Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trân Ni nghe vậy, gương mặt tái đi vì sợ hãi. Nàng lại bước lên đi về phía lò mỗ, miệng nghẹn ngào:

"V-vú"

Thấy vậy, hai người bảo vệ nàng liền kéo nàng lại, nghiêm giọng nói nhỏ:

"Đừng lại, chúng tôi biết rằng cô từng là con người nhưng giờ đã không phải"

"Ở chợ đen này luật pháp ở Trần Gia không có tác dụng, làm vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng"

Trân Ni lắc đầu. Từ ngay lúc này, đám người kia lại càng áp sát, từ xa mấy người xem náo nhiệt kéo đến ngày càng đông. Bà vú cũng biết vì mình mà cô chủ nhỏ sẽ gặp nạn. Lúc tên đao phủ không để ý, bà liền ghé cổ mình vào lưỡi dao, ánh mắt tuyệt vọng nhìn nàng. Miệng khẻ mĩm cười một cái, sau đó bất ngờ xoay đầu, tự cứa cổ mình vào lưỡi dao sắt lạnh.

Sự việc này lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Đầu bà vú đã gục xuống cói đá, đôi mắt trợn trừng không nhắm, máu tươi từ cổ bà tuôn ra ọc ọc chạy theo cái khe ở giữa chảy xuống một thao đồng. Bà đã chết...

Điều này sảy ra quá bất ngờ, khiến cho Trân Ni suy sụp thiếu chút nữa ngất liệm đi. Ngoài cha mẹ và đứa em nhỏ thì bà vú là người thân nhất của Trân Ni. Nàng xem bà như mẹ mình vậy, nay bà chết đi làm nàng đau lòng muốn chết. 

Nhưng nàng lại lau đi nước mắt, nàng hít sâu lấy lại hết bình tĩnh có thể. Bởi nàng biết, giờ làm gì cũng quá muộn. Nếu còn manh động sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng bà ra đi như vậy, cũng không làm cho mọi sự nghi ngờ tan đi.

Vài tên không chịu được nữa, muốn tiến lên bắt lấy Trân Ni, thì hai người đi theo nàng bỗng trợn mắt quát:

"Đây là người của nhà họ Kim, mau cút"

Lần này những tiếng bàn tán lại thêm rầm rộ. Thay vì thèm khát, âm điệu tức giận thì nhiều. 

"Họ Kim? Đám họ Kim không được ở đây"

"Nhưng tao vẫn thấy cô ta có mùi con người bọn mày ạ"

"Chết tiệt, từ khi nào đám chó chết họ Kim lại được đặt chân tới đây. Chẳng phải trước giờ có quy ước, giết không tha hay sao?"

"Nhưng lấy gì để chứng mình, cho dù hai đứa mày là cận về của Trần tộc thì cũng phải làm cho rõ ràng ở đây"

Trân Ni không muốn nhiều chuyện liền đưa một tay ra ngoài trời, ánh sáng chiếu đến làm da nàng bắt đầu cháy. Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, nói:

"Là lão gia mời cô ấy đến, kẻ nào giám vô lễ hay hành động gì quá đáng, sẽ đưa người ấy đến tần thứ 18 của địa ngục, đến lúc ấy đừng trách người quá đáng"

"Mười-mười- mười tám thôi xem như tao chưa nói gì"

Mấy kẻ kia nghe đến đấy thì nuốt ực một cái, sợ hãi cùng nhau tản đi. Người phụ nữ kia mới thở phào một hơi, dẫn Trân Ni đi thẳng. Nàng lần nữa lấy áo che mặt lại.

Xác bà vú bị tên đồ tể cầm chân kéo lê dưới đất, như xúc vật rồi đem vào làm thịt. Trân Ni không dám nhìn cái cảnh tượng đau lòng này, chỉ biết cuối đầu xuống đất, nước mắt không ngừng chảy xuống bên trong.

Trân Ni được hai người đưa tới một con ngỏ nhỏ hẹp trong thôn. Hai bên đều là những ngôi nhà cổ, ở đây hầu như không thấy bóng dáng người nào cả. Sự yên tỉnh này làm nàng thấp thỏm không yên , khẻ hỏi:

"Tại sao nơi đây không có ai hết vậy?"

Người phụ nữ đáp:

"Nơi này là chuyên dành cho người mấy gia tộc khác dừng chân nhưng mấy năm nay không có người khác đến ở, hơn nữa là chỗ này rất an toàn, người bên ngoài chợ đen không ai dám vào đây nên cô có thể yên tâm chờ Kim tiểu thư trở về"

Nàng ngớ người ra một lúc.

"Thế...tôi ở đâu?"

"Thì ở đây"

Người phụ nữ kia thản nhiên nói, chỉ vào cánh cổng to bên cạnh. Đây là một ngôi nhà cổ, hai bên là hai bức tường cao. Khi nàng chưa kịp phản ứng thì cô ta đã đẩy cánh cổng màu đen ngưỡng cửa cao tới mấy mét. Cô ta bước một bước rộng tiến vào, quay đầu lại nói:

"Vào đi"

Đối diện với cảnh cổng cao to, Trân Ni đứng trước ngưỡng thì người đàn ông cao to vốn kín tiếng lại cất giọng ồm ồm:

"Trong này có một căn phòng nhỏ cô cứ ở yên trong đấy đừng có ra ngoài, chúng tôi đã xong nhiệm vụ, cáo từ"

Trân Ni gật đầu, để cho hai người kia quay lại đường cũ rồi tự mình đi vào. 

Phía trước nàng là một mảnh sân nhỏ, đối diện nó là một căn nhà mái vòm cổ kính chỉ một phòng, bụi bám đầy cửa. Có lẽ lâu rồi không có ai đến ở. Nàng đẩy cửa tiếng vào, bên trong nhà lại vô cùng sạch sẽ, có một chiếc giường nhỏ cùng với một bàn trà. 

Nàng ngồi trên giường, tháo áo khoác xuống. Cả người co lại ngồi một góc, hai chân co lại với nhau để đầu gục lên đó tủi thân khóc nức nở.

Nàng khóc vì thương cha mẹ em nhỏ ở nhà. Khóc vì bà vú bị giết trước mặt mình mà bản thân lại vô dụng. Rốt cuộc nàng đã làm gì mà bản thân lại chịu số phận như này. Cú sốc tin thần làm Trân Ni mệt mỏi. Sau một lúc Trân Ni cũng thấy mình hơi buồn ngủ. 

Không biết sau bao lâu đang trong cơn mơ mơ màng màng, thì tiếng gõ cửa lại đột nhiên vang lên bên ngoài. Nàng giật thót mình đứng dậy rời khỏi giường.

Qua cánh cửa sổ phía trước, trăng lúc này đã lên cao, chiếu ánh sáng mờ nhạt bao phủ cả mặt đất. Nàng bắt đầu thấy sợ.

"Đêm hôm khuya khoắt, ai lại đến gõ cửa phòng. Hơn nữa là hai người kia nói là chẳng có ai sống ở đây hay sao?"

"Chẳng lẽ...là mình nghe nhầm"

Lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa theo nhịp. Lần này Trân Ni chắc chắn đây không phải là ảo giác. 

"Ai ở bên ngoài đó...Trí Tú phải chị không?"

Nàng mạnh dạng mở miệng, giọng nói run run. Bên ngoài im lặng một lát, song một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa.

"Cô Ni là vú đây...vú đến thăm cô"

Nàng nghe thế liền ớn lạnh cả người. Bà vú vừa mới chết hôm nay, nữa đêm lại đến gõ cửa phòng nàng, chuyện này làm sao có thể xảy ra. Mồ hôi túa ra ướt đẫm người Trân Ni, nàng cố gắng khiến giọng nói mình đỡ run rẩy.

"V-vú chết rồi mà...cô không phải vú tôi, cô là...ai?"

Phía ngoài lại im ắng một hồi, sau đó giọng nói kia lại vang lên lần nữa.

"Là vú đây, vú chưa có chết"

***





Tui gan thiệt đấy, ở nhà một mình mà giám cv truyện kinh dị vào giờ này:>>

Xin lỗi mọi người vì sự chậm trể này, chắc từ đây về sau hai ngày tui sẽ đăng một chap.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro