Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trân Ni kiệt sức bất tỉnh, Mặc Gia Kiều cũng không tiếp tục làm khó, nàng nhìn Hải Ninh còn ở bên kia cường chống, hắn cũng đã bị một thân vết thương chồng chất, nhìn qua huyết nhục mơ hồ, thoạt nhìn lệnh người sợ hãi. Chính là cũng giống như chủ nhân hắn như vậy, kiên cường bất khuất. Mặc Gia Kiều nhìn Trân Ni, lại nhìn Hải Ninh, trong mắt có nhàn nhạt tán thưởng. Thế giới sợ chết người có quá nhiều, loại này thuộc hạ thề chết không từ, một lòng trung thành cũng khiến cho nàng lau mắt mà nhìn.

Nàng ra lệnh cho thuộc hạ lui xuống, sau đó nhìn Trí Tú thương thế chưa lành một bên cố hết sức ôm đỡ Trân Ni về phòng cũng chưa nói gì, ý nàng cũng là ngầm thuận theo. Nếu là đã lộ tẩy, kéo Trân Ni về phía nàng cũng tốt. Cuối cũng, nàng cũng tiện tay công đạo một chút Hải Ninh, nàng cho người đem hắn đến gian khác phòng trị thương. Ban đầu hắn là một mực phản kháng, không cho nàng thuộc hạ tới gần, lại còn có xu hướng muốn lại gây sự, Mặc Gia Kiều không vui, này còn cái gì lại cố chấp. Thế nhưng hắn là hắn, nàng cũng không ép, hảo ý nàng đưa ra, hắn nhận không nhận là việc của hắn, nàng cũng không lại một lần nhân nhượng.

Mặc Gia Kiều mày hơi nhướng lên trên, tên thuộc hạ tinh mắt đã nhìn ra được ý của nàng. Theo nàng dấu hiệu, các tên đó cũng không lại tiến lên, đều lui xuống. Nhưng nàng lại không ngờ, Hải Ninh lúc này cũng ngã xuống, Mặc Gia Kiều cảm thấy có chút phiền, nhưng là cuối cùng vẫn làm thuộc hạ đem hắn đi chữa trị.

Trí Tú một mình đỡ Trân Ni vào phòng, cô nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên giường, Trân Ni nằm ngay ngắn xong, Trí Tú cũng hết lực ngã ngồi xuống đất, cô mới cảm nhận được thương thế của cô có xu hướng lại vỡ ra, đau đớn không được, cả người mồ hôi lạnh.

Trí Tú vừa té xuống, vừa vặn đối mặt chính là Trân Ni chỗ kia eo huyết nhục mơ hồi, cô hít một hơi thật sâu, tay vịn vào thành giường, lại một lần nữa đứng lên, chính là vết thương lại vỡ ra cô cũng phải còn đi tìm đại phu, thương thế của Trân Ni không xong.

Chính là, cô vừa xoay người đã bị một người khác đè lại bả vai, áp cô ngồi xuống gần đó một cái ghế.

" Được rồi, ngươi gấp cái gì, nàng thương còn chưa bằng ngươi trọng đâu. Lo cho bản thân mình trước đi đã "

Mặc Gia Kiều nhìn Trí Tú chật vật thân thể, trên mặt không giấu được lo lắng cùng gấp gáp, có chút giận dỗi, người này vừa mới làm tổn thương nàng muội muội nhưng còn không có cảm thấy có lỗi đâu.

Nàng vừa dứt lời, phía sau liền có một gã lão nhân cầm theo hòm thuốc đi vào. Hắn là đại phu, mà giờ này có mặt ở đây, hiển nhiên là Mặc Gia Kiều phân phó.

Trí Tú nhìn Mặc Gia Kiều, lại nhìn kia lão nhân gia bắt đầu bận rộn băng bó cho Trân Ni, hốc mắt đỏ lên.

" Mặc tỷ, thật xin lỗi", ngừng một chút, nhỏ giọng thì thầm, " Cũng đa tạ ngươi"

Mặc Gia Kiều nghe rõ cả hai câu nói, nàng không nhìn về phía Trí Tú, nhàn nhạt.

" Không có gì ", thật xin lỗi lời kia nàng làm sao có thể nhận đâu, Trí Tú tổn thương muội muội cũng không phải nàng. Lại nói cả hai đều là nữ tử, nàng cũng không còn cách nào, suy đi tính lại đó vẫn cũng là tốt nhất giải pháp, nàng không thể quái Trí Tú được. Lại nói, nàng cứu Trân Ni cũng là do nàng có tính toán riêng, nàng tất cả là vì mình, đa tạ lời này nhưng không có gì lại nhận.

Trí Tú nghe Mặc Gia Kiều tuy là nói thế, nhưng cô trong lòng vẫn là có chút để ý cùng áy náy. Rốt cuộc cô mạng là do nàng cưu mang, cô lại không giúp được nàng cái gì, thay vào đó một lần một lần vô tình làm nàng bên người người bị tổn thương. Trí Tú cảm thấy mình không còn mặt mũi nhìn người. Vẫn là như cũ cúi đầu.

" Được rồi, thật không có việc gì", Mặc Gia Kiều cảm nhận được cảm xúc Trí Tú hạ xuống, vẫn là không nhịn được nói chút lời nói, nàng lại thấy đại phu nháy mắt băng bó cho Trân Ni bên kia xong rồi, cũng không có gì nghiêm trọng, lại hướng về phía hắn, nói " Bên này người cũng cần băng bó ", sau đó bỏ đi.

Trí Tú nghe lời nàng nói xong mới chợt nhớ ra bản thân vết thương hình như vỡ ra, cô nhìn xuống mình y phục, đúng là có loang lỗ một chút vết máu, cô cứ tưởng là máu của Trân Ni dính thượng, bây giờ kiểm tra mới biết đó luôn là máu của chính mình. Kim Trí Tú bất đắc dĩ cười cười, ngoan ngoãn để cho đại phu kiểm tra.

Băng bó xong xuôi, đại phu không còn việc gì liền nhanh chóng lui ra ngoài. Trí Tú chầm chậm đem theo mình cũng ghế ngồi tiến phía Trân Ni bên giường, cô cảm thấy ngồi bên kia khoảng cách có chút xa.

Trí Tú đặt ghế xuống bên cạnh giường, cũng lại lần nữa ngồi xuống bên cạnh Trân Ni. Tranh thủ nàng chưa tỉnh thẹn thùng nắm một chút tay của nàng. Ân, bàn tay Trân Ni trắng trắng, ngón tay thon dài hoàn mỹ, rất xinh đẹp. Trí Tú nắm tay của nàng, cảm nhận tay nàng chuyền đến nhiệt độ mát lạnh, cảm thấy thỏa mãn.

Hai tay tương nắm được một lúc, Trí Tú mắt đảo không cẩn thận lại nhìn về phía eo nhỏ của Trân Ni, nàng eo lúc này được băng bó rất dày, nhìn không ra được cái gì vết thương dưới băng vải. Chính là Trí Tú bản thân không biết như thế nào, mỗi lần nhìn đến đều là nhìn xuyên qua lớp thật dày băng vải, nhìn đến như cũ là vết thương kia. Nhìn đến cảnh Trân Ni bất tỉnh nép vào lòng cô, Trí Tú vừa nhớ lại, cả người đều run lên, tay đang cầm tay Trân Ni cũng không tự giác siết lại.

Cảm giác đó, cô không muốn một lần nữa trải qua...

" Trí Tú? ", Trân Ni lẩm bẩm.

Trân Ni là bị tay bị nắm đau đến tỉnh dậy, mở mắt khi, nàng thấy Trí Tú ở bên cạnh nàng, tay nắm thật chặt tay nàng, đầu ở cúi xuống, thoạt nhìn trông thật cô đơn, cô ở gần như vậy lại ở thất thần, cả người tỏa ra một bộ bất lực chán nản không khí. Ở góc độ của nàng còn có thể nhìn thấy Trí Tú lông mi còn ươn ướt. Cô khóc, hình ảnh này làm Trân Ni tâm hơi siết một chút, nàng nơi đó tản ra thật nhiều loại cảm xúc, phần lớn là đau lòng Trí Tú. Nàng không muốn lại nhìn cô một mình chìm vào vực sâu như vậy, nàng muốn chia sẻ với cô, tốt nhất là có thể kéo cô trở ra mới được.

Cho nên, nàng hồi nắm tay Trí Tú, sau đó lại gọi một lần.

" Trí Tú "

Lần này, Trí Tú nghe được nàng gọi, quay đầu nhìn qua, lúc này hai người chính là đối diện, bốn mắt nhìn nhau, Trân Ni nhìn đến khóe mắt Trí Tú còn hồng hồng, khó chịu đến không được, trong lòng thẩm chửi cô ngốc bức.

" Ngây ra làm cái gì, ngươi trước hết buông tay ta ra, lại đến gần đây một chút ", Trân Ni nhìn Trí Tú, nói rõ ràng rành mạch.

Mà cái này giọng điệu cùng thẳng ra nói làm Trí Tú hoảng sợ rồi. Cô lập tức rút tay lại, lại gấp lại hoảng giải thích.

" Ta....ta....ta không cố ý ", Trí Tú lắp ba lắp bắp, " Ta không có nắm tay ngươi "

Trân Ni nghe Trí Tú lời nói, bàn tay vừa bị thả ra lại nắm lại, nàng cảm nhận nhiệt độ tay của cô còn vương vấn ở trong lòng bàn tay của chính mình, trong lòng trào phúng " Ta tin ngươi cái quỷ", lại thấy Trí Tú bộ dáng trốn tránh, hai bên tai cô chớp mắt đỏ lên, Trân Ni khóe miệng giương lên một chút. Nàng làm sao lại thấy người này rất đáng yêu đâu? Muốn ôm một cái.

" Ta đã biết, ngươi không cần giải thích ", Trân Ni trên miệng tươi cười không giảm, " Lại gần đây một chút "

Nàng ra hiệu cho Trí Tú xích gần lại bên nàng. Sau đó nàng thấy Trí Tú chỉ xích tới có tầm vài cm, ánh mắt có chút cảnh giác nhìn nàng. Trân Ni cảm thấy muốn đánh người.

" Lại gần một chút ", Trân Ni không kiên nhẫn.

" Làm cái gì nha, ta đã nói ta không có nắm tay ngươi, có cũng là do không cố ý, ngươi nhưng không được đánh ta", Trí Tú lại đến gần một tý ty, " Ta nói cho ngươi, ta còn bị thương đâu, ta là thương binh, ngươi không được đánh ta"

Một câu không được đánh không được đánh làm Trân Ni tạc mao, nàng nhưng chưa từng đánh Trí Tú nha!! À..... có, lần đầu tiên gặp nàng tát cho nhân gia bất tỉnh... Nhưng đó là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm!!

" Ta không đánh ngươi, lại gần thêm một chút ", Trân ni một bên tìm cớ cho mình, một bên tiếp tục dụ dỗ.

Chính là, Trí Tú còn giữ vững lập trường, mỗi lần xích tới chỉ có mấy cm!!

Trân Ni lần này không lại giữ bình tĩnh, ôm có một cái, lại không phải cái gì đại sự, rốt cuộc sao lại khó khăn như vậy.

" Ngươi làm cái gì, ta lại không ăn ngươi, không đánh ngươi, lại tiến đến gần hơn", Trân Ni hơi gằn giọng, biểu tình cũng theo lên hung dữ, " Nói ngươi qua thì qua, nếu ta không bị thương cũng không cần ngươi này đó nhọc lòng "

Trí Tú nghe nàng nói như vậy, cũng sợ nàng thật sự tức giận, ngoan ngoãn nghiêng người đến phía Trân Ni. Nhưng cô trong lòng có chút phản biện, cũng nói ra khẩu, tuy rằng rất nhỏ thôi, nhưng Trân Ni vẫn là nghe được, cô nói, " Ta cũng bị thương đâu, còn không phải muội muội tốt của ngươi cho, còn hung ta "

Trí Tú càng đến gần Trân Ni lại cảm thấy cái tư thế này có chút gì đó nói không ra lời thẹn cảm, cho nên cô dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, không nhìn tới nàng. Người vẫn tiến gần đến nàng, cô nghĩ nghĩ, nói đều nói hết, lỡ nàng có đánh cũng không quá mạnh, vậy cứ để cho nàng đánh đi. Trí Tú nhắm mắt, sống chết mặc bay.

Nàng nghe đến Trí Tú câu này, tay hơi buông lỏng, sắc mặt cũng trắng bệch, nhưng là Trí Tú lúc này đã đang cúi người gần sát bên người Trân Ni, cho nên không thấy được. 

Trân Ni xoát cái mắt cũng rưng rưng lên, xinh đẹp đôi mắt ngấn ngấn nước. Cô đã biết, cô đều đã biết. Nàng nhìn về phía Trí Tú bây giờ chính là gần sát nàng, nhưng chính là ở giữa vẫn còn có khoảng cách nho nhỏ.

Nàng mạc danh cảm thấy kia khe hở có chút đáng ghét, lại vì trong tâm trí muốn ôm cô, an ủi cô nổi dậy, nàng không chần chờ, giang rộng hai tay ôm Trí Tú đầy cõi lòng.

---------

Tác giả: Dạo này mình học hành vui vẻ thong thả lắm không có bài tập gì hết cho nên mình lâu lâu mới lên chap được. 😢😢












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro