Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái xác kia mới được hút máu hiện tại lại không hề có chút phấn khích nào, lại cảm giác như mình được cho ăn no rồi giết vậy, hắn lập tức run rẩy mở miệng.

"Là... là do những sợi xích này giữ chúng ta còn sống. Nó khiến cho linh hồn mắc kẹt lại tại thể xác, cho dù có uống máu lành da lành thịt thì thời gian sau cũng sẽ trở thành cái xác khô mà thôi. Nói chung tà những người bị xích ở đây đều là bất tử, nếu không bị giết như người này thì sẽ không bao giờ chết."

Nghe vậy Trí Tú hơi hơi nhướng mày đáp.

"Những sợi xích này là cái quái gì mà lại giữ cho các người sống được."

Hắn nhún người ngồi lại sát vách tường, khuôn mặt vô tội nói.

"Ta không biết nó thực chất là gì. Nhưng mà quả thực là nó rất khốn nạn. Ta chỉ ước được thoát ra khỏi nó mà đi đầu thai mà thôi. Còn chuyện thèm máu người thì là bản năng, đã gần mười năm nay chúng ta chưa được ăn gì.!''

Trân Ni nghe vậy thì hơi chút khó hiểu, bởi lúc nãy nàng cũng chẳng nhìn thấy mấy cái sợi xích kia tại sao xuất hiện mà quấn lấy Trí Tú, đến nỗi một người như cô lại chẳng thể phát hiện như vậy được. Trí Tú buông lời sắc lạnh.

"Chắc chắn là mày biết thêm gì đó. Nếu không muốn như kẻ này thì mau khai hết ra."

Kẻ kia tỏ vẻ khó hiểu, nhưng ngay lúc này, Trí Tú đã vung tay một cái, trong chớp mắt đã đấm nát đầu một cái xác khô bên cạnh, khiến người kia tức khắc rơi vào hoảng loạn. Sau đó hắn bỗng đưa đôi tay mình lên, run run chỉ vào cái quan tài đặt ở sát vách, nơi Trân Ni phát hiện ra con chuột kia.

"Tha... tha mạng. Mấy sợi xích này... mấy sợi xích này... đều từ cái quan tài đó mà ra. Nó là chỗ nghỉ ngơi của Bạch vô thường."

Thật là một tin chấn động, Trân Ni và Trí Tú vừa nghe mà đã cứng đờ cả người, bọn họ đều không thể ngờ được là cái quan tài cũ nát kia là chỗ nghỉ ngơi của một vô thường. Chả trách khi mới đặt chân đến đây Trân Ni lại có cái cảm giác đến như vậy, mày liễu hơi nhăn lên, gấp gáp hỏi tiếp.

"Tại sao vô thường lại ở đây. Chẳng phải bọn họ đều đang đi tìm linh hồn lang thang dẫn về âm phủ ư."

Người kia lại đáp.

"Họ cũng cần phải nghỉ ngơi. Ở đây tuy chức vị vô thường là có quyền lực nhất, nhưng sức mạnh so với các lão quái vật ở bốn tộc vẫn chỉ là ngang hàng. Đôi khi trong lúc làm nhiệm vụ vẫn khó tránh khỏi va chạm với nhau. Trung bình mười năm họ sẽ về nghỉ ngơi một lần."

Nàng lại hỏi.

"Vậy thì liên quan gì tới mấy người mà phải giam giữ linh hồn lại tại đây.?"

Hắn ta thở dài, trong ánh mắt tràn đầy uất hận.

"Chúng ta chỉ là thức ăn của bọn hắn mà thôi. Tất cả những người ở đây đều là tinh anh, những người xuất sắc nhất của Kim gia được lựa chọn để tranh đoạt vô thường trăm năm một lần. Để được chọn sẽ phải nằm vào trong cái quan tài đó, nếu thành công thì không sao, nếu thất bại sẽ bị nó nuốt chửng, giam giữ ở đây ngàn đời. Muốn sống cũng không được muốn chết cũng chẳng xong."

Ngừng lại một hơi kẻ đó lại nói tiếp.

"Đã vậy khi bọn vô thường đến nghỉ ngơi, bọn chúng sẽ cho chúng ta hút máu người sống để hồi phục sinh cơ, nhưng khi đã ăn đủ và khôi phục hình dáng con người, sẽ bị bọn vô thường thông qua những sợi xích này hút cạn sinh lực bồi bổ cho bọn chúng. Bởi bọn vô thường cần máu của những người ưu tú nhất để gia tăng sức mạnh nhanh chóng."

Nghe thế Trí Tú hừ lạnh.

"Ý là các người đều là người tốt còn vô thường là kẻ ác phải không. Theo ta thấy thì đây là nhà giam đặc biệt, chứ chưa từng nghe tới chỗ chọn vô thường bao giờ."

Hắn thở dài uất hận nói.

"Tất nhiên chỗ này là nhà giam. Những kẻ bị bắt vào đây đều được dùng làm thức ăn cho chúng ta. Cũng coi như là một cách xử tử đặc biệt mà không ai biết. Cậu thấy đã có ai vào đây mà trở ra hay chưa. Haiz. Khốn nạn thật, cả đời cống hiến cho Kim gia mà phải chịu cảnh chó chết như vậy."

Những bộ xác khô còn lại cũng theo đó rên lên những tiếng giận dữ, trông kẻ này cũng chẳng phải nói dối, Trân Ni cũng từ từ hạ hỏa, nàng kéo Trí Tú lùi về sau, mắt đăm đăm nhìn vào quan tài rồi bảo.

"Có vẻ hắn nói thật. Chị cứ từ từ đã... "

Đúng lúc này, người kia lại tung ra một tin động trời hơn.

"Những đời vô thường trước còn đỡ. Nhưng đến đời này... haiz. Hắn ta rất ác độc, mỗi lần về lại bắt hàng chục người có huyết thống nhà họ Kim, bắt chúng ta phải uống máu ăn thịt con cháu của mình. Mười năm hắn sẽ về một lần, chỉ sợ..."

Trí Tú đáp.

"Chỉ sợ làm sao.?"

Hắn nói.

"Cũng đã mười năm rồi, hắn cũng sắp trở về trong nay mai. Tôi ngửi thấy máu của hai người rất đặc biệt, hình như hai người đều mang mệnh bát tự âm dương. Hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua hai thứ đại bổ như vậy, hai cô nhất định sẽ phải chịu cảnh tra tấn này suốt đời như tôi mà thôi.!"

Nghe đến đây toàn thân Trân Ni đã truyền đến từng cơn ớn lạnh, tất nhiên là nàng chẳng muốn bị xích lại rồi biến thành cái xác khô như họ rồi. Nhưng Trí Tú bên cạnh lại hơi nhíu mày.

"Làm sao có chuyện như vậy được chứ.!"

Hắn lại đáp.

"Không tin thì tùy thôi, nhưng tôi có một cách có thể giúp hai người thoát chết, nhưng mà phải hứa sẽ thả cho bọn tôi đi đầu thai."

Trân Ni cùng Trí Tú nhìn nhau, có hơi chút lưỡng lự nhưng sau cùng cũng hỏi.

"Cách gì.?"

Người kia chỉ vào quan tài rồi bảo.

"Cô này có thể nằm vào đó thử xem, biết đâu lại được chọn làm vô thường đời kế tiếp thì sao. Lúc ấy thì cho dù hắn có đến cô cũng chẳng sợ. Nhưng nếu thất bại thì... nói chung ít ra vẫn có đường sống."

Nghe vậy Trí Tú cũng chẳng biết phải làm như thế nào, cô không hề chắc chắn là người này nói có thật hay không.

"Cứ thử đi..."

Nhưng chợt trong hang động, một âm thanh trầm thấp già nua không biết từ đâu vang đến làm cho tất cả mấy cái xác ở đây đều run lên cầm cập. Trí Tú cẩn trọng nhìn xung quanh nhưng chẳng phát hiện ra ai, cô nắm chặt tay Trân Ni kêu lên.

"Là ai.!"

"Là bà phải không.?"

Trân Ni thì khác, cái giọng nói này nàng vừa nghe là đã biết của bà trông mộ. Nhưng tiếp theo sau lại chẳng có ai đáp lại, giống như là âm thanh này từ ở một thế giới khác truyền đến vậy. Lập tức, người kia bỗng run rẩy cất lời.

"Đó... đó là vô thường đời trước. Bà ta tên là Kim Tuệ Lâm, nay hiện tại đang trông coi mộ chủ.!"

Đến giờ nàng mới biết tên bà ấy là gì, lập tức ngước đầu lên trên trần nhà, sau đấy nhìn Trí Tú nói.

"Đúng là bà ấy. Chính là người đã cứu Chung Nhân em trai của chị.!"Sau đấy nàng lại giải thích chuyện Chung Nhân xuất hiện lúc trước ngay tại nơi này cứu nàng, nghe xong Trí Tú mới dần tin tưởng lời của cái xác khô kia nói. Cô hơi lưỡng lự một chút rồi bảo.

"Hầm giam này vào được mà không thể ra được. Chi bằng mạo hiểm một lần xem sao."

Trân Ni cau mày.

"Nhưng lỡ..."

Cô đáp.

"Bà ấy từng là vô thường chắc không có nói cho hay, hơn nữa Chung Nhân lại được bà ấy cứu nên chắc cũng không có ý hãm hại ta. Ta tin tưởng mình làm được, em cứ yên tâm.!"

Sau đấy cô quay đầu sang bảo với người kia mang ý đe dọa.

"Nếu dám lừa gạt ta sẽ khiến các người hồn bay phách tán."

Nói xong Trí Tú đưa tay lên, đưa răng cắn vào hai ngón tay một cái. Lập tức có năm giọt máu chảy ra, những giọt máu đó rất kỳ lạ nó không rơi xuống đất ngay mà cứ lơ lửng giữa không trung rồi bay lại bám trên người kẻ kia. Sau đấy cô cất giọng bảo.

"Nếu cô ấy có chuyện gì thì mày cũng sẽ phải chết. Ở đây bảo vệ cô ấy."

Hắn nhìn những giọt máu dính lên làn da của mình sắc mặt tỏ ra cực kì sợ hãi.

"Máu này... Máu này... cô rốt cuộc là ai.?"

Trí Tú liếc mắt một cái khiến hắn ta lập tức câm nín lại, sau đấy hắn run rẩy gật đầu.

"Được... được. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.!"

Cô đem nàng lại gần chỗ của người đó sau tự mình cầm đèn dầu lại chỗ quan tài. Quan sát một chút rồi nhảy vào bên trong nằm xuống. Ngay sau đó, nàng bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng loạt soạt. Một luồng âm khí rợn người ập tới từ bốn phía đổ tới làm nàng lạnh đến nỗi run lập cập. Gió thổi phần phật làm mấy cái xích sắt đung đưa, không ngừng va chạm vào nhau vang lên những tiếng kêu keng keng. Nàng sởn tóc gáy, bởi căn hầm này đều kín mít thì lấy đâu ra gió. Gió lại không thổi tới từ một hướng mà giống như là ào đến từ mọi hướng, tụ thành một luồng không khí âm u đặc quánh bao phủ trong phòng.

Ngọn lửa đèn dầu cũng dần đong đưa theo từng hướng gió khác nhau. Lúc này, nàng bỗng nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ trong bóng tối bên trên trần phòng giam âm thanh đó giống tiếng thì thầm của người, nhưng tần suất rất cao, như thể ai đang nguyền rủa điều gì đó. Nó càng ngày càng vang, càng ngày càng to, và bất chợt nàng cảm thấy gió xung quanh mình càng sôi trào dữ dội hơn. Ngọn lửa trên cây đèn điên cuồng như được tiếp dầu, chẳng mấy chốc, nó đột nhiên cháy thành ngọn lửa cao một mét, ánh lửa ngút trời. Người kia ở bên cạnh nàng bỗng thay đổi sắc mặt.

"Không đúng! Trước đây âm khí không hề mạnh mẽ như vậy.!"

Mặt Trân Ni cũng biến sắc, nàng còn chưa kịp hỏi anh ta có ý gì, thì đã nhìn thấy vô số bóng ma đi xuyên quanh vách đất xung quanh ùa vào, thoáng chốc đã đứng chật kín cả hầm giam. Tất cả những bóng ma đó tập trung xung quanh ngọn lửa cao ngất được đặt trước quan tài, bọn chúng gào thét liên tục, cả căn phòng lập tức trở thành một nơi giống như tu la địa ngục. Nàng cắn răng hỏi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy!"

Nàng ngay lập tức lùi lại, hai tay túm chặt lấy nhau nhìn theo đám cô hồn trai gái già trẻ đủ cả đang dần vây lấy quan tài vào trong ngạc nhiên hỏi.

"Tại sao lại có nhiều ma quỷ đến như vậy?"

Mặt người bên cạnh tái mét lại từ lúc nào, những cái xác khô khác cũng cùng lúc nằm im bất động như đã chết. Hắn ta nói.

"Không biết, trước đây khi có người bước vào quan tài chẳng hề có ma quỷ nào đến. Lần này bọn chúng lại đến rất đông, nhưng chỗ này lại nằm trong phủ Kim gia, làm sao lại có nhiều cô hồn đến như vậy.?"

Trong lúc sự hoảng loạn đang công kích tâm trí của hai người, thì cái quan tài ở phía trước bỗng nhiên dựng thẳng đứng dậy. Lúc này nàng mới nhìn thấy rõ là ở bên sau đáy quan tài, có tới hàng chục sợi xích đen vô tình được kéo lên khỏi mặt đất.

Ở bên trong, Trí Tú đã bị những sợi xích này quấn lấy quanh cơ thể, đôi mắt cô nhắm chặt thản nhiên như đang ngủ, giường như là không hề có sự đau đớn nào diễn ra như trong tưởng tượng của nàng.

Nhưng nàng chưa kịp vui mừng thì đột nhiên, những sợi xích quấn quanh người cô khẽ động, lập siết chặt cô lại. Trí Tú hét lên một tiếng rồi bất chợt mở mắt ra, gương mặt cùng lúc nhăn lại lộ vẻ đau đớn, khóe miệng đã có máu rỉ ra. Thấy vậy Trân Ni vô cùng lo lắng hét lên.

"Trí Tú... Chị làm sao.!"

Cô bất chợt quay đầu phía nàng, đôi mắt đỏ nay đã chuyển thành một màu đen tuyền đáng sợ. Cô không đáp, hai cánh tay gồng lên mạnh mẽ, dùng hết sức bẩm sinh nắm lấy một sợi xích, kéo mạnh một cái khiến nó gãy ra, sau đấy ném về phía trước.

Nàng cứ tưởng bọn chúng sẽ lập tức tan thành mây khói, nhưng cảnh tượng kế tiếp làm cho nàng khiếp sợ đã xảy ra. Sợi xích đang đấy không hề bay về phía đám ma quỷ, ngược lại là bay vào ngọn lửa trên đèn dầu. Bất thình lình, khi sợi xích vừa chạm vào lửa thì đột nhiên bốc cháy thành tro, trông như nó không phải được làm từ sắt mà giống làm từ giấy hơn. 

Cùng lúc đó ngọn lửa kia đã lan tràn cháy qua chỗ Trí Tú, lập tức đốt cháy hết những dây xích đang quấn quanh người cô rất dễ dàng. Trí Tú được giải thoát liền bước ra khỏi quan tài, miệng thở dốc từng hồi, sắc mặt đã trắng bệch như xác chết.

"Trí Tú..."

Lần này nàng đã sợ hãi hoàn toàn, trong lòng đau xót khó tả vội vàng định chạy lại.

"Không được đến!"

Nhưng Trí Tú bỗng mở mắt ra, tròng mắt của cô bây giờ lại là một màu tím đen thăm thẳm, cô đưa tay ôm lấy ngực, quay sang gầm lên giận dữ với nàng.

Thấy Trí Tú đang bị vây quanh bởi đám cô hồn, hình như thân thể đã bị những dây xích làm thương nặng, đôi mắt kia cũng đã đổi màu, chừng này cũng đủ khiến nàng đau lòng, cả đầu choáng váng như muốn ngất xìu tại chỗ. Lúc này, người đàn ông bên cạnh nàng đã nhanh chóng ngồi xổm xuống, tay cầm lấy sợi xích đang dần rút cạn sinh lực của mình rồi chợt biến sắc.

"Hắn... hắn về rồi.!"

Trân Ni cùng lúc giật mình.

"Hắn... hắn là ai.!"

Người kia đưa lên cánh tay gầy gò, run run chỉ về lối vào hầm giam. Nơi đấy có một người đàn ông trẻ, trông qua cũng tuấn tú, mặc trên người một bộ áo dài màu trắng, đầu đội mũ quan, đôi mắt đỏ ngầu như máu đã vô tình xuất hiện, khuôn mặt hắn ta bình thản, lại không chút sợ hãi khi đối mặt với nhiều ma quỷ như vậy, chỉ thờ ơ nhìn Trí Tú đang bị hành hạ bởi lũ cô hồn đang ùa vây tới, trên miệng hắn nở nụ cười lạnh như băng. Người đàn ông bên cạnh nàng bỗng toàn thân run lẩy bẩy, cố tình kéo nàng lại phía sau rồi nói.

"Là... là Bạch Vô Thường."

Nghe thế Trân Ni thấy tim mình đập loạn, hô hấp cũng có phần khó khăn, từ khi người này xuất hiện, nàng lại có cảm giác mình như con sâu con kiến, lúc nào cũng có thể bị người ta dẫm chết vậy. Bỗng Bạch vô thường chuyển ánh mắt về phía nàng, trong nụ cười có thêm vài phần mỉa mai.

"Không ngờ ở đây lại có hai con chuột."

Nói xong hắn ta phất tay, lập tức cơ nhục trên người đàn ông bên cạnh nàng bỗng mất đi sinh cơ, lần nữa trở thành cái xác khô. Trí Tú phía dưới lúc này cùng lúc dằn vặt đau đớn, cô đang không ngừng chống đỡ đừng đợt lao lên của lũ dã quỷ, trông qua vô cùng chật vật.

"Đồ chó chết.!"

Bản thân nàng lúc này không chịu nổi mà giận dữ mắng một câu. Đôi mắt đã chuyển thành mắt mèo, hoàn toàn đánh mất lý trí mà chạy thật nhanh về phía Trí Tú.

Nhưng ngay lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác được một luồng gió lạnh thổi vào mặt. Đầu óc cảm thấy trời đất như quay cuồng, cơ thể bắt đầu mất thăng bằng, tóc nàng từ lúc nào đã bị một bàn tay túm lấy từ phía sau, rồi nện mạnh xuống nền đất. Đồng thời, một giọng nói âm u lạnh lẽo đầy phấn khích vang lên sau lưng.

"Trân Ni. Ai cho mày giết tao hả.?"

Nàng không màng sự đau đớn trên người mình mà quay phắt lại, chỉ thấy Kim Kiều Liên đang đứng trước mắt với thân thể không lành lặn. Cùng lúc này, ở trên trần hang động không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vòng xoáy đen, nơi nối liền Nghĩa Trang với hầm giam này, trong đó thân hình lão mập cũng chậm rãi bước ra từ trong bóng tối. Máu toàn thân nàng đông lại, kinh ngạc thốt lên.

"Hai người... sao lại ở đây.!"

Bà ta nở nụ cười khát máu.

"Tại sao tao không thể ở đây? Chẳng lẽ tao lại không thể đến xem đứa giết tao bị hành hạ hay sao chứ.?"

Khi Kim Kiều Liên nói đến câu sau, mặt bà ta hơi nhăn nhó lại vì đau đớn, giọng chói tai đến mức suýt đâm thủng màng nhĩ của nàng. 

"Tôi không giết bà."

Nỗi khiếp sợ to lớn làm nàng bình tĩnh lại hét lên. Nhưng bà ta lại cười.

"Chính tao trông thấy mày giết tao. Dù mày có treo mặt nạ tao vẫn nhận ra cái con ngựa gỗ mày đeo trên người."

Tiếng cười lần này của Kim Liên vô cùng kỳ dị làm nàng cau mày lại, chẳng hiểu sao bà ta cứ khăng khăng là mình làm cơ chứ, đang lúc định bò dậy thì Kim Kiều Liên đã bước lên, dùng chân dẫm thẳng lên tay nàng, bàn tay đưa lên vuốt lấy mái tóc xõa trước khuôn mặt, rồi nhìn trợn trừng.

"Là con mắt này thấy mày.!"

"Bà điên thật rồi. Khoan đã... mặt nạ... ngựa gỗ... quần áo của tôi.?"

Nàng bỗng lẩm bẩm sau đấy hỏi lại.

"Bà thấy tôi đeo mặt nạ ư. Bà nghĩ tôi lại ra tay với bà ư, bà nên biết tôi chẳng phải đối thủ của bà, hơn nữa tôi cũng không có ngu mà giết xong lại để dấu vết cho người ta tìm thấy. Là có người giả dạng tôi giết bà rồi đỏ oan cho tôi, bắt tôi vào hầm ngục này."

Bà ta chợt khựng người lại, không biết có phải do chết đi thì linh hồn trở nên ngu ngốc hay không, nhưng mà những lời Trân Ni nói ra đã làm Kim Liên chấn động. Miệng bà ta không ngừng lầm bầm.

"Tại sao... tại sao... đúng... đúng... Một đứa như mày không thể giết tao... vậy là ai... là ai. Aaaa."

Kim Liên đưa hau tay ôm lấy đầu vùng vẫy hét lên, nhưng ngay lúc này lão béo đã bước lại gần rồi bảo.

"Phu nhân. Nó có đôi mắt của quỷ miêu một ánh mắt có thể giết người. Có thể là nó làm."

Kim phu nhân lại lắc đầu nhìn vào con mắt mèo của nàng rồi lại hét lên.

"Không phải đôi mắt này... không phải nó... rốt cuộc là ai làm."

Lúc này, Trân Ni mới cố gắng đứng dậy nói.

"Tôi muốn giết bà. Nhưng không thể bà chết dễ dàng như vậy, nếu muốn thì ngay ở đường vào nghĩa trang thì tôi đã mặc Kim bà tự tay bóp chết bà rồi. Dù sao bà cũng đã chết, nếu còn muốn trả thù tôi thì cứ việc. Còn không tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ, rồi cho đích thân bà giết kẻ đó.!"

Nghĩ đến đây sắc mặt Kim phu nhân khẽ đổi, bà ta nghi hoặc nhìn nàng.

"Mày muốn giúp tao.?"

Nàng gật đầu rồi sắc lạnh nói.

"Bà giúp tôi cứu Trí Tú. Tôi sẽ giúp bà và hứa sẽ không làm tổn hại Trí Long. Nếu tôi hoặc chị ấy chết đi nhất định Tiểu Trân sẽ giết con trai bà để trả thù. Chắc bà không muốn đứa con duy nhất của mình bị chết thảm chứ."

Lúc này, lão béo cắt ngang lời.

"Mày nghĩ tao sẽ bỏ qua cho mày ư. Con khốn, mày và thằng chó ấy hại tao. Hôm nay đừng mong thoát."

Trân Ni lại nhướng mày.

"Là tại ông trước còn trách chúng tôi. Nếu ông giúp tôi lần này, tôi sẽ nói cho bà lão trông mộ thả linh hồn ông ra để ông đi đầu thai, chẳng lẽ ông suốt kiếp chỉ muốn làm một hồn ma vất vưởng.?"

Kim Kiều Liên và lão mập đưa mắt nhìn nhau, lời nói của Trân Ni quả thật rất sắc bén, từng câu từng chữ như đều nói trúng tim đen của bọn họ. Rốt cuộc thì sau cùng họ cũng gật đầu, tạm thời đứng chung một thuyền.

May mắn thay, trong lúc ba người đang nói chuyện với nhau, tình hình của Trí Tú phía dưới cũng không quá tệ. Mặc dù bị cơ thể đang bị trọng thương trở nên rất yếu ớt hơn nhiều, nhưng thực lực của Trí Tú vẫn còn rất mạnh mẽ, tất nhiên là mạnh hơn rất nhiều so với đám cô hồn dã quỷ kia, lấy một địch trăm cũng không bị yếu thế. Tuy lúc này Trí Tú trông nhợt nhạt, nhưng vài ba con quỷ này đã sắp bị cô giết sạch. Ở phía lối vào, như thấy được vẻ nhẹ nhõm của nàng, Bạch vô thường nãy giờ đều im lặng bỗng nhiên cười khinh bỉ.

"Câu chuyện của các người rất là thú vị, không ngờ nhà họ Kim này cũng có chuyện rất đáng nghe đấy. Nhưng hôm nay thứ Bạch vô thường ta muốn nhất định sẽ phải có."

Mặt nàng biến sắc, vội vàng nhìn về phía Bạch vô thường thì thấy hắn đột nhiên nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm vài câu, lập tức mấy sợi xích xung quanh tường bỗng rung lên lập tức lao về bọn họ. Hắn lạnh nhạt cất lời.

"Đây là xích của âm phủ, chuyên bắt trói linh hồn, chạy đi... chạy đi đừng để nó bắt trúng. Ta không muốn trò chơi này kết thúc nhanh đến như vậy đâu."

Cả ba người lập tức kinh hãi lập tức tản nhau ra, những sợi xích liên tục dài ngắn thất thường bám lấy họ không tha, trông cực kì chật vật. Từ bốn vách động, số cô hồn dã quỷ lại chạy ra không ngớt, giống như nước lũ không ngừng đổ về hết đợt này đến đợt khác vây lấy Trí Tú.

Trân Ni bỗng nhiên nhận ra một điều, lập tức hét lên.

"Chạy lại chỗ chị ấy.!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro