Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời càng lên cao, bóng râm ngày càng thu hẹp lại. Chỉ một chút nữa, ánh sáng sẽ đỗ lên người Trí Tú. Trân Ni có chút khựng lại, nàng cũng muốn bỏ đi lắm chứ. Nhưng trong đầu cứ hiện lên hình ảnh tối qua.

Lúc cô đánh ngất nàng thì hai người vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng khi tỉnh lại thì cô bị thương đến mức này. Mà bản thân mình một vết thương nhỏ cũng chẳng có.

Trân Ni là người thông minh, Trí Tú vì muốn bảo vệ mình nên mới vậy. Nàng thở dài một hơi, chậm rãi lại gần Trí Tú, cất lời:

"Nhưng...nhưng chị không được dỡ trò, nếu không..."

Trí Tú lắc đầu.

"Nếu muốn là tối qua tôi đã lấy đi trinh tiết của cô"

"Bây giờ cô xem ta...ta còn chút sức lực nào không"

Trân Ni thật thà lắc đầu. Nàng chẳng nói câu nào nữa mà sốc lấy hai bên vai Trí Tú kéo vào bên trong miếu. 

Bên trong này là một mản đổ nát, tượng thần phật cũng bị nứt ra, rơi mỗi chỗ mỗi khúc. Đi đến đâu là vết chân bị in hằn xuống bởi bụi. 

Nàng chạy ra lấy hết một đóng lá khô bên ngoài đem vào bên trong. Dồn chúng lại thành một chiếc nệm nhỏ, rồi cho Trí Tú nằm bên trên. 

Nàng có hơi dè chừng một chút, chắc là con gái với nhau không bị gì đâu nhỉ. Lúc này Trân Ni đưa tay ra, nắm lấy nút thắc bên hong giật một cái. Lập tức áo ngoài bị bung ra, để lộ một mảnh yếm che đi phần ngực.

Tại sao cùng là con gái với nhau, cô ta lại nhỏ như vậy, Trân Ni nghĩ. Trí Tú giật mình nắm chặt lấy tay nàng lại. Một cơn lạnh lẽo từ bàn tay cô truyền đến.

"Cô định...định làm gì?"

Trân Ni mặc thoáng ửng hồng.

"Chị đừng nghĩ bậy, tôi chỉ muốn xem vết thương của chị như thế nào để còn nghĩ cách chữa trị"

Trí Tú nghe vậy mới yên tâm, bỏ tay nàng ra. Sau đấy thở dài.

"Thuốc không có tác dụng đâu, bây giờ...tôi cần uống máu"

"Máu?"

Trân Ni giật mình hỏi, cả người cũng bất giác lùi ra sau. Cô ho khan đáp:

"Hộc hộc không nhất thiết là máu người, máu động vật cũng được"

Nàng cau mày hỏi:

"Nhưng tôi kiếm máu ở đâu cho chị, tôi cũng không biết đây là đâu nữa"

Cô đáp:

"Đây là địa bàn của nhà họ Trần, gọi là Trần gia thôn"

"Cô bây giờ đi về hướng bắc khoảng một dặm sẽ đến nơi, ở trong đấy cô có thể mua máu"

Nghe vậy nàng ngạc nhiên lẩm bẩm:

"Trần gia thôn, hình như tôi chưa từng nghe thấy cái thôn này khắp vùng Thăng Long"

"Mà ít ra chị cũng phải nói cho tôi biết về thân phận hay gì đó của chị chứ, tại sao cha tôi có thể quen biết với những người như chị"

Trầm ngâm một lúc Trí Tú cũng thở dài.

"Đây không phải là thế giới của loài người, đi qua đầm lầy lúc trước là đã vượt qua ranh giới giữa trần giang và âm phủ"

"Chúng ta đang ở thế giới song song giữa hai nơi này, có thể nói đây hoàn toàn là một thế giới riêng, nơi mà con người như cô chỉ giống như các loài gia súc khác"

"Chỉ là thức ăn mà thôi"

Nghe đến đây Trân Ni đương nhiên là không tin, bởi nàng đã sống 18 năm mà chưa bao giờ được nghe tới cái thế giới này. Nhưng nghe giọng thì giống như cô không nói dối, nàng lưỡng lự đáp:

"Chị...chị có thể nói rõ hơn được không? Tôi vẫn chưa hiểu"

Cô lại nói:

"Nơi đây được cai quản bởi bốn gia tộc lớn, bao gồm Kim Hồ Trần Quỷ. Chia thành bốn địa bàn, Đông Tây Nam Bắc. Cứ mỗi 100 năm, âm phủ sẽ cử quỷ sai đến, chọn hai người trong bốn gia tộc này làm người dẫn đường âm hồn dạ quỷ về địa ngục"

"Cũng sẽ trở thành hai gia tộc có quyền quyết định mọi chuyện ở đây. Hàng ngàng năm qua chỉ có hai gia tộc đảm nhiệm trọng trách này. Ở nhân gian các cô thường gọi là Hắc Bạch vô thường"

"Ta là người họ Kim, Kim Trí Tú"

Trân Ni tò mò hỏi:

"Hắc Bạch vô thường, nhưng bọn họ chỉ có trong truyền thuyết, vậy ở đây có nhiều con người như tôi không?"

Nghĩ một hơi cô nói tiếp:

"Con người ở đây chiếm đến 9/10 dân số, nhưng đều là dân thường hoặc nô lệ. Mỗi gia tộc có mỗi cách đối xử khác nhau"

"Ví như Trần gia xem con người như gia súc, mỗi khi có người gia tộc khác đến mua hàng. Họ sẽ lột da róc xương, lấy máu con người để bán cho người khác cần. Tuy vậy đối với con người các cô, địa ngục trần gian không phải ở đây"

"Nêu rơi vào tay Quỷ gia hoặc Hồ gia thì còn thê thảm hơn. Còn Kim gia chúng ta chỉ ép thuế lên họ, chỉ cần một năm họ cấp máu vừa đủ sẽ được bảo hộ ở đây"

"Bởi vậy cô xem như Kim gia chúng ta là nơi ôn hòa nhất, bởi vậy ba tộc còn lại rất ghét chúng ta mà xem như thù địch, chỉ cần có cơ hội sẽ..."

Vừa nói cô vừa đưa tay lên cổ ra ám hiệu, Trân Ni ớn lạnh:

"Nhưng mà tôi vẫn chưa hiểu, tại sao chị lại cưới một con người như tôi, tôi thì khác gì con người ở đây. À lúc nãy tôi mơ thấy một người áo đen rất tuấn tú, anh ta bảo tôi không được tin chị, còn bảo...tôi mới là hôn thê của người ấy"

Trí Tú đột nhiên kích động, gượng người ngồi dậy, hai bàn tay cũng siết chặt, những đường gân nổi lên cơ thể. Giọng nói gằn lên có vẻ rất giận dữ:

"Hắn...tên khốn khiếp Hồ Chung Nhân, nhất định...nhất định là hắn có nhún tay"

"Chẳng lẹ...tôi không phải hôn thê của chị"

Nhìn thấy thái độ của Trí Tú như vậy làm nàng có chút đáng nghi. Bỗng cô ho sặc lên vài tiếng, máu tươi từ trong mặt nạ nhỏ xuống. Trân Ni thấy vậy liền đỡ lấy cô, nói:

"Chị cứ bình tĩnh không nên kích động, nếu tôi không phải là hôn thê của chị thì dù sao chị cũng đã cứu mạng tôi, tôi sẽ giúp chị mua máu"

Nghe đến đây Trí Tú lại tức giận, ho sặc ra thêm một ngụm máu. Mắt cô đỏ ngầu nhìn qua lớp mặt nạ dán lên người Trân Ni. Làm nàng có chút bất an. Sau đấy lấy ngón tay quẹt nhẹ lên mặt của cô rồi vân vân đầu ngón tay một chút.

"Mẹ kiếp đây không phải là tro trinh nữ, chả trách đám cô hồn dạ quỷ lại tấn công chúng ta, nó...có mùi của Hồ gia"

Sau đó cô lại đưa tay, kéo sát nàng lại người mình, miệng cất lời:

"Chúng ta.... động phòng ngay bây giờ"

Trân Ni nghe vậy có chút tức giận, chẳng phải bây giờ là cô đang xem thường nàng hay sao. Nàng liền giật tay cô ra một mạch chạy ra ngoài. Kiếm một cành cây thật dài rồi chạy vào trong, trọc trọc mái ngoái cho nó bung ra.

 Trí Tú bỗng hốt hoảng xua tay.

"Khoang ấy...khoang đã, ta nói giỡn thôi mà, cô không cần độc ác vậy chứ"

Trân Ni chợn tròn mắt, không ngờ cô có thể biểu lộ ra cảm xúc này. Nàng hít một hơi dừng lại nói:

"Tôi...tôi hazz, nhưng chị lấy gì chắc chắn người cha ta gã đi là chị?"

Trí Tú trầm ngâm một chút sau đấy tỏ vẻ yếu ớt bảo:

"Cô lại đây, chuyện này chỉ cô mới được biết"

Nghe vậy nàng có chút cả tin, liền ngồi xuống sát cạnh Trí Tú. Chợt ngay lúc này cả người cô bỗng ườm dậy, hai tay ôm ngang lưng Trân Ni kéo xuống. Chiếc mặt nạ cũng được kéo lên một nữa, để lộ bờ môi trái tim hồng hào.

Cô há miệng ra, chợt cắn vào bàn tay của nàng xuyên qua da thịt. Trân Ni đau đớn hét lên một tiếng, cảm giác như máu trong người mình như bị hút cạn đi. Thoáng chốc đầu óc bắt đầu quay cuồn, mềm oặt ngả xuống.

Trí Tú cũng từ từ buông miệng ra, kéo mặt nạ lại. Bằng mắt thường Trân Ni có thể thấy từng vết thương hở xương đang lành lại một cách thần kì. Từng lớp thịt da mới như mầm non không ngừng mọc lại.

Chợt cô bỗng ghé sát tai nàng nói nhỏ:

"Bây giờ chúng ta động phòng"

Trân Ni lúc này đã không còn chút sức lực, mềm oặt nằm trong lòng cô. Ngay cả nói còn không nổi, mắt cô rướm lệ đau sót, chớp chớp mấy cái ra hiệu cầu xin người phụ nữ trước mắt.

Chợt cô đưa tay, lần này thì tháo hẳn cái mặt nạ một cách dứt khoác. Trân Ni trông thấy mái tóc cô đen dài như mực, sắc mặt có vẻ hơi nhợt nhạt, đường nét xinh đẹp kiều diễm, đủ để người ta phải ngừng thở.

Đôi mắt đỏ như máu, nó châm chú nhìn thẳng vào người nàng như muốn nhìn thấu cả tâm hồn nàng. Cô bỗng mở miệng khẻ nói:

"Nếu những điều hắn nói với cô là thật tại sao hắn không tự mình đến rước dâu, tại sao không tự mình bảo vệ cô đến đây, nếu tôi là giả thì tôi có thể trực tiếp đến bắt cô đi mà không cần khua chiêng mua trống như vậy"

"Cô biết vì cô mà bao nhiều người họ Kim đã chết vì đỡ kiệu cho cô không, vì sao tôi phải liều mạng đem cô thoát khỏi đó không. Tôi biết cô là người thông minh, cô nên biết vấn đề này, bởi vì tôi...là hôn thê của cô"

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ thì đột nhiên đầu của cô chầm chậm khẻ dáng xuống sát khuôn mặt xinh đẹp của mình. Nàng lại thấy môi mình lạnh đi, mặt dù rất muốn phản kháng nhưng nàng cũng không chịu nổi sự kích thích như vậy, khiến cơ thể hơi rung rẩy.

Hình như phản ứng của nàng khiến đối phương thấy buồn cười, bên tai vang lên một tiếng cười khẻ. Nàng không ngừng dãy giụa nhưng cô lại càng giữa chặt nàng hơn. Khiến cơ thể bỗng chốc không cử động nữa.

Nàng lại không ngờ rằng, bàn tay kia lại ngang ngược lạ thường mà lại di chuyển khắp cơ thể mình. Cùng lúc ấy xúc cảm giữa răng môi của nàng không tan biến, Trân Ni cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình không ngừng tăng lên.

Nàng tủi thân bật khóc nức nở, đôi mắt nhắm chặt lại không muốn chứng kiến cảnh tiếp theo. Bỗng bàn tay kia dừng lại. Môi trái tim cũng dời khỏi đôi môi anh đào của nàng.

Tiếp theo đó là một tiếng thở dài, mọi thứ đều không tiếp diễn như nàng tưởng tượng. 

"Xin lỗi vì tôi quá kích động khi vừa mới nếm máu"

Trân Ni khóc càng ngày càng lớn, nàng vẫn nhắm tịt hai mắt lại không hề cử động. Tuy những lời cô nói lúc trước, làm nàng cũng tin là hôn thê của mình. Nhưng từ bé đến lớn nàng vẫn giữ gìn thân thể.

Nàng biết đời người con gái phải coi trọng danh tiết, chỉ được trao cho chồng. Nhưng đột ngột thế này khiến tạm thời nàng không thích ứng được. Dù cho Trí Tú vẫn chưa lấy đi trinh tiết của nàng.

Trí Tú cũng tâm lí cô trầm mặt không nói, chủ động nhẹ nhàng gài cúc áo nàng lại. Sau đấy đứng dậy đi ra một góc khác.

Đột nhiên không lâu sau đó, bên ngoài miếu truyền đến tiếng vó ngựa. Âm thanh khàng đặt từ bên ngoài cũng chuyền vào. 

"Tiểu thư, đường xá xa xôi không biết người đến Trần gia chúng ta để làm gì?"

Đột nhiên Trí Tú đứng bật dậy, trợn mắt nhìn ra. Giọng nói vô cùng nghiêm trọng:

"Chết tiệt"

Trí Tú vội vàng lấy chiếc mặt nạ che đi dung nhan của mình. Sau đấy ngồi xuống đỡ lấy Trân Ni đứng lên, dặn:

"Đừng tỏ ra hoảng sợ, nếu để đám này biết cô là con người thì rắc rối đấy"

Cùng lúc này một đoàn khoảng ba người từ ngoài miếu bước vào. Đi đầu là một người đàn ông trung niên tên là Trần Cảnh. Phía sao ông ta là hai người nhỏ tuổi, một nam một nữ.

 Thấy Trí Tú ở đó ông ta chấp hai tay, nét mặt có chút vui mừng. 

"Kim tiểu thư, cơn gió nào đã mang cô đến đây vậy hahaha"

Trí Tú hừ lạnh.

"Hừ ta đưa nương tự mình đi dạo, nếu không có gì thì đừng quấy rầy chúng ta"

Ông ta liếc mắt nhìn sang Trân Ni, đôi mày hơi nhướng. 

"Không biết vợ của cô là người tộc nào, sao tôi không nghe gì đến hôn sự này nhỉ"

"Với lại đêm hôm qua chúng ta phát hiện ở ngoài đầm lầy, đám dạ quỷ rào rú cả đêm, nhìn bộ dạng cô chắc đêm qua vất vả lắm à"

Cô lạnh nhạt đáp:

"Người trong tộc, có chuyện gì cứ nói không cần dài dòng"

"Người nhà họ Kim các cô lúc nào cũng thẳng thắng hahaha"

"Chuyện là chúng ta bắt được một con ngựa trắng, huyết thống cực thuần khiết, nghe đâu cởi nó có thể tự dọ đi lại giữa âm phủ và nhân gian. Không biết cô có muốn đi theo ta một chuyến, xem nó ra sao hay không"

Ông ta cười hàm ý nói, khiến cho Trí Tú ngạc nhiên. 

"Nó đang ở đâu?"

Trần Cảnh cười.

"Nó đang ở chỗ lão gia, mời tiểu thư đi theo tôi"

Sau đấy ông ta liếc mắt sang hai người bên cạnh, trong ánh mắt có một tia sắc lạnh, bảo:

"Đưa phu nhân đến khách điếm nghĩ ngơi, ta dẫn Kim tiểu thư đi trước"

Trí Tú cắt ngang:

"Khoang đã sao không để cô ấy đi cùng ta"

Lão ta lại đáp"

"Lão gia có chuyện cần bàn với cô, không để người ngoài biết chuyện"

Cô ngạc nhiên, từ khi nào mà chủ nhà họ Trần lại muốn bàn chuyện với mình, mà hai nhà lại là kẻ địch. Chắc chắn là phải có âm mưu gì đó, đến mức này thì cô cũng không thể từ chối được. Dù sao đây cũng là phần đất của họ, bản thân lại còn suy nhược. Nếu manh động lúc này, khó tránh khỏi cái chết. Tính toán trước sao cô cũng gật đầu.

"Không được làm gì tổn hại đến cô ấy, nếu không hậu quả các người cũng biết rõ"

Nghe vậy lão Cảnh lại nhết mép.

"Nếu không phải là con người thì cô cứ yên tâm, đám bảo phu nhân sẽ hài lòng dịch vụ của Trần gia"

"Ông nói vậy là sao?"

***




Chap này dài hơn hôm qua tận 500 từ, ngồi muốn mục xương sống:>>


Có một chi tiết nhân vật nói chuyện với Trân Ni trong giấc mơ tên là Hồ Chung Nhân, không phải là tui đổi họ của anh. Các bạn cứ từ từ mà đọc sẽ hiểu rõ tại sao tui lại đổi họ nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro