Na Ưn đây là đang cấp nàng bậc thang, nàng không cứng đầu, ngoan ngoãn theo đi xuống. Trở ra ngoài cái này gian phòng.

Ở lại hai người tâm lý khác biệt.

Na Ưn nhìn theo bóng dáng Nhi Vi cô đơn rời đi, có chút cảm thông cùng thương hại.

Còn Trí Tú? Cô liếc mắt còn không liếc nàng một cái, chỉ là trong mắt hàn quang chậm rãi tiêu đi.

Mặc Nhi Vi đi rồi, không khí trong phòng cũng hoà hoãn lên, dần trở về bình thường. Lúc này Na Ưn cảm thấy không sai biệt lắm, Nhi Vi bóng người cũng đã đi ra xa. Na Ưn mới nhìn đến Trí Tú, thở dài nói.

" Ngươi cũng đâu cần phải như vậy? Ngươi cứ nói nàng ngươi cũng là nữ nhân thì được rồi. Cứ giằng co như vậy đâu có kết quả gì? ", Na Ưn nói ra chính mình ý kiến.

Nàng nhưng thấy hơi đáng thương Mặc Nhi Vi. Nàng ta trước đây cũng không phải như vậy, là thiếu chủ của Sát Vô Thiên, lại được Mặc tỷ sủng nịnh như vậy, nàng ta mặt đều phải hướng tận lên trời, ngày ngày quậy phá, không để ai trong mắt, vô pháp vô thiên, luôn làm Mặc tỷ đau đầu. Bây giờ đâu? Nàng ta trong mắt có Kim Trí Tú, lại như con hổ thoát xác chuyển thành con thỏ giống nhau, trước mặt Trí Tú chỉ biết thẹn thùng cúi đầu. Người người đều có thể nhìn ra nàng ấy thật sự yêu thích Trí Tú a. Nhưng mà Trí Tú có hiểu được không? Na Ưn nghĩ là không, thậm chí nàng còn thấy may mắn vì Trí Tú không hiểu. Hiểu làm cái gì? Hai người đều là nữ tử, dính vào chỉ cho nhau đau thương.

Cho nên, đau dài không bằng đau ngắn, Na Ưn nghĩ rằng chỉ cần Trí Tú nói ra thân phận nữ tử thì đều giải quyết xong rồi, đỡ phải làm Nhi Vi mơ tưởng, cũng không làm Mặc tỷ khó xử.

Kim Trí Tú vẫn ngồi trên giường, cô vẫn còn khó chịu Mặc Nhi Vi dám nhân cháy nhà đi hôi của. Lại nghe thấy Na Ưn lời nói kia, cô khó chịu quay đầu không còn nữa. Trong mắt chán ghét bị thay đi bởi một cảm xúc mới, chính là cảm giác vô lực và tuyệt vọng.

Ân, phải rồi, mình chỉ cần nói ra mình cũng là nữ tử thì Mặc Nhi Vi sẽ không còn bám lấy mình nữa. Dù sao cả hai cũng là nữ tử... chỉ là Trí Tú đột nhiên nghĩ đến một bóng hình khác.... Kim Trân Ni....nàng cũng là nữ tử....

-----------

Tác giả: Tui đã tiêm mũi 1 rồi đó Mn ơiiiiiiiiiii






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro