Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc không lâu sau, Trí Tú cũng trở về. Lần này cô vát trên vai một thân thể người phụ nữ bước vào trong nhà. Nàng thấy vậy thì hoài nghi:

"Đây...là ai"

Cô đáp:

"Là người mà vú cô nhập xác"

"Nhưng...chị giết người ta hay sao...chuyện này..."

Trí Tú lắc đầu rồi đặt người đó xuống nền nhà. Nhìn khuôn mặt ấy làm nàng ngạc nhiên vô cùng, bởi đây là xác của bà vú. Nhưng vết cứa ngay giữa cổ cũng đã mất. Tại sao có thể như thế được, chuyện này thật là lạ lùng. 

Trí Tú thấy vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, liền giải thích:

"Đây là xác của một người nhà họ Trần đã mua lớp da của vú cô, nay tôi giết ả trả xác, cô không cần lo"

Nghe vậy nàng cũng an ủi hơn phần nào, bởi vì nàng cũng đã chứng kiến cái cảnh người ta mua da như áo mặt. Những màn giết người ghê gợn, dù bọn chúng có chết, nàng cũng không hề tiết. Sau đấy Trí Tú ngồi xuống, bóp mạnh lấy miệng cái xác, miệng hòa vào đó một hơi lạnh.

Lập tức truyện khó tin bỗng xảy đến. Hồn ma bà vú bỗng vặn vẹo như xoáy nước, lập tức chui vào bên trong miệng người kia. Trí Tú sau đấy cắn ngón tay mình một cái, nhỏ ba giọt máu vào đó. 

Một vài giây sau bà vú bỗng mở mắt lại. Đầu tiên là sợ hãi tính chạy đi, thì Trân Ni đã vui mừng gọi lại. 

"Vú ơi, vú...vú không sao rồi"

Vú chợt dừng lại, nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn nàng. 

"Cô Ni, vú...chết rồi"

Trân Ni lắc đầu, từng bước tiến đến nắm tay bà kể cho bà mọi chuyện, lúc ấy bà mới bình tĩnh hơn chút. Sau khi kiểm tra cơ thể mới nhẹ nhõm thở dài. Quỳ dập hai gối mà vái lấy vái để Trí Tú.

"Không biết cảm tạ ơn cô thế nào, nếu không tôi..."

Cô lắc đầu đáp:

"Bà cảm ơn cô ấy đi"

Vú vừa quay sang thì Trân Ni đã vội đỡ lấy, nàng bảo:

"Con xem vú như mẹ mình, vú không cần lạy con tổn thọ lắm, nhưng mà...sao vú bị họ bắt vào đây?"

Bà ân cần kể lại:

"Hôm ấy vú lo trong người nên đi theo cô, nhưng vừa đến đầm lầy thì bị ba người áo đen đeo mặt nạ đen như người này nè chặng đường"

"Nhưng mà họ bảo là vú muốn đi gặp cô không, vú gật đầu. Nhưng họ cho vú uống+ viên thuốc gì đấy, sau đấy vú không nhớ gì nữa hết, khi tỉnh mới thấy mình ở đây"

Vừa nói bà vừa ôm lấy đầu kêu lên đau đớn. Trí Tú chợt cau mày:

"Bà nói gì? Ba người đeo mặt nạ đen, bà còn nhớ gì nữa không?"

 Vú sợ hãi lắc đầu. Chợt cô hừ lạnh, hai bàn tay nắm chặt.

"Bọn chúng là người nhà họ Hồ nhưng vẫn có chút khó hiểu, tại sao đưa bà đến đây lại bán cho chợ đen, đáng lẽ..."

Bà vú sợ hãi nói:

"T-tôi không biết, mà hình như bọn họ có nói chuyện gì với nhau, có nhắc đến cái tên Chung Ngân hay Chung Nhân gì đó, với một người nữa tôi không nhớ, tôi chỉ biết có từng ấy mà thôi"

Lần này Trí Tú không nói gì nữa, cô bước ra ngoài sân liếc mắt nhìn xung quanh. Khi cảm nhận không có ai thì huýt sáo một cái. Bỗng đầu ngõ xuất hiện một con ngựa trắng như tuyết phi như gió chạy lại mà không một tiếng động phát ra.

Nó đi lại chỗ Trí Tú rồi dừng lại, dùng lưỡi liếm mấy cái lên cái mặt nạ của cô. Cô vỗ bòm nó một cái, rồi quay đầu lại nói với Trân Ni:

"Chúng ta đi thôi"

Nàng nắm lấy tay vú đi lại nhưng Trí Tú lại lắc đầu. 

"Bà cứ tạm thời ở lại đây ít hôm sẽ có người đến đón, tôi với Trân Ni đi trước"

Nghe vậy nàng hơi nhướng mày:

"Không được, để vú ở đây nguy hiểm lắm, sao không đi được?"

Trí Tú nhìn con ngựa trắng rồi bảo:

"Nó không cho ai cưởi đâu cô cứ yên tâm đi, bây giờ không ai biết vú nuôi của cô là người đâu hơn nữa nhà này an toàn sẽ không ai đến, về đến nơi tôi sẽ cho người đến đón"

Trân Ni hơi lưỡng lự nhưng vú cứ khăn khăn đẩy nàng đi, thế nên nàng cũng đành ngậm ngùi chia tay bà ở đây rồi cùng Trí Tú cưỡi ngựa chạy thẳng ra khỏi thôn. 

Nhưng ngay lúc hai người rời đi, ở trên mái nhà xuất hiện một người thanh niên mặc quần áo màu đen, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ màu đen. Hai tay chắp sau lưng, thở dài nhìn hai người rời đi.

 "Kim Trí Tú người thật may mắn, nếu hôm nay gia gia không cản ta, thì cô ấy sẽ không còn ở trong tay ngươi đâu"




Nhà họ Kim ở hướng Bắc, phải đi lại đường cũ. Khi đi qua tấm bia đá kia thì bọn họ cũng đi qua cánh đồng hoa đỏ bạt ngàn ấy. Ngựa trắng bước đi nhẹ như không, đi giữa rừng hoa bạt ngàn, mùi hương nhè nhẹ theo gió bay vào mũi Trân Ni. Nàng tò mò hỏi cô:

"Đây là hoa gì? Sao nó đẹp thế?"

Trí Tú nhẹ nhàng cởi mặt nạ đã sức mẻ, cất vào ngực áo. Đưa mũi hít lấy mùi hương hoa cùng mùi bồ kết trên tóc nàng thoang thoảng, ngước đầu nhìn trăng thở dài:

"Đây là hoa Bỉ Ngạn, nó thường mọc ở đây"

"Bỉ Ngạn? Ngàn năm có hoa không có lá, ngàn năm có lá không có hoa"

Trân Ni mĩm cười nhìn xuống, loài hoa này nàng từng đọc trong sách. Nghe người ta miêu tả qua trang giấy, nhưng tận mắt chứng kiến nó lại đẹp như vậy. Chợt Trí Tú ườm mình cuối xuống tiện tay hái lên một bông rồi cài vào tóc Trân Ni.

Hành động bất ngờ này khiến nàng đỏ mặt, những cũng không có hành động nào khác. Nàng nhỏ giọng nói:

"Nghe nói...những người yêu nhau nếu gặp hoa này sẽ...chị không sợ sao"

Trí Tú lại cười, khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên dưới trăng.

"Cô chưa gì đã yêu tôi rồi sao haha, thật không ngờ tôi lại có sức hấp dẫn như vậy đó"

Trân Ni mím môi, đôi má đã ửng hồng lườm cô một cái.

"Đồ hâm"

Trí Tú lắc đầu:

"Thật ra cũng chẳng có gì phải sợ, nó cũng chỉ là nhân gian các cô đồn đại về nó mà thôi, hơn nữa tuy chúng ta chưa động phòng, nhưng danh nghĩa cũng là phu thê"

"Cô có đi đâu tôi cũng sẽ tìm ra cô, mãi mãi là như vậy"




***

Vì tui lo pass card nên tới giờ mới nhớ mà đăng:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro