Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Long gặp được sự phản kháng này thì vô cùng tức giận. Hắn ngồi dậy trợn mắt tán vào má xinh đẹp của nàng một cái, đau đến nổi khiến Trân Ni xém mất đi ý thức. Khóe miệng đã có máu tươi chảy ra, bên gò má đã xuất hiện năm dấu tay đỏ hỏn, nước mắt nàng vô thức chảy ra.

Khi thấy nàng có vẻ ngoan ngoãn, hắn lại định tiếp tục công việc gian dở. Lúc này Trân Ni khẻ nức nở nghẹn ngào:

"Nhưng...hức anh có cho tôi...hức danh phận hay không"

Trí Long ngạc nhiên vì sự thay đổi này, hắn lại bật cười khanh khách:

"Haha được chứ, ta thích những người biết phân biệt tốt xấu như cô"

Khuôn mặt Trân Ni rầu rỉ bỗng mĩm cười, bàn tay thon dài như ngọc khẻ quàng qua cổ hẳn kéo sát lại. Trí Long thích thú nhìn khuôn mặt đẹp như tiên, thả lỏng người thuận theo lực kéo. Nàng ghé sát tai hắn thủ thỉ như tiếng mèo kêu:

"Hôm nay anh sẽ được như ý muốn"

Trí Long đang thích thú, đầu óc đê mê buôn bỏ đề phòng. Sau đấy nàng đặt môi lên má hắn rồi dần dà kéo xuống cổ. Nhưng ngay lúc này bỗng nhiên nàng há miệng thật lớn, nhắm ngay ở cổ hắn cắn một miếng thật mạnh, trực tiếp uống máu hắn từ động mạch cổ chảy vào.

"Á con khốn này...mày lừa tao...thả ra"

Hắn nắm tay lại vung lên đấm thùi thụi vào mặt Trân Ni, cực kì nhẫn tâm như không có ý thương hoa tiếc ngọc. Tuy đau đớn mặt mũi bắt đầu tái đi nhưng nàng không há miệng ra, nhưng ngược lại cố gắng hút thật nhiều khiến Trí Long vô cùng tức giận. Hắn ta gượng người đứng dậy, lấy hai bàn tay bóp chặt cổ Trân Ni kéo ra. Nàng không còn sức giữ được nữa mà bị hắn hun bạo hất ra sau.

Nhưng trước khi bị hất nàng đã nghiến chặt răng, mượn lực kéo tuột một miếng thịt trên cổ hắn xuống khiến chỗ đó thủng mất một lỗ, máu tươi không ngừng ọc ra. Mắt thường nàng có thể thấy trong cuốn họng hắn hình thù như thế nào. Trí Long buôn lỏng một tay bịt lấy cổ họng ngăn máu đang không ngừng chảy. Còn một tay dí sát Trân Ni vào tường gầm lên đau đớn:

"C-con khốn...hôm nay...tao nhất định phải...làm nhục mày"

Đôi môi đỏ một màu của Trân Ni nhếch lên cười trong tuyệt vọng. 

"Phí lời làm gì, giết tao đi"

"Nếu mày không phải là...mẹ nó con khốn này"

Lỗ thủng ấy khiến giọng hắn phát ra khàn khàn khó nghe. Máu vẫn không ngừng chảy ọc ọc xuống, vết thương đó nếu là người bình thường đã chết "bà đời bảy kiếp" nào rồi. Bỗng hắn há miệng cắn lại bã vai Trân Ni hút lấy máu trong người nàng. Vết thương trên cổ cũng dần lành lại. Cơ thể Trân Ni ngày càng suy yếu, cả người dần mất đi sức lực, đầu óc cũng không còn tỉnh táo như trước nữa. Cảm giác vẫn như lần đầu bị Trí Tú cắn.

Một lúc không lâu sau khi vết thương ở cổ hắn đã mọc lại da non thì hắn cũng ngừng lại, tiện tay vứt nàng như một cái bịt xuống nền nhà. Trân Ni bây giờ thân thể đã nhủn ra, ngay cả nhấc tay thôi cũng không được. Chỉ thấy nước mắt nàng chảy dài, mắt câm phẫn nhìn lấy Trí Long đang cởi áo ngoài ra để lộ cơ thể săn chắt. Hắn vứt cái áo che mặt nàng rồi từ từ bước lại. 

"Để xem hôm nay ai cứu được mày"

Nhưng ngay lúc hắn vừa ngắt lời một âm thâm chấn động vang lên. Bất ngờ cánh cửa chắn ngang ngôi miếu bị đánh nát bét, làm cho những mãnh gỗ tung bay tứ toán. Tiếp theo có một thanh niên mặc áo đen, mang mặc nạ đen bước vào. Trí Long thấy vậy không khỏi bất ngờ, mặt mày hơi nhướng lên:

"Hồ Chung Nhân sau mày lại đến phá chuyện tốt của tao, mày muốn cái quái gì"

Người thanh niên áo đen kia chĩa tay xuống chỗ Trân Ni, cất giọng lạnh nhạt:

"Đúng, cô ấy"

Trân Ni nghe giọng nói thì lập tức nhận ra. Người vừa nói là người nàng gặp trong giấc mơ, nhưng hắn muốn gì ở nàng mà lại đến đây. Qua lời của Trí Tú thì anh ta là kẻ thù kia mà. Trí Long nghe vậy hơi bất mãn, tức giận bảo:

"Mày bị điên hay sao? Giao kèo đã giao từ trước, cô ta sẽ là của tao, mày muốn phá lệ ư?"

Ngay lúc này tiểu Trân từ bên ngoài cũng gấp gáp chạy vào. Thấy Trân Ni quân áo tả tời nằm bất động ở dưới sàn nhà, khiến cho cô bé vô cùng tức giận. Tiểu Trân bỏ qua hai người kia tiến lại chỗ nàng. Đưa bàn tay nhỏ nhắn lấy ra cái áo bẩn thỉu, một tay nâng đầu nàng dậy. Dưới ánh sáng trăng mờ thấy mặt Trân Ni đã bầm tím cả lên. Từ cầm đổ xuống có vết máu còn chưa khô trong rất thê thảm. Tiểu Trân như hiểu ra, nghiến răng ken két. Hắn nhìn sang Chung Nhân khó hiểu vô cùng, sau đấy lúng túng hỏi:

"M-mẹ tao đâu? Con...bé này là ai?"

Chung Nhân vẫn đứng yên không nói. Lúc này cô bé chỉ tay vào Trí Long, nhấn mạnh từng chữ:

"BÂY GIỜ THÌ MÀY MUỐN CHẾT NHƯ THẾ NÀO?"

***



Tui vừa coi Người rắn vừa edit truyện nè má:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro