Chương bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ công chúa một mảnh hài hòa thì ở nơi xa, trong tối tăm mật thất không khí vô cùng ngưng trọng.

Ngọn lửa le lói, chiếu rọi lên tường những bóng đen trải dài. Từng trận bước chân đều đều vang lên, rất có quy luật dẫm tiến trên mặt đất. Theo sau, một tiếng "ùng ục" vang lên, bể chứa văng lên bọt nước, bắn tung tóe lên mặt tường.

"Còn sống sao?"

"Vẫn còn."

La Hạo âm trầm thở hắt ra một hơi. Hai nhân ngư sáu năm trước bắt về, chỉ còn lại một.

"Ta nguyền rủa các ngươi sẽ lực bất tòng tâm nhìn những gì chính mình xây dựng sẽ bị chính mình phá vỡ. Các ngươi sẽ không sống yên ổn, không chết tử tế được."

Hắn vẫn còn nhớ rõ, nét mặt hận thù khi buông lời nguyền rủa lúc ấy của nhân ngư đã chết kia. Ban đầu, La Hạo cũng không tin tưởng, cho rằng đó chỉ là lời nói cuối cùng của một nhân ngư không cam lòng khi bị xem thành vật phẩm trích máu nhưng không ngờ, lời nguyền ấy dần dần ứng nghiệm. Hoàng thất con nối dõi bỗng chốc chết yểu, hoàng đế ra lệnh cho hắn phải tìm cách giải quyết chuyện này. La Hạo tìm đến sư phụ mình để mong cầu giúp đỡ nhưng không ngờ người đó thà chết chứ không trợ hắn một tay.

La Hạo niết ngọc ban chỉ trên ngón tay, phút chốc lâm vào suy tư. Điều cần làm bây giờ là tìm ra tung tích của La Tử Tranh, sư phụ chắc chắn đã nói gì đó với nàng.

La Hạo những năm này cũng đã ẩn ẩn phát giác ra điều không ổn với đạo thuật trường sinh. Từng là người học đạo, hắn hiểu rõ hơn ai hết việc trái với quy luật tự nhiên sẽ ra sao nhưng vì quyền thế, hắn bán đứng bản tâm, ngang nhiên đảo đen thành trắng, mê hoặc hoàng đế va vào đạo thuật. La Hạo biết, hoàng đế hiện tại nhìn như phong cảnh vô hạn nhưng thực ra chỉ là ngọn đèn sắp cạn dầu, không biết khi nào chết bất đắc kỳ tử. Hắn phải tìm một người có thể đáp ứng địa vị tương lai để đầu nhập vào. La Hạo nghĩ hảo, sau đó lui khỏi mật thất trở về phủ quốc sư.

Sau chính ngọ, hắn bí mật lẻn ra ngoài bằng cửa sau, âm thầm đi đến biệt phủ của Đại hoàng tử.

Hoàng đế dù phong hắn làm quốc sư nhưng đa nghi tâm quá nặng, những năm này vẫn không quên cho người giám thị hắn. La Hạo cũng vì bản thân mà chừa rất nhiều đường lui, thỏ khôn có ba hang, đạo lý này hắn hiểu hơn ai khác. Chính vì thế, thế lực của hắn trong triều không những suy giảm mà ẩn ẩn bành trướng lên, hai vị hoàng tử kia từng để người tìm đến hắn để hội ý nhằm liên minh. Hắn xem xét quá, cũng dần dần có quyết định riêng của bản thân. Từ hơn hai năm trước, La Hạo ngoài mặt tỏ thái độ trung lập nhưng sau lưng đã có xu hướng đầu nhập vào doanh trướng đại hoàng tử Kim Hạ. Hắn chỉ là diễn kịch để hoàng đế cùng nữ tử trong hậu cung kia xem mà thôi.

Thiên triều này a, quả thật loạn thành một đoàn.

"Điện hạ."

La Hạo cúi người, hành lễ với người trước mặt.

Kim Hạ hai tay ôm mỹ nhân vào lòng, ngả ngớn ỷ trên tháp hưởng thụ người uy người đấm bóp.

La Hạo kiên nhẫn giữ nguyên tư thế khom người, sắc mặt trầm trầm không rõ suy nghĩ gì. Kim Hạ lười biếng hé mắt, môi mỏng mấp máy lên tiếng.

"Quốc sư đã đến rồi sao? Ban ngồi."

"Tạ điện hạ."

La Hạo như không có việc gì mỉm cười, ngồi xuống cạnh Kim Hạ. Đợi một lúc lâu, vẫn không thấy đại hoàng tử nói gì hắn đành chủ động mở miệng.

"Điện hạ, kế hoạch của chúng ta có lỗ hỏng."

Những năm này, La Hạo một bên hao tâm tổn sức đấu trí cùng hoàng đế khiến hắn tín nhiệm mình một bên gom góp lực lượng nhằm trù bị cho kế hoạch của hắn và đại hoàng tử. La Hạo nhìn Kim Hạ không hề đặt tâm vào chuyện này, âm thầm cắn chặt răng cấm. Hắn hoàn toàn không nên tin bộ dạng người này lúc ban đầu khi tìm đến hợp tác, khi đó Kim Hạ lấy ra mười phần thành ý cùng tham vọng, hắn nhìn trúng chính là dã tâm cùng gia tộc đại hoàng tử. Phải biết, mẫu thân hắn chính là hoàng hậu Thiên triều, ngoại công hiện nay còn là thừa tướng, biết bao nhân mạch, biết bao tài lực a. La Hạo một bên suy nghĩ, một bên hận rèn sắt không thành thép. Vậy mà hiện tại...

La Hạo trong lòng không cấm ngo ngoe rục rịch, hay là bắt đầu lại nhưng kế hoạch đã dự trù bốn năm, hắn không cam lòng cứ như thế buông ra.

La Hạo che giấu đáy mắt âm trầm, mặt ngoài vẫn mỉm cười lên tiếng.

"Điện hạ."

Kim Hạ cười lạnh, phất tay để vũ công cùng mỹ nhân lui ra, theo sau ngồi thẳng thân mình mở miệng.

"La quốc sư, có câu này vẫn là nói cho ngươi. Đừng tưởng trong bóng tối thực hiện động tác nhỏ là không ai hay biết, bổn hoàng tử chỉ là không quan tâm nhưng không có nghĩa sẽ để yên cho bất cứ người nào dám giở trò sau lưng. Nên a, kẹp chặt cái đuôi, làm chó ngoan mới hảo. La quốc sư thấy đúng không?"

"Cẩn tuân điện hạ dạy bảo."

"Thu hồi những tâm tư không nên có của ngươi, đừng quên bổn hoàng tử không phải là người ngươi có thể đùa bỡn, xoay như chong chóng."

La Hạo từ trên ghế quỳ xuống, mặt áp sát mặt đất.

"Hạ thần không dám."

Kim Hạ theo sau đặt chân lên bả vai La Hạo, nhấn xuống.

"La quốc sư, bổn hoàng tử không phải phụ hoàng dễ dàng bị cái gọi là đạo thuật trường sinh của ngươi lừa gạt. Nếu thật sự có chuyện hảo như vậy, ngươi vì sao không chiếm làm của riêng mà lại tiết lộ sau đó khi sư diệt tổ a?"

Vừa nói, vừa đạp La Hạo một chân, khiến hắn lảo đảo ngã khụy xuống.

"Nếu bổn hoàng tử nói những chuyện này, không biết phụ hoàng sẽ như thế nào nhỉ? Thú vị, thú vị."

"Điện hạ, hạ thần, hạ thần không có."

La Hạo lắp bắp, dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Kim Hạ là giấu dốt, người này vô cùng nguy hiểm, sâu không lường được. Chuyện này, hắn cần phải suy xét lại sau.

"Ha hả, đừng cho là bổn hoàng tử không biết ngươi đang nghĩ gì trong đầu."

Nói đoạn, giơ chân ra, ngước mắt nhìn La Hạo.

"Mang giày cho bổn hoàng tử."

La Hạo lập tức run run đôi tay, tròng giày vào bàn chân Kim Hạ.

Kim Hạ nhướng mày, hưởng thụ La Hạo hầu hạ.

"Được rồi, kế hoạch bổn hoàng tử sẽ thương lượng lại cùng ngoại công và mẫu hậu. La Hạo, ngươi nhớ cho kỹ, bổn hoàng tử có vô vàn cách để chỉnh ngươi sống không bằng chết a!"

Đại hoàng tử nở nụ cười, tiếp đến hư tình giả ý vỗ vào bả vai hắn.

"Hảo hảo nghỉ ngơi a, La quốc sư. Phụ hoàng còn nhờ ngươi đâu."

"Hạ thần tuân lệnh."

"Lui xuống đi!"

La Hạo dời bước ra cửa, Kim Hạ lại trở về bộ dáng ban đầu, nâng giọng gọi mỹ nhân cùng vũ công trở lại phòng, phòng trong một mảnh trụy lạc cùng xa hoa.

....................

Tại Trường Xuân cung, có hai thân ảnh đang giao triền cùng nhau, tiếng thở dốc cùng rên rỉ không dứt, đứt quãng truyền ra.

"Nương nương...A...Ân..."

"Chịu đựng thêm chút nữa."

Lan phi trầm giọng lên tiếng, theo sau động tác tay ngày càng nhanh, chẳng mấy chốc nữ tử dưới thân nàng đạt đến cao trào, mệt mỏi rũ người xuống, hai tay hư hư nhược nhược đáp trên vai Lan phi, thỏa mãn thở dài.

Động tình là lúc, nữ tử hơi nâng người định hôn lên đôi môi đỏ thắm của Lan phi nhưng nàng dường như có sở giác, quay mặt tránh đi, môi nữ tử sượt qua má phải nàng. Lan phi không vui mở miệng.

"Nhược nhi đã quên quy củ sao?"

Lan phi không thích người khác hôn mình. Nàng ngại dơ.

Nữ tử hơi thất vọng buông xuống đôi mắt, nàng thấp giọng trả lời.

"Nhược nhi không có."

Nữ tử tên Bùi Nhược, là một vị quý nhân. Hoàng đế nạp nàng vào cung, ngoại trừ đầu đêm sở dụng, còn lại đều là tự mình nàng căng qua. Nhớ lại ác mộng ngày hôm đó, Bùi Nhược ánh mắt kinh hãi, như thỏ con rúc vào lòng Lan phi. Hoàng đế tựa như điên rồi giống nhau, hắn ánh mắt đỏ hoe, quăng ngã nàng lên giường, theo sau xé rách y phục. Bùi Nhược chỉ có thể yếu thế chịu đựng rồi tất cả, hoàng đế tiến vào, xé rách đau đớn xâm lấn toàn bộ tinh thân nàng. Hắn như cỗ máy chỉ biết ra ra vào vào, còn nàng như một khối gỗ câm lặng thừa nhận hết thảy. Hoàng đế rời đi, nàng lôi kéo thân mình cùng tâm linh đầy thương tích và tổn thương đi tắm rửa. Nhưng, dù rửa sạch rồi bao nhiêu lần, dấu vết này vẫn khảm sâu vào linh hồn nàng, không cách nào xóa bỏ được. Cho đến khi, nàng gặp Lan phi, nàng ấy xuất hiện tựa như chúa cứu thế giống nhau, trở thành ánh sáng duy nhất trong nhân sinh của nàng, cứu thoát nàng khỏi vòng lặp của những ác mộng.

Tâm linh được an ủi, Bùi Nhược không hề sở giác rơi vào lưới tình của Lan phi.

Nàng cái gì cũng hảo trừ bỏ không ái nàng.

Nhưng không sao, Bùi Nhược bằng lòng trả giá mọi thứ, kể cả sinh mệnh của mình chỉ để thỏa mãn mọi yêu cầu của Lan phi. Nàng chính là vì nàng mà sinh, vì nàng mà sở dụng.

Lan phi không để ý đến cảm thụ của Bùi Nhược ra sao, nàng đứng dậy, khoác áo ngoài, lạnh lùng mở miệng.

"Nhược nhi nếu còn là như vậy không nhớ quy củ, bổn cung sẽ không thích ngươi."

"Nhược nhi đã rõ, cầu nương nương đừng không thích ta."

Lan phi quay người lại, nhìn Bùi Nhược không mảnh vải nằm trên giường, yếu ớt cầu xin mình, nàng cảm thấy đầy thỏa mãn cũng vì vậy mà vui vẻ tiến lại, nâng tay sờ đầu Bùi Nhược, mỉm cười gật đầu.

"Nhược nhi thật ngoan. Trở về đi thôi!"

Lan phi thư thả ỷ trên tháp, một bên nghe người hội báo tình hình của phủ công chúa hiện giờ, một bên hưởng thụ thị nữ uy trái cây, lười biến khép hờ mắt.

"Chủ tử..."

Ám vệ ấp úng không biết có nên nói điều này hay không.

"Đừng nửa úp nửa mở trước mặt bổn cung, có việc cứ báo."

Lan phi không vui mở miệng, ám vệ một thân mồ hôi lạnh theo sau run rẩy lên tiếng.

"La quốc sư vừa mới ra khỏi phủ Đại hoàng tử."

"Ha, người này a? Hảo hảo, truyền lệnh đi xuống, khởi động bước đầu kế hoạch. Nhân tiện, cho người thỉnh nhị công chúa vào cung. Đã lâu bổn cung chưa gặp qua nàng rồi."

"Tuân lệnh."

Ám vệ biến mất, Lan phi cũng phất tay để cung nữ lui ra, một mình nàng ở trong điện không biết suy nghĩ gì mà cười rộ lên, theo sau ánh mắt tràn đầy tính kế cùng tàn nhẫn.

..................

Tại Càn Thiên điện, hoàng đế đang phê duyệt tấu chương. Tinh thần phấn khởi khiến hắn dường như không biết mệt nâng bút hạ tự. Thật kỳ diệu, đạo thuật này khiến Kim Diễn cảm giác bản thân cùng tinh thần ngày càng minh mẫn cùng hưng phấn. Hắn rất nhanh lại xem qua một sổ con, theo sau nâng mắt nhìn thái giám hầu bên cạnh hỏi.

"Vài giờ?"

"Thưa bệ hạ, đã qua giờ Thân."

"Muộn như vậy?"

Hoàng đế lẩm bẩm xong, đặt bút xuống. Hắn đứng dậy, hơi hoãn lại thân mình.

Nếu là sáu năm trước, hắn sẽ không đạt được hiệu suất như này. Chung quy bản thân có tuổi, dù các đại thần luôn miệng bảo hắn chính trực tráng niên nhưng chỉ có Kim Diễn biết, thời trẻ rơi xuống bệnh căn khiến hắn không hảo hảo như người bình thường, lại thêm tâm thần quá độ chèn ép khiến hắn không thể nào không từ từ suy yếu.

Hoàng đế đứng dậy, thân mình một trận lảo đảo. Hắn tựa vào bàn, hơi hoảng thần.

Có lẽ phải tăng thêm đan dược.

Hoàng đế nghĩ xong, nhẹ nhàng thở ra, theo sau lên giọng.

"Gọi La quốc sư đến gặp trẫm."

La Hạo khi trở lại phủ quốc sư đã phát tiết hảo tâm tình, lúc nội quan đến thông báo hoàng đế muốn gặp hắn, La Hạo trưng ra một nụ cười hoàn mỹ theo nội quan đến Càn Thiên điện.

Lúc này, hoàng đế đã tựa vào tháp, hơi mệt mỏi rũ bả vai xuống. Hắn ngước mắt nhìn La Hạo, sau đó lại dời đến trên bàn. Mỹ thực đã dọn sẵn, vô sự hiến ân cần, La Hạo trong lòng cười lạnh. Hai phụ tử này còn rất giống ở chỗ, khi có việc cần sẽ xum xoe không ngại phiền trước mặt hắn. Quả như dự đoán, rượu được hai tuần là lúc, hoàng đế bắt đầu đề chuyện.

"Ái khanh, đan dược hiện tại như thế nào rồi?"

"Bệ hạ, tháng này thần chỉ luyện được ba viên, còn vọng bệ hạ tha thứ, chắp vá dùng tạm. Thần rất nhanh sẽ bổ sung thêm."

"Ngươi mau đưa trẫm."

La Hạo có bị mà đến, hắn từ trong lòng ngực lôi ra túi gấm, trải ba viên lên khay, để nội quan nghiệm độc, xong xuôi, hoàng đế mới lại cất vào túi gấm, nâng niu không rời.

"Thần có gieo một quẻ cho bệ hạ."

Hoàng đế nghe thấy, lười biếng mở miệng.

"Kết quả như thế nào?"

"Quẻ đều khá hảo, chỉ là có một chuyện thần không biết nên nói hay không."

"Ái khanh cứ nói."

"Khởi bẩm bệ hạ..." La Hạo quỳ xuống, kính cẩn lên tiếng. "thần xem dị tượng, thấy có một ngôi sao cạnh ngôi sao chiếu mệnh bệ hạ đang sáng rực hẳn lên, e là... sắp sửa có người nhân cơ hội chiếm đoạt khí vận hoàng gia. Bệ hạ, ngài...."

La Hạo nói một nửa liền ngưng, hắn biết hoàng đế sẽ hiểu ngụ ý của hắn.

Kim Diễn nghe xong, mặt rồng phẫn nộ. Hắn một bên cười gằn, một bên khí nói.

"Hảo ngươi Kim Hạ."

Những năm qua, chuyện Kim Hạ làm hoàng đế không phải không biết mà là không đặt vào mắt. Hoàng quyền trong tay, Kim Diễn sao lại sợ một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch đã cuồng vọng tranh quyền đoạt vị. Hắn còn để yên là vì muốn xem Kim Hạ và con thứ năm của hắn sẽ sứt đầu mẻ trán đến mức độ này. Kim Diễn nhiều lần chèn ép sau lưng, khiến thế lực Kim Hạ lao đao, không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào trong việc củng cố danh vọng cùng địa vị, kể cả chiến công bên chiến trường hắn vì không muốn Kim Hạ đạt được đã ban chiếu để con thứ năm xuất chinh.

La Hạo mỉm cười, không xen vào nữa. Hoàng đế sẽ biết nên làm gì. Hắn vén vạt áo, quỳ xuống thành khẩn nói.

"Thần nguyện vì bệ hạ phân ưu."

Kim Diễn hơi suy tư, sau đó lộ ra tàn nhẫn biểu tình. Từ sau khi dùng đan dược, hắn không còn kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Lúc nào cũng đầy cuồng nộ để người khác sợ hãi, không phải sợ quyền uy của hoàng đế mà là sợ hắn đột nhiên nổi điên giết người.

"Trẫm sẽ để ngươi hiểu được có lại mất đi là tư vị gì."

La Hạo nghe hoàng đế lầm bầm, kế hoạch dù có hơi chuyển hướng nhưng chung quy, người thắng sẽ là hắn.

...............

"Kim cô nương, ngươi thả chậm bước chân lại."

Hạ nhân rầu rĩ lên tiếng, nếu như Trí Tú vấp ngã, bọn họ sẽ bị công chúa phạt nặng a. Hảo khổ.

Trí Tú bỏ ngoài tai, chân cũng tăng tốc. Nàng phi như bay về phía trước, gió đêm quất vào mặt nàng từng trận mát lạnh. Trí Tú yêu thích, nhắm mắt cảm nhận. Nàng như một lần nữa trở về biển khơi, chìm đắm bơi lội, để dòng nước bao bọc lấy toàn thân nàng.

Đã sáu năm, nàng không được bơi. Vì bảo mệnh, nàng khống chế bản thân mình quên đi tập tính vốn có sẵn, nhân ngư nếu không tiếp xúc được với nước, không được tự do bơi lội thì làm sao còn là nhân ngư? Trải qua mấy năm tiếp xúc, Trí Tú cũng cảm giác được Trân Ni đối với mình ngày càng tốt nhưng nàng không hiểu yêu là gì thế là nghiễm nhiên cho rằng, Trân Ni đối nàng hảo tựa như chúng nhân ngư cùng phụ mẫu giống như vậy. Nhưng có một điều khiến Trí Tú vô cùng buồn bực, đó chính là người này dong dài vô cùng, hay la rầy nàng cái này không được làm, cái kia cũng không được làm đã thế người này siêu siêu dính lấy nàng. Bất kể Trí Tú ở đâu, làm gì một lát sau Trân Ni đã xuất hiện. Tựa như hiện tại.

"A Tú, như thế nào chạy nhanh như vậy?"

Trí Tú nghe nàng, thả chậm lại tốc độ, sau đó không nhanh không chậm tiến về phía Trân Ni.

Trân Ni mỉm cười, ánh mắt chứa vô vàn yêu say đắm cùng sủng nịch quan tâm hỏi lên.

"Hôm nay chơi vui không?"

"Còn hảo. Trân Trân, ta có thể bơi lội sao?"

"Ân?"

"Ta muốn bơi."

Trân Ni hơi suy tư, sau đó dắt lấy tay nàng, cùng đi về phòng. Một bên đi, một bên mở miệng.

"Ngày mai ta sẽ cho người xây một hồ tắm có được không?"

"Hảo a, phải là siêu to cái loại này nha."

Trí Tú đưa tay miêu tả hình dáng nàng mong muốn, Trân Ni đều gật đầu, thoải mái đáp ứng. Tiến vào phòng, Trí Tú rất nhanh chui vào chăn, lộ ra cặp mắt long lanh nhìn Trân Ni.

Trân Ni làm sao chịu đựng được vẻ đáng yêu này của Trí Tú, nàng rất nhanh cởi đi áo ngoài, vén chăn nằm vào. Hơi ấm cùng hương thơm bao phủ lấy Trân Ni khiến nàng vô cùng thoải mái thả lỏng tâm tình.

"Trân Trân..." Trí Tú hai tay vòng qua, vô cùng thuần thục ôm nàng vào lòng ngực nỉ non.

"Ân?"

"Ngươi vì sao đối với ta tốt như vậy?"

Trân Ni nghiêng mặt, hai mắt chăm chú đối diện Trí Tú.

"Bởi vì ta thích ngươi."

"Nhưng thích là cái gì nha?"

Trí Tú tựa như đứa bé ham học hỏi, quấn lấy Trân Ni đề ra nghi vấn.

"Thích sao...thích một người là luôn muốn đối tốt với người đó, luôn bao dung, chiều chuộng, lúc nào cũng muốn gần gũi người đó và... khi ở cạnh người đó, bản thân sẽ cảm giác thư thái mà dỡ xuống tất cả phòng bị."

Trí Tú cái hiểu cái không gật đầu, theo sau mỉm cười lên tiếng.

"Như vậy ta là thích Trân Trân sao?"

"A Tú không hiểu." Nhưng ta sẽ đợi một ngày ngươi hiểu rõ. Trân Ni âm thầm lên tiếng.

Nàng sao, chính là một người vô cùng kiên nhẫn. Nàng sẽ đợi, đợi Trí Tú cũng yêu thích nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro