Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà tiếng nói ngoài cửa kia nghe rất giống vú nuôi của nàng. Bà ấy lại biết tên nàng, mọi thứ xem rất hợp lí. Nhưng đó mới là chuyện đáng sợ nhất, bởi vì bà ấy rõ ràng đã chết rồi, chính mắt nàng đã trông thấy mà.

Nàng sợ hãi chốn ở góc phòng, run lẩy bẩy. Còn chưa kịp nghĩ xem bây giờ phải làm sao, thì bên ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói mừng rỡ.

"Thì ra là cô không phá cửa, vú vào nhé"

Trân Ni như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, cả người rét run từng hồi. Hình như lúc chưa nàng thiếp đi mà quên không khóa cửa thật. Trân Ni còn chưa kịp câm ghét sự bất cẩn của mình thì cánh cửa đã lạch cạch mở ra.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào. Trong bóng tối, một người phụ nữ mặt áo trắng máu me khắp người, cơ thể quặn quẹo đứng nhìn vào. Trân Ni thật sự rất khó khăn mới kèm được tiếp hét thảm thiết của mình.

Quả thật là bà vú, chỉ có điều khác biệt duy nhất là nàng không thấy đôi chân của bà đâu hết. Cả người cứ lơ lửng bay trong gió, cơ thể dưới ánh trăng cũng hơi mờ ảo. Rõ ràng nàng biết, bà vú không phải người nữa rồi. 

Dường như bà vú không nhận ra được sự hoảng sợ của nàng. Bà vẫn từ từ tiến lại, tay đặt lên mái tóc của nàng mà vuốt nhẹ. Cảm giác lạnh như băng truyền đến đỉnh đầu, người Trân Ni như đông cứng lại.

Cuối cùng thì bà vú cũng phát hiện ra sự bất thường của nàng, liền ngồi xuống sát cạnh.

Gương mặt bà be bét máu, một con mắt rơi từ trong hốc mắt ra treo lủng lẳng ngay giữa mặt. Con ngươi thì vẫn đảo qua đảo lại sống động như thật. Thật sự là đáng sợ đến nổi không diễn tả được thành lời. 

Hình như bà ấy không ý thức được hình dáng của mình ra sao, nói với nàng:

"Cô Ni mặt vú có gì sao, sao cô lại nhìn vú như vậy, may quá cuối cùng cũng tìm được cô rồi"

Trong những câu chuyện ma nàng từng đọc trước đây. Có những người sao khi chết đi, linh hồn vẫn không ý thức được mình chết rồi do bị sốc nên mất đi một đoạn trí nhớ. Bây giờ nhìn lại, hình như vú nuôi là trường hợp như vậy. 

Trong lúc nàng đang suy nghĩ miên man, bà vú lại mở miệng:

"Chồng cô Ni đâu rồi? Vú bị họ đuổi đi không cho theo cô, nhưng vú thương cô quá nên mới âm thầm đi theo, may thật là gặp cô ở đây"

Trân Ni nhìn vào gương mặt be bét máu của bà mà cúi đầu bật khóc. 

"Vú ơi...vú, con thương vú lắm nhưng mà..."

Bỗng nàng lại nhớ tới trong những câu chuyện ma kia, những hồn ma không ý thức được cái chết của bản thân. Nếu đột nhiên được người ta nhắc rằng nó đã chết, sẽ thay đổi tâm trạng và gây ra những chuyện điên rồ.

Nàng lại không dám mạo hiểm như vậy. Tuy răng hồn ma của vú tạm thời không có nguy hiểm. Nhưng bà ấy giống như một quả bóng, chỉ cần chạm là nổ ngay. 

"Nhưng mà...nhưng mà nhà chồng con không cho đem theo ai đến...hức vú về đi..."

Bà cũng ngắt quảng nói:

"Cô ni...nhưng mà vú...không nở để cô một mình, lỡ cô có chịu khổ...vú cũng không yên tâm"

"Không sao mà vú...hức"

 Trân Ni lại khóc, vú thấy vậy thì thở dài lắc đầu lặng lẽ nói:

"Vậy vú không làm phiền cô nữa, vú đợi chồng cô về rồi dặn đôi chút...rồi vú đi"

Bà đưa tay vuốt mái tóc của nàng nữa rồi đi ra ngoài. Trân Ni ngẩng đầu, cái tròng mắt rớt ra ngoài được trăng chiếu vào sáng lấp lánh. Nhìn gần nàng còn có thể thấy được khúc xương lòi ra hốc mắt. 

Ngay lúc này, bỗng cơn gió lành lạnh thổi ngay trước cửa. Tiếp theo, gương mặt của bà vú trông có vẻ sợ hãi, lùi vào trong nhà rồi thốt lên:

"Cô Ni...chạy đi, có quỷ"

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo vang lên:

"Hừ cô hồn ở đâu lại giám đến chỗ này làm loạn"

Trân Ni nín thở quay đầu lại nhìn, phía trước cánh cửa một dáng người phụ nữ mặt đồ trắng đeo mặt nạ đứng đó. Đôi mắt đỏ hoe như máu, tức giận nhìn lấy bà vú. Nàng liền rất nhanh đứng bật dậy, chắn ngang người bà mở miệng:

"Trí Tú, chị không được làm hại bà ấy, bà ấy là vú nuôi của tôi"

Người phụ nữ ấy chính là Trí Tú, cô đã trở về. 

"Vú nuôi? Có phải là cái bà đòi theo cô lúc trước, sao lại biến thành cô hồn, chẳng lẽ là chết rồi?"

Bà nghe vậy thì ngạc nhiên, đưa tay sờ lên mặt mình nhưng một con mắt cũng theo đó rơi xuống lòng bàn tay. Bà hét toán lên, làm hơi lạnh tỏ ra u ám hết cả căn phòng. Trí Tú chầm chậm bước lại kéo lấy Trân Ni qua một bên, rồi cô đứng trước mặt bà vú đang không ngừng kích động.

Phà một hơi thở lạnh lẽo lên mặt bà khiến bà ngừng la hét mà vô thần đứng bất động tại chỗ. Sau đấy đem tay phải đặt lên đầu bà ấy, một lúc sau thì gật gù:

"Tôi hiểu rồi là chết oan ức, thì ra là bị đám ngoài kia giết chết, cũng may là bà ấy gặp cô, chỉ sợ là ra vùng đầm lầy làm thức ăn cho đám dạ quỷ rồi"

Trân Ni cau mày:

"Cũng may? Ý chị là sao, chị có cách cứu bà ấy ư?"

Trí Tú gật nhẹ đầu:

"Không hẳn là cứu, nhưng tôi có thể mượn xác của ai đấy cho bà ấy ở, chỉ cần đừng cho Hắc Bạch Vô Thường trông thấy là được, nhưng tôi có một điều kiện"

Trân Ni nghe vậy thì vui mừng không thôi, nàng liền gật đầu.

"Tôi...tôi đồng ý"

Cô ngạc nhiên.

"Ủa tôi còn chưa nói mà? Hừ điều kiện của tôi là ngày mai về nhà họ Kim chúng ta, cô nhất định phải nói rằng đã trao trinh tiết cho tôi rồi"

"Với lại không được...hận tôi chuyện lúc sáng, tôi chỉ muốn tốt cho cô"

Nàng nghe vậy cuối đầu đỏ mặt.

"Dù sao chị cũng đã...cũng xem như chúng ta...tôi chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với ai như vậy"

Bỗng Trí Tú lại bật cười.

"H-haha tôi đã làm gì cô đâu, thôi ở đây với bà ấy lát nữa tôi sẽ về"

Nói rồi cô rời đi, căn phòng lạnh lẽo chỉ còn lại bà vú và Trân Ni. 

***


Các bạn cứ từ từ đọc rồi tưởng tượng.

Buổi tối vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro