Nữ nhân ngư x công chúa tiền triều (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Nghiêu, ngươi không khỏe sao?"

Mạc Thiều Quang lo lắng nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch, suy yếu tựa người vào thành xe. Nàng cầm tay nàng, một mảnh lạnh ngắt.

"A Nghiêu, nói cho ta, ngươi bị sao thế?"

Chỉ thấy A Nghiêu nhăn mặt, khó chịu không nói được một lời, theo sau rụt lại bàn tay đang bị Mạc Thiều Quang nắm.

"Là tay bị đau sao? Đưa ta nhìn xem?"

"Điện hạ, ta không sao. Có thể bị say xe thôi."

Mạc Thiều Quang không nghĩ như thế, nàng cố chấp lôi cho bằng được đôi tay ẩn giấu sau tay áo rộng thùng thình kia. Không thấy thì thôi, thấy vào đã rợn người. Bàn tay của A Nghiêu lúc này đã chi chít những vết đâm.

"A Nghiêu, làm sao lại thành ra như thế này?"

A Nghiêu cười trừ, để Mạc Thiều Quang xem xét kỹ càng rồi mới lùi tay vào trong áo. Nàng hơi trấn an nói.

"Điện hạ, là ta bất cẩn."

Mạc Thiều Quang dường như ngộ ra điều gì, nàng bật khóc nức nở.

"A Nghiêu, là vì giúp ta có phải không?"

A Nghiêu im lặng, nhưng chính sự im lặng này đã để Mạc Thiều Quang biết được câu trả lời.

"Ngươi thật ngốc, A Nghiêu. Ngươi thật là ngốc."

Nhưng ta mới là kẻ ngốc nghếch, A Nghiêu. Ta ngốc đến mức không nhận ra được hảo ý của ngươi, ngốc đến mức để ngươi âm thầm chịu đau khổ để giúp ta.

Nàng làm sao vì vui sướng đã quên một chuyện, không phải khi không lương thực, dược vật lại mua được nhiều như vậy mặc dù hoàng đế trong bóng tối đã âm thầm chèn ép mà là...

Là trân châu của A Nghiêu.

Nước mắt người cá vốn có thể hóa thành trân châu, vậy là A Nghiêu đã không nói một lời, lặng lẽ giúp nàng. Nhưng để A Nghiêu chịu tội như vậy, Mạc Thiều Quang cảm giác sâu sắc tội lỗi, thế là nàng quỳ cả thân hình mình xuống, nức nở nói.

"A Nghiêu, là ta thực xin lỗi ngươi. Ta không biết nên làm cách nào để bù đắp lại nỗi đau ngươi đã chịu đựng. Ngươi... ngươi nói cho ta được không?"

A Nghiêu đỡ lấy Mạc Thiều Quang, nàng lắc đầu.

"Chỉ cần điện hạ vui vẻ là được."

Mạc Thiều Quang hai hốc mắt đỏ lên, nước mắt lũ lượt tràn mi mà ra, nàng vùi đầu vào lồng ngực A Nghiêu, không kiềm được khóc nấc lên.

A Nghiêu một bên vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của Mạc Thiều Quang, một bên an ủi.

"Đừng khóc, điện hạ của ta."

Đừng khóc.

"Hứa với ta, chuyện quan trọng như vậy không được tự ý làm thêm một lần nào nữa. Có được không?"

"Hảo."

Nhưng A Nghiêu vẫn là thất hứa.

"A Nghiêuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!"

Mạc Thiều Quang tê tâm liệt phế gào tên nàng nhưng A Nghiêu của nàng sẽ không xuất hiện nữa.

Chuyện này còn phải nói đến vụ tiếp tế Đông Châu. Khi đó, với số lượng trân châu lớn như thế lại không đồng đều giữa các viên đã khiến lòng người sinh nghi. Hoàng đế vốn chủ mưu sau chuyện này đã hội họp quần thần lại xem xét vì sao lại xảy ra chuyện kỳ ba như vậy.

"Nhân ngư sao?"

Có một vị quan bật thốt.

"Nói rõ ràng."

Mạc Tử Di âm trầm lên tiếng.

"Bẩm hoàng thượng, hạ thần có đọc qua giai thoại về nhân ngư, nước mắt của chúng khi rơi trên cạn sẽ hóa thành những viên trân châu. Với cách giải thích như này khá hợp lý vì số lượng nhiều lại thêm viên lớn viên nhỏ không đồng đều. Nhưng hạ thần chỉ là suy đoán, còn thỉnh bệ bạ cho người điều tra kỹ càng."

Nhân ngư sao?

Mạc Tử Di hơi suy tư.

Hoàng quyền nắm trong tay, để điều tra một chuyện vô cùng dễ dàng. Chẳng mấy chốc mọi hiềm nghi đã đổ lên đầu A Nghiêu.

Vậy là hai ba ngày sau, hoàng đế một bên triệu kiến Mạc Thiều Quang vào cung, một bên cho người đến phủ công chúa lấy lý do điều tra về số lượng trân châu dùng để mua lương thực tiếp tế mà bắt giữ hết những người vừa mới từ Đông Châu trở về. Nhưng sau đó, mọi người đều được thả ra trừ A Nghiêu bị giữ lại trong ngục giam.

Mạc Thiều Quang dù có tâm phòng người nhưng nàng cũng không sao nghĩ đến một ngày A Nghiêu sẽ bị bắt đi. Khi nàng trở lại phủ đệ, người đã bị bắt đi. Mạc Thiều Quang gào thét tên nàng đến tan nát cõi lòng nhưng A Nghiêu sẽ không xuất hiện, dắt lấy tay nàng và nói rằng.

"Điện hạ, ta ở đây."

Hoàng đế sau khi gặp A Nghiêu đã bị sắc đẹp của nàng mê hoặc tâm trí. Người có dục vọng càng sâu càng dễ bị nhân ngư huyễn hoặc, Mạc Tử Di chỉ thấy A Nghiêu một lần vậy mà đã bị khí chất, dung mạo của nàng làm tâm thần chao đảo, khiến hắn nhất định phải có được người này.

Mạc Tử Di giữ A Nghiêu lại trong cung, chuyện nàng có phải là nhân ngư hắn cũng không quan tâm. Chuyện hắn để ý nhất lúc này chính là biến người này thành nữ nhân của hắn. Nhưng A Nghiêu vốn là nhân ngư, nàng có huyễn thuật kỳ ảo khiến hoàng đế bị thôi miên tiến vào thế giới tự hắn ảo tưởng ra. Vậy là nàng an an ổn ổn trong cung cấm, không bị Mạc Tử Di hao tổn đến. Nhưng thế sự khó liệu, nữ nhân trong hậu cung vốn ganh ghét, đố kỵ dung mạo nàng thế là truyền ra tiếng gió A Nghiêu là nhân ngư mê hoặc hoàng đế, trong bóng tối lại thay phiên nhau ức hiếp nàng. Từ những việc nhỏ như không cho ăn, không cho mặc cho đến trắng trợn để người đánh đập. Dù Mạc Tử Di có bảo vệ nàng nhưng đế vương nhiều việc lại thêm những nữ nhân dám công kích nàng là con gái của các công thần trong triều, Mạc Tử Di cũng không thể làm gì khác hơn bảo nàng nhẫn nhịn.

Đối với những chuyện này, A Nghiêu chẳng quan tâm. Nàng quan tâm chính là gặp lại được điện hạ của nàng.

Mạc Thiều Quang làm sao đấu lại hoàng đế khi lúc này trong tay nàng chẳng có quyền lực gì để làm điều đó. Vậy là, nàng mở tấm vải lúc phụ hoàng đưa nó cho nàng.

Trong đó chỉ rõ danh sách những người sẽ giúp nàng nếu một ngày nào đó Mạc Tử Di tổn hại đến Mạc Thiều Quang.

Mạc Thiều Quang nắm chặt mảnh vải trong tay, trong lòng thầm nhủ.

A Nghiêu, đợi ta. Ta sẽ nhanh chóng cứu ngươi.

Cứ như vậy, ba năm đã trôi qua.

Hoàng đế ngày càng trầm mê với sắc đẹp, không để tâm đến triều chính, biên cương nữa. Điều này khiến các quan đại thần rất không vừa ý. Mọi người nhân lúc hắn thượng triều đã kiên quyết cùng nhau quỳ xuống thỉnh hoàng đế tam tư.

Nhưng Mạc Tử Di cười lạnh.

Đây là giang sơn của hắn, hắn muốn làm gì chính là chuyện của hắn không cần những người này quan tâm.

Vậy là, những ai dùng cái chết để đe dọa Mạc Tử Di xem trọng triều đình đều bị hắn một tay hỗ trợ bốc hơi khỏi nhân gian. Làn sóng cứ như vậy bị dẹp bỏ đi, trong lòng ai cũng than hồng nhan họa thủy. Mạc Tử Di chẳng mấy chốc trở thành hôn quân trong mắt đám người này.

Bá tánh lầm than, khắp nơi đều than khóc chờ đợi một vầng thái dương nào đó xuất hiện soi sáng cho họ.

Có một ngày, A Nghiêu cứu mạng một người đạo sĩ. Hắn tính ra được nàng sắp gặp tử kiếp và ngỏ ý định muốn đưa nàng ra cung.

Mạc Tử Di từ nhỏ bệnh nhiều, là đạo sĩ đã cứu hắn một mạng. Thế là mỗi năm, phái Thanh Sơn đều sẽ được hắn triệu tập vào cung để cầu bình an cùng gieo quẻ. Năm nay là một người trẻ tuổi nhưng vì sự bất cẩn đã làm một vị quý phi không vừa ý. Hắn đã bị nàng cho người hãm hại nhằm bẻ mặt trước hoàng đế và sau đó sẽ phạt nặng nhưng A Nghiêu cứu hắn thoát khỏi bẫy rập của kẻ ác.

Đạo sĩ rất biết ơn A Nghiêu, hắn chắp tay vái tạ rồi lên tiếng.

"Cô nương, xin hãy cùng ta ra khỏi cung."

A Nghiêu trong mắt hơi dâng lên khó xử nhưng sau đó gật đầu.

"Đa tạ đạo trưởng."

"Ta dù có chết cũng nhất định đưa cô nương đến nơi an toàn."

Vậy là trong đêm, A Nghiêu đã được đưa ra khỏi cung, đến gặp Mạc Thiều Quang.

"A Nghiêu."

"Điện hạ."

Hai người hỷ cực mà khóc, ôm nhau thật chặt. Đã hơn ba năm cuối cùng cũng đoàn tụ

"A Nghiêu, nàng... nàng có đợi lâu không? Thật xin lỗi, ta vẫn không tự tay cứu nàng ra khỏi cung cấm."

Mạc Thiều Quang chua xót nói. Nàng quả thật là không còn cách nào khác. Nếu để A Nghiêu ở trong cung, nàng ấy sẽ được an toàn hơn ở ngoài. Mạc Thiều Quang vì bất lực, chỉ có thể để số phận phán quyết nàng trong những năm nằm gai như thế này.

"Ta không trách điện hạ."

A Nghiêu an ủi. Nàng biết, Mạc Thiều Quang có khổ tâm.

"A Nghiêu... ta... ta y..."

"Đừng nói, điện hạ. Bây giờ chưa phải lúc."

A Nghiêu đặt ngón trỏ lên môi Mạc Thiều Quang khẽ lắc đầu. Nàng biết lời nàng muốn nói nhưng nàng chưa tìm được người kia, nàng không dám chắc được điều gì cả. Nếu như có thể, nàng hy vọng Mạc Thiều Quang sẽ không yêu nàng nữa, vì lẽ đó khi nàng biến mất nàng ấy sẽ không đau lòng.

Đúng không?

Đạo sĩ có việc phải trở lại phái Thanh Sơn đồng thời nhắc nhở A Nghiêu hãy cẩn thận, kèm theo đó là một tấm bùa hộ mệnh hắn thỉnh cho nàng. Cũng trong hôm đó, Mạc Thiều Quang cùng A Nghiêu bí mật rời khỏi kinh thành, đến một làng chài ven biển.

Mạc Thiều Quang đang chờ đợi thời cơ và trong lúc này đây, nàng muốn dùng thời gian này để ở cạnh A Nghiêu.

Mạc Tử Di sau khi phát hiện A Nghiêu cùng Mạc Thiều Quang không thấy đã cho người lục soát hết mọi ngõ ngách kinh thành nhưng chung quy không tìm ra được hai người. Thế là hắn độc ác tung ra tin đồn thịt nhân ngư có thể khiến con người trường sinh bất tử, nếu ai bắt được nữ nhân ngư đã trốn khỏi cung nhất định sẽ được ban thưởng hoàng kim, có chức quan bàng thân, vinh hoa phú quý muôn đời.

"Hoàng muội, trẫm xem là ngươi vẫn là trẫm sẽ bảo hộ được nàng."

Thế là mọi người đổ xô đi tìm nhân ngư cũng vì nguyên cớ đó.

Mạc Thiều Quang những năm này cũng đã liên hệ được những người trong mảnh vải năm xưa. Nàng bắt đầu bố trí thế cục để Mạc Tử Di sa đầu vào lưới.

Hắn nhất định phải trả giá cho những hành động của mình, bá tánh Đông Châu, A Nghiêu nàng sẽ đòi lại hết những món nợ ấy.

Mọi thế cờ đều đã xếp ngay ngắn, chỉ chờ lúc bắt đầu giao tranh.

Nhưng rồi, chuyện tồi tệ đã xảy ra. A Nghiêu những năm trong cấm cung bị người khi dễ lại thêm dùng huyễn thuật quá độ để bảo vệ bản thân mà sinh mệnh đã dần dần rút ngắn lại. 

Lần đầu tiên trong kiếp sống nhân ngư, nàng mắc bệnh nặng. Mạc Thiều Quang lo lắng không thôi, vội vã để người đi tìm thuốc thang nhưng nơi làng chài vắng vẻ này làm gì có điều kiện để chữa bệnh. Thế là Mạc Thiều Quang phải cắn răng cải trang bản thân mình và A Nghiêu để lên đường tìm thuốc. Nàng đơn độc hành động, không thông báo trước với người mình nên khi cận vệ phát hiện, Mạc Thiều Quang và A Nghiêu đã rời khỏi hai ngày.

Đoàn người tức tốc rà soát theo dấu vết tam công chúa để lại để nhanh chóng hội hợp. Tống Yến cũng đã trở mặt cùng Mạc Tử Di mà theo hầu Mạc Thiều Quang, hắn nhận thấy đây dường như là thời cơ do ông trời ban tặng vậy là một bên viết thư để người đưa đến viện quân của Mạc Thiều Quang, một bên thả ra tiếng gió đến kinh thành.

Mạc Tử Di nghe được người cử báo có tung tích tam công chúa cùng nữ nhân ngư đã tức tốc phái đoàn binh mã tiến đến.

Tự tay hắn sẽ giết chết nữ nhân kia và đoạt lấy A Nghiêu trở về.

"Hoàng muội, hãy chờ xem."

Sau đó, Mạc Thiều Quang cũng không đưa A Nghiêu đến được nơi để cứu lấy căn bệnh nàng. Dù dùng qua nhiều thuốc, nhiều phương pháp chữa trị nhưng bệnh tình của A Nghiêu không thuyên giảm mà ngày một nặng thêm.

A Nghiêu nắm lấy tay nàng.

"Điện hạ, có vẻ như đạo trưởng đã đoán đúng. Ta sắp gặp tử kiếp, có tránh cũng không tránh khỏi."

Mạc Thiều Quang nhìn A Nghiêu nằm trên giường bệnh, nàng lắc đầu liên tục.

"Không thể, A Nghiêu. Nàng không thể bỏ lại ta."

Đừng bỏ lại ta, A Nghiêu. Ta chỉ còn mỗi nàng trên cõi đời này.

"Điện hạ, chúng ta trở về làng chài thôi."

"Hảo."

Nhưng đi được nửa đường, hai người đã bị bao vây lên.

Mạc Thiều Quang không thể tin tưởng chứng kiến rồi hết thảy. Là ai, là ai đã phản bội nàng?

Mạc Tử Di ngồi trên lưng ngựa, cao cao tại thượng nhìn hai người ở giữa vòng vây cười khinh miệt.

"Hoàng muội, ngươi thua rồi."

Cũng trong lúc này, A Nghiêu không giữ được thần trí mà hóa thành bộ dạng người cá.

Đạo trưởng lẫn trong đám người, nhìn A Nghiêu.

Không ngờ, cô nương lại là nhân ngư.

Mọi chuyện sau đó tưởng chừng như một ác mộng không bao giờ biến mất khỏi tâm trí Mạc Thiều Quang. Lúc này, đã cách năm năm từ khi A Nghiêu biến mất khỏi thế giới của nàng mà Mạc Thiều Quang cũng đã trở thành nữ đế đầu tiên trong lịch sử. Chuyện nàng làm sau khi ổn định ngôi cửu ngũ chính là điều tra về sự việc năm xưa. Cuối cùng, Tống Yến bị buộc tội tự ý quyết định mà không để ý đến an nguy của nữ đế nhưng dù sao cũng có công trong người, nữ đế nể tình để hắn cáo lão hồi hương. Tống Yến mỉm cười chấp nhận.

Là hắn tự làm tự chịu. Mạc Thiều Quang đã nương tay rất nhiều.

Tống Yến trên triều vái lạy Mạc Thiều Quang, sau đó trở về quê hương làm một người nông dân nhàn tản, vô cùng thích ý.

Sau khi nữ đế băng hà, Tống Yến cũng nhận được lá thư triệu hắn về cung để chăm chút cho hoàng đế tiếp theo. Hắn hai mắt đỏ hoe, nhận lấy lá thư, quỳ xuống hô lớn.

"Thần sẽ không để nữ đế thất vọng!"

(Mọi người có thể xem lại "Phần ba" để rõ một số chi tiết nhé)

A Nghiêu đã giữ đúng lời hứa, trở lại bên cạnh Mạc Thiều Quang. Nhưng cái nàng đánh đổi chính là mất đi huyết mạch hoàng thất chỉ để lần nữa gặp lại nàng.

A Nghiêu chính là tiền kiếp của Trí Tú, Mạc Thiều Quang là Trân Ni và La Tử Tranh chính là đạo trưởng năm đó.

Mọi thứ cứ như một vòng nhân duyên lẩn quẩn giữa ba con người.

Hai trăm năm trước, đạo trưởng không cứu được A Nghiêu.

Hai trăm năm sau, La Tử Tranh lại là người giúp Trí Tú trở thành người cá đầu tiên lên bờ và tìm được tâm đầu huyết.

Hai trăm năm trước, Mạc Thiều Quang vì sự bị động của mình mà đánh mất A Nghiêu.

Hai trăm năm sau, Trân Ni lại chủ động từng bước từng bước bảo hộ Trí Tú.

Hai trăm năm đổi lấy bài học cho ba người cũng là bù đắp tiếc nuối cho cả ba người.

***

Tống Yến gián tiếp hại chết A Nghiêu nhưng ý định để hắn làm như vậy chính là suy nghĩ cho toàn cuộc. Mạc Thiều Quang dù trăm ngàn lần muốn giết hắn nhưng nếu làm như thế nàng sẽ bị gán danh "bạo quân" giết hại công thần. Nàng trở thành vua, có nhiều thứ sẽ phải suy nghĩ kỹ càng, vả lại chuyện này Tống Yến cũng không cố ý nên mình nghĩ kết như vậy cho Tống Yến sẽ tốt hơn, hì hì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro