Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đặt Trí Tú lên một cái cáng bằng lưới cho dễ di chuyển, cô nắm tay Lạc Quan cùng anh em rời khỏi Tam Thập Lý Ba, cô quay lại nhìn chị dâu và Tiến Hỉ nắm tay nhau liền hiểu ra mọi chuyện.

"Cảm ơn chị." - Cô mỉm cười.

"Đi đi."

Họ nhanh chóng đến ruộng cao lương, lần này không đi lối mòn, chỉ đi bên rìa để tránh bị phát hiện. Dẫn đầu là Lệ Sa, Thái Anh dìu Trân Ni phía sau giữa các anh em.

Bỗng phía sau truyền tới tiếng bước chân, Lương Tử chạy đến nói với anh.

"Giặc đã tiến vào Tam Thập Lý Ba rồi, đại thiếu phu nhân và anh Tiến Hỉ đều đã hy sinh..."

"Không tìm được Trí Tú chắc chắn sẽ tiếp tục đuổi theo, các anh em, chúng ta vào ruộng cao lương!"

"Rõ!"

Lúc này giặc đã xuất hiện ở đầu thôn, Sicamoto dừng lại, nói.

"Đội quân của Kim Trí Tú đã không còn sức chiến đấu, chúng ta phải tranh thủ tiêu diệt."

"Thiếu tá, sợ là có mai phục."

"Tiếp tục tiến lên."

"Vâng!"

Chúng cầm súng chỉa mũi dao về phía trước, tiến thẳng vào ruộng cao lương, chúng đi đến đâu, cờ Nhật tung bay đến đó.

Bên phía Lệ Sa, Lương Tử dáng người nhỏ nhắn, y là tai mắt của đội Trí Tú, lần này gấp gáp chạy về báo tin.

"Lệ Sa không ổn rồi..." - Y lắc đầu.

"Sao vậy?"

"Phía trước có địch, chúng ta đã bị bao vây rồi!"

Lệ Sa bình tĩnh ngồi xuống, anh nói.

"Mọi người cứ ở đây, Hỉ Tử, Lương Tử và Trương Phát đi theo ta."

"Rõ!"

Thái Anh kéo tay Lệ Sa.

"Lệ Sa..."

"Em yên tâm, anh đi nhất định sẽ về."

"Hứa nhé."

"Ừm." - Anh mỉm cười ấm áp nhìn em, hôn lên trán em một cái rồi rời đi.

"Trục Tử ở lại chăm sóc Kim tư lệnh cho tốt, nghe chưa?"

"Rõ!"

Trân Ni ngước nhìn Trí Tú rất lâu, cô kéo Lạc Quan lại, cầm hai bả vai nó.

"Kim Lạc Quan, nhìn mẹ cho kỹ nhé?"

"Vâng." - Nó chăm chăm nhìn cô rồi cười mỉm. Mũi nó cao, mắt nó sáng, rất giống cha nó...

"Mẹ có đẹp không?"

"Mẹ đẹp lắm."

Trân Ni xoa má nó, nói tiếp.

"Sau này lớn lên phải cùng cha đánh giặc nhé, cũng phải ủ ra được rượu tam thập lý hồng của nhà chúng ta."

"Vâng, con nhớ rồi."

Cô rưng rưng, dáng vẻ của nó in lên mắt cô, cô chỉ vào má mình.

"Hôn mẹ một cái nào."

Nó ngoan ngoãn làm theo, cô nhìn nó cười mấy cái rồi hôn nó thật nhiều, sợ rằng sau này muốn cũng không thể cùng nó tình cảm như vậy.

"Qua mẹ nuôi ngồi đi."

Nó chạy về phía Thái Anh, dang tay ôm em, Thái Anh hỏi cô.

"Chị đi đâu vậy?"

"Đi cứu nước."

"Trân Ni?"

"Chị nói thật đấy."

"..."

"Thái Anh còn khóc nhè nữa không?"

"Em lớn rồi mà..."

"Phải, có khóc cũng ngã vào Lệ Sa mà khóc."

"Chị đừng chọc em."

"Chị đi nhé."

"Vâng..." - Em lặng lẽ rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro