Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới bóng trăng rầm, hai nữ thanh nữ tú đẹp đôi vô cùng, cưỡi con tuấn mã đi sâu vào rừng hoa thăm thẩm. Nếu có ai vô tình bắt gặp, hẳn cũng sẽ ghen tị không thôi. 

Được biết nơi này là đệm giữa âm phủ và trần gian hay nó có thể gọi là quỷ môn. Chỉ có Hắc Bạch Vô Thường mới biết đến lối đi vào địa ngục là quỷ môn quan. Trí Tú năm nay cũng là tròn 20 tuổi, cũng sinh vào ngày rầm tháng bảy như nàng.

Ở nhân gian sinh ngày này là đại hung, còn ở đây được xem như đại cát đại lợi nên từ nhỏ Trí Tú được nhất mực nuôn chiều. Nhưng cũng vì cái thời gian sinh thời này của cô mà khiến cả tộc rơi vào hỗn loạn.

Bởi vì cô cũng chỉ là con của vợ lẻ. Bà sinh cô xong vì khó đẻ mà mất đi tính mạng. Trong nhà còn có một anh trai tên là Trí Long, con của bà lớn. Mọi quyết định trong gia đình đều do bà lớn quản. Nay cưới Trân Ni về lẽ ra là ngày vui của cả gia tộc, nhưng lại bị bà lớn phản đối quyết liệt vì lí do nào đó.

Nhưng mà ngày sắp rước dâu nó lại được bà ấy chấp nhận. Với lại nàng nghe Trí Tú nói, cả ngàn năm nay mà cả bốn gia tộc cưới một con người về làm vợ. Thường thì là cưới người trong tộc hoặc ước thông gia với tộc khác.

Có thể Trân Ni là con người đầu tiên, còn lí do tại sao thì ngay cả cô cũng không biết. Nhưng mà cô biết nàng rất quan trọng, bởi vì ông nội của cô sau khi cô sinh ra được hai năm thì cũng bỏ đi biệt tích. 

Hôn sự này cũng do nội sắp đặt, ắc phải có lí do đặc biệt nào đó. Hai người cứ đi mãi khi qua được cách đồng hoa rực rỡ, xuyên qua rất nhiều rừng cây rậm rạp. Phía trước mặt nàng là bức tường đất dài vô tận, cao trên 4m.

Trí Tú mĩm cười đeo mặt nạ trở lại, mang theo Trân Ni đi đến cổng thành. Từ cửa thành đi vào còn có hai hộ vệ của Kim gia, bọ họ đều đeo mặt nạ quỷ hiển nhiên cũng biết đến Trí Tú. Khi thấy hai người đi đến, bọn họ lập tức khom người chào. 

"Tiểu thư người đã trở về, đây là...phu nhân?"

Khẻ gật đầu, Trí Tú không nói gì lập tức đi vào. Vừa bước vào trong, cảnh tượng choáng ngộp đập vào mắt Trân Ni. Phía trước là những dãy nhà ngói cổ xan xát lại với nhau. Trên cửa mỗi nhà đều treo một cái đèn lồng đỏ. Bây giờ cũng đã là canh ba trời vẫn còn chưa sáng, nhưng xung quanh đường phố tập nập rất đông người qua lại.

Có người đeo mặt nạ, có người thì không. Các quầy hàng bày bán những thứ rất bắt mắt, như là quần áo, nữ trang hay lúa gạo gì đấy trông chẳng khác gì một thôn làng bình thường chứ không hề ghê tởm như ở nhà họ Trần.

Hai người cưỡi ngựa trắng đi trên con đường đất, hiển nhiên là dẫn đến sự chú ý của mọi người. Nhưng không ai giám lên tiếng hay gì mà chỉ tách ra nhường đường rồi cúi đầu cung kính. Nàng hơi ngạc nhiên:

"Trí Tú sao giờ này ở đây lại đông người vậy chứ, bọn họ không ngủ hay sao"

Cô gật đầu nói nhỏ:

"Bởi vì người trong tộc không thể ra ngoài ban ngày nên sẽ sinh hoạt giờ này, cô nhìn xem nhưng người đeo mặt nạ là họ Kim còn lại hầu như là con người. Đây là nơi sinh hoạt mua bán của thường dân, những người đeo mặt nạ ở đây là duy tùy trật tự và an toàn của khu buôn bán"

"Nói chung không khác gì khu chợ ở chỗ cô, chỉ khác ở đây người họ Kim ngoài giữ trật tự cũng thanh gia vào mua bán mà thôi. Nhưng để nhận được ưu ái này, mỗi năm họ sẽ nộp thuế máu một lần"

Trân Ni gật đầu:

"Chả trách họ lại cung kí các chị như vậy"

Cô tiếp lời:

"Nói chung ở khu ngoài này con người đôi khi còn có vị thế hơn chúng tôi, bởi người nhà họ Kim không phải dòng máu nào cũng thuần chủng. Hầu hết các người trị an ngoài này trước đây là con người, bọn họ dùng tiền đổi lấy sự biến đổi, nhưng mỗi năm chỉ có hai người được đặt cách, thế nên ở đây người càng giàu càng có quyền thế"

"Với lại ở đây luật pháp rất nghiêm không được sát sinh bừa bãi nếu không sẽ phải trả giá"

"Vì sao lại vậy, ở nhà họ Trần tôi thấy..."

"Đơn giản vì nơi này được Bạch Vô Thường cai quản, cho dù ai giết người đều bị xét xử kể cả tôi. Chúng tôi cộng sinh với con người chứ không phải xem họ như nộ lệ, vì thế họ mới tập trung đông đúc ở đây, mỗi năm lượng máu cung cấp lên để nuôi sống gia tộc, ngược lại gia tộc sẽ bảo vệ bọn họ"

Trân Ni nghe xong nhưng lời này lòng cũng thoải mái nhẹ nhõm hơn nhiều. 

"Trí Tú cô đã về"

Lúc hai người bị luồn người tấp nập về đêm làm cho hoa mắt, thì một thanh âm cung kính từ phía sau truyền đến. Nghe giọng nói này Trí Tú quay đầu lại, bảy tám người đeo mặt nạ rầm rập tiến lại. Trí Tú mĩm cười:


"Thì ra là cậu Kim Thứ, hôm nay đến lược cậu đi tuần hả?"

Người thanh niên kia tiến lại gần chỗ Trí Tú, mắt nhìn xung quanh rồi lén lúc nhét vào tay cô một tờ giấy nhỏ nghiêm trọng nói:

"Trí Tú về phủ phải cẩn thận một tí đây là bà Mỡ đưa cho tôi, hiện tại bà ấy đang bị thương rất nặng nhưng đã an toàn rời khỏi phủ"

Nói xong thì anh ta cuối đầu liếc mắt nhìn Trí Tú và Trân Ni một cách hàm ý, sau đấy không nói gì thêm vội vã dẫn thuộc hạ đi tuần. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro