[6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là hai trăm lẻ bảy ngày từ sau khi người yêu tôi rời khỏi thế gian.

Chị ấy, là cả thế giới của tôi.

Nhưng chị ấy, lại rời khỏi tôi sớm hơn ai hết.

"Đồ lừa đảo... Chị là người nói dối tệ nhất thế giới này."

Tôi nhìn bên ngoài.

Hôm nay, tuyết rơi. Là tuyết đầu mùa.

Từng có người nói với tôi, vào thời điểm này hãy thành tâm cầu nguyện, điều ước sẽ thành hiện thực.

Có ai chứ? Chỉ có mỗi chị là người để ý những điều này thôi.

Tôi hay chê chị để ý chuyện không đâu nhưng sau khi chị đi rồi tôi mới tưởng niệm những giây phút chị lảm nhảm bên tai tôi nhiều đến mức nào. Đó là những lời quan tâm mà một người vụng về, không biết ăn nói dành cho tôi. Vậy mà,...

Những tháng ngày cuối cùng bên chị, trùng hợp là tuyết đầu mùa.

Tôi trốn chị, chạy vào một góc. Một bên rơi nước mắt, một bên nức nở chắp tay cầu nguyện.

Tôi cầu cho chị mau chóng khỏe mạnh, tôi ước sẽ có kì tích. Chị sẽ ở lại, sẽ vì tôi mà chọn ở lại.

Nhưng không được.

Cuộc đời này. Không có kì tích.

Không có kì tích.

Tôi cầm tờ chẩn đoán của bác sĩ trên tay, run rẩy nhìn từng chữ trên đó.

Hai mươi bảy ngày.

Sau hai mươi bảy ngày đợi chờ tôi sẽ là gì đây?

Tôi nhìn chị nằm trên giường bệnh, người gầy gò, được bao phủ bởi lớp áo bệnh nhân. Cơn đau hành hạ chị từng ngày nhưng chị vẫn gượng cười trấn an tôi. Tôi chua xót, nắm chặt tờ giấy phán quyết kia, theo bản năng giấu nó đi. Tôi cũng cười lại với chị.

Tôi bứt nước mắt trở vào, môi hơi gợi lên độ cung, bước từng bước về người tôi yêu, tranh thủ những giây phút cuối cùng còn lại.

Tôi rất yêu chị.

Chúng tôi gặp nhau ở độ tuổi mộng mơ nhất, rồi sa vào lưới tình. Trải qua biết bao sóng gió tưởng chừng không thể cạnh nhau nhưng may mắn thay, tôi và chị vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu. Nhưng cuộc đời này, cho tôi viên kẹo sau đó tát tôi một cái tát đau điếng.

Người yêu tôi, lại chuẩn bị xa rời tôi.

Điều gì đau đớn hơn khi đếm ngược từng ngày mình sẽ mất đi người mình yêu vĩnh viễn đâu?

Nhưng tôi lại đang phải hứng chịu cảm giác trái tim như bị cứa ra từng mảnh bởi con dao cùn hai mươi bảy ngày.

"Trân Ni, em về nhà nghỉ ngơi đi. Ở đây chị có hộ sĩ rồi, người ta sẽ chăm sóc tốt cho chị."

Tôi ngước mắt nhìn chị, trong ánh mắt ấy là vô hạn đau lòng cùng chua xót.

"Không." Tôi quả quyết. "Em sẽ chăm sóc tốt cho chị."

Chị hơi trở mình để thoải mái hơn.

"Nếu em mệt thì phải nghỉ ngơi, không thể không biết tự lượng sức mình mà ở lại đây đâu đó. Biết chưa?"

"Chị xem thường em quá rồi đó. Nào..."

Tôi gọt tốt quả táo, cắt ra từng miếng nhỏ, đưa đến bên miệng chị.

Trí Tú cũng rất phối hợp, há miệng ăn trọn miếng táo.

"Ngọt không?"

Tôi mỉm cười hỏi chị.

"Ngọt, rất ngọt."

Chị cười và dường như để chứng tỏ điều mình nói là sự thật, chị ăn liền hai miếng táo.

Khi bước vào nhà vệ sinh, tôi đã không kiềm nổi mà nức nở.

Trí Tú, chị là kẻ ngốc.

Tôi biết, chị chẳng nếm được vị gì cả.

Quá trình trị liệu đầy hóa chất này đã để chị mất đi vị giác. Tôi không biết rõ vị chị nếm sẽ là gì nhưng Trí Tú của tôi thích ngọt như vậy, làm sao có thể chấp nhận việc mình không nếm được vị của quả táo đâu?

Chị diễn tốt như vậy, toàn bộ lại là vì tôi.

Tôi trở ra, nước mắt đã lau sạch. Lấy một miếng táo trên dĩa.

Là ngọt, nhưng người yêu của tôi có nếm được vị ngọt này không?

Thời gian, trôi nhanh quá.

Chị bắt tôi hằng ngày phải ghi hình lại khoảnh khắc đẹp nhất của chị.

"Chị không muốn em quên chị."

"Em sẽ không quên chị."

Trí Tú, chị biết không. Em còn định, sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, em sẽ đuổi theo chị. Một lần nữa không để chị rời xa em.

Chị lắc đầu, cầm tay tôi.

"Nói thì nói vậy, em còn trẻ, em phải mở rộng trái tim mình ra, tìm một người yêu em sẽ chăm sóc em cả đời còn lại."

Tôi gạt phắt tay chị ra, sau đó như một đứa trẻ nhào vào lòng chị.

"Không cho phép chị nói như vậy. Trí Tú, cầu xin chị. Đừng nói những lời như vậy nữa có được không?"

Đồ đại ngốc, yêu một người như chị, tôi còn có thể đặt ai vào mắt nữa? Ai tôi cũng chướng mắt.

Tôi chỉ cần Trí Tú, tôi chỉ cần chị thôi.

"Chị biết rồi."

Sáu ngày đếm ngược.

Tôi đưa chị về nhà. 

Trang điểm thật lộng lẫy, tôi và chị cùng đón sinh nhật.

Là lần cuối cùng.

Tôi biết chị đau lắm nhưng vẫn cố tỏ ra mình bình thường để cùng tôi tận hưởng giây phút tuyệt vời này.

"Trân Ni, gặp được em là may mắn của chị. Chị yêu em."

Em cũng yêu chị, rất yêu chị.

Tôi ôm chị. Nước mắt không nghe lời mà rớt xuống.

"Đừng khóc, đừng khóc."

Chị vỗ về lên lưng tôi, bàn tay nhè nhẹ vuốt tóc tôi. Chị nói.

"Đừng khóc."

"Em không có khóc."

"Trân Ni của chị là một cô gái mạnh mẽ."

Hôm nay, chị lại bị cơn đau hành hạ. Tôi cầm tay chị, nhìn bác sĩ tiêm vào từng ống thuốc giảm đau, hai mắt tôi cay cay.

Đừng hành hạ người yêu của tôi nữa. Tôi cầu xin Người.

"Trân Ni, sống thật mạnh khỏe, bình an cả đời còn lại."

Tôi gật đầu, hai mắt đã chứa đầy nước mắt.

Nhưng tôi sẽ không hứa với chị.

Thế giới của tôi đã mất đi ánh mặt trời, tôi làm sao có thể sống tiếp đây?

Trí Tú, chị lừa em nhiều lần. Lần này em lừa chị, coi như huề nhé?

Người yêu của tôi đã được giải thoát bởi xiềng xích bệnh tật.

Tôi rất bình tĩnh giải quyết hậu sự cho chị, rất bình tĩnh bàn giao tài sản của tôi, của chị.

Trí Tú, em sẽ đem hết thảy ký ức này đến gặp chị.

Tiểu lừa đảo sẽ gặp đại lừa đảo.

Chờ em.

====================

Hello mọi người, đây sẽ là phần kết thúc chuỗi phiên ngoại "ngoài lề" của "Nhân ngư" nhé.

Từ bây giờ mình sẽ cập nhật cho xong phần mạch truyện chính cũng như phiên ngoại có thể phát sinh để giải một số khúc mắc liên quan đến các cặp phụ hoặc là cặp chính.

Dự kiến hai phần nữa là xong mạch truyện chính. Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Hẹn gặp mọi người ở những chuyến hành trình tiếp theo nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro