Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong ngôi miếu này trông rất trống trãi, có đặt một pho tượng lớn trông như bức tranh lớn được treo ở Kim bà bà. Ở dưới chân bức tượng có đặt một cái lư hương cùng với mười tám cây nên đang tỏa khói. 

Tân lang đứng đấy quay mặt vào trong, Trân Ni chậm rãi bước vào đi đến xác cạnh. Nàng nhìn xung quanh một lượt nhưng chẳng thấy ai ngoài hai người. Nàng khó hiểu nhìn lên cái mặt nạ đã nức nẻ nơi ánh mắt đỏ ngầu như máu bất động không chớp. Trân Ni thấy kì lạ nên lên tiếng hỏi:

"Trí Tú cha chị đâu? Không phải là bà ta nói chị ở cùng với ông ấy ư?"

Người kia không đáp, chậm rãi quay người đóng cửa miếu trước sự bất ngờ của Trân Ni. Khi đóng cửa được đóng những ngọn nến cũng vụt tắt một cách kì quái. Nàng giật mình kêu lên:

"Trí Tú...Trí Tú chị đang làm cái quái gì vậy"

Vừa nói nàng vừa cảm thấy hoảng sợ, đôi chân nhanh chóng chạy về phía đó. Định tông cửa xông ra ngoài thì đột nhiên bả vai nàng cảm thấy lành lạnh. Nàng bất giác run lên, cơ thể còn chưa kip phản ứng đã bị một bàn tay kéo ngược về phía sau. Cả người rơi vào một trong lòng ngực lạnh lẽo như băng.

"Nương tử hôm nay chúng ta động phòng"

Một giọng nói lạ hoắc bất ngờ vang lên bên tai, khiến Trân NI như chết đứng người. Nàng nín thở quay đầu lên nhìn, lắc đầu liên tục:

"Không phải...không phải Trí Tú anh là ai?"

Không để nàng đợi lâu, kẻ lạ kia lấy cái mặt nạ rớt xuống đất để lộ ra dung mạo của mình. Mặt hắn có thể gọi là tuấn tú nhưng nhìn khuôn mặt này khiến nàng không hề có cảm tình bởi nó hau hau giống Kim phu nhân.

Ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn có hơi nhợt nhạt, đôi mắt hắn như mặt hồ lạnh lẽo sâu không thấy đáy. Nó chăm chú nhìn thẳng vào nàng đầy tin sắc dục, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy. Tim nàng như ngừng đập lấy hết sức lực vùng vẫy khỏi kẻ này. Tâm lí bắt đầu hoảng sợ, miệng kêu lên thất thanh:

"Tiểu Trân cứu chị, mau cứu chị"

Thấy nàng đang phản ứng kịch liệt, người đàn ông kia hơi hạ tâm mắt, môi khẻ nhếch lên, khuôn mặt lạnh lùng có phần cợt nhã:

"Có kêu cũng không có ai nghe thấy đâu, một khi phòng đóng nến tắt sẽ không ai có thể nghe thấy hay trông thấy gì ở nơi này hahaha, nương tử hôm nay Trí Long ta sẽ cho nàng niếm trãi khoái lạc nam nữ hahaha"

Đương nhiên là nàng không tin những lời hắn nói, vẫn cứ cố gắng gào thét, cầu cứu sự giúp đỡ của tiểu Trân trong tuyệt vọng. Nhưng dường như tất cả giống như hắn nói, không hề có âm thanh nào từ bên ngoài đáp lại nàng. Trân Ni hô hấp dồn dập, dè dặt mở miệng hỏi:

"Trí Long? Anh không phải là anh trai của Trí Tú sao? Trí Tú đâu? Tôi không phải là nương tử gì đó của anh đâu, anh nhận nhầm người rồi"

Ban đầu hắn ta nhìn nàng với vẻ mặt cười đùa, sau khi nghe thấy câu hỏi của nàng gương mặt góc cạnh của hắn bỗng nhiên lạnh lùng. Một giây sau, hắn tới gần và dũi tay túm lấy cầm của nàng, ghé sát khuôn mặt, trợn mắt trừng trừng:

"Tao không nhận nhầm người đâu, Trí Tú nó cũng chẳng phải em gái của tao, nó chỉ là một con đàn bà mà lại đi cưới đàn bà, thứ gì của tao nó cũng muốn và mày chín là thứ đó, ngoan ngoãn nghe lời chứ không đừng trách"

Giọng nói của hắn âm trầm êm tai nhưng lạnh lẽo như băng giá không hề ấm áp chút nào. Nàng sợ hãi đổ mồ hôi ròng ròng, vùng vẫy tay chân nói:

"Anh dám làm gì tôi nhất định Trí Tú sẽ không tha, Kim bà bà cũng sẽ không tha"

Lời nói này cơ bản không có ảnh hưởng gì tới hắn. Cơ thể của nàng bị hắn áp sáp phải lùi lại, cuối cùng ngã xuống đất. Nàng muốn đứng dậy nhưng không được, hắn đã đè lên người nàng. Hắn cuối người xuống, hai cánh tay to lớn giữ chặt hai tay nàng. Gương mặt trắng bệt của hắn lúc này đã gần trong gang tất:

"Để xem nó làm được gì nào"

Tên kia lại cười vẻ giễu cợt:

"À quên nói với cô một điều, nó bây giờ không ở Kim gia đâu nên đừng mơ mộng nó đến cứu. Hai hôm trước nó đã lên đường đến Trần gia đón dâu rồi, cô cũng chỉ là một thứ đồ chơi không hơn không kém, chi bằng hầu hạ thiếu gia đây sau này cô muốn gì ta cũng có thể đáp ứng hahahaha"

Cái gì rước dâu nhà họ Trần? Cái gì mà bắt nàng phải hầu hạ hắn? Nàng tức giận tính phản bác nhưng chưa nói được câu cổ họng bỗng nghẹn lại. Hắn bỗng đột ngột đưa tay đặt lên bụng nàng, bất ngờ xé bung lớp áo ngoài ra chỉ để lộ một mảnh yếm đào. Cái đầu ghé sát xuống tham lam hun hít mùi hương ở cổ, dần di chuyển xuống dưới. Trân Ni giật mình hét toán lên, cố gắng vun tay đẩy hắn ra miệng không ngừng la hét:

"Tiểu Trân, Trí Tú có ai không cứu tôi...ahh"

CHÁT

"Con tiện nhân này"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro