02. Tâm can của cậu!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba tháng trôi qua nhanh chóng, Jeong Jihoon được chuyển công tác lên trụ sở của tổng công ty nên việc cậu đi lại giữa nhà và công ti có chút bất tiện, sau vài lần bàn bạc cậu quyết định dọn đến một căn hộ gần chỗ làm để tiện di chuyển hơn. Bây giờ cậu chỉ có thể một tuần về được hai hôm ăn cơm với mẹ, còn những ngày khác đều ở một mình.

Hôm nay Jihoon được dịp nghỉ cuối tuần nên chạy về nhà, trên tay còn xách thêm rất nhiều nguyên liệu nấu nướng, cậu đã hơn một tuần không ăn cơm mẹ nấu rồi nên giờ mong có một bữa thật ngon với mẹ. Từ sáng mẹ cậu đã gọi điện hối thúc nên cậu cũng tất bật cố gắng chạy về sớm nhất, lúc về tới nhà thì cũng đã gần trưa.

Jeong Jihoon vừa xách đồ vừa chạy vào cổng nhà thì lại chẳng thấy mẹ đứng ở ngoài chờ cửa như mọi hôm nên cậu có chút lo lắng chậm rãi đi vào.

"Mẹ?"

Bước vào nhà chỉ thấy mẹ Jeong ngồi bên sofa nói chuyện với Jung Min Hae. Kể từ hôm tiệc đám cưới kết thúc đến tận bây giờ cũng đã lâu cậu không còn liên lạc hay gặp gỡ hàng xóm làm cậu có chút bất ngờ, môt lúc sau mới gật đầu chào hỏi rồi nhanh chóng đi vào bếp cất gọn đồ đạc mới quay lại phòng khách.

Giờ mới để ý bụng của Min Hae thế mà đã to hơn rất nhiều, cậu cố che giấu đi nét bối rối mà ngồi xuống đối diện với cô gái.

"Em qua chơi với mẹ anh sao?"

Min Hae sống ở nhà Jungkook nên việc cô buồn chán qua chơi nhà hàng xóm là một chuyện rất bình thường.

"Dạ không, em nghe dì nói hôm nay anh về chơi nên em ghé qua, em có vài chuyện muốn nói với anh."

Mẹ Jeong là một người rất hiền từ, cho dù người đang ngồi cùng mình là người khiến con trai đau khổ vẫn đối xử nhẹ nhàng với họ, bà đứng dậy rồi vỗ nhẹ vào tay Min Hae cười dịu dàng.

"Hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi ra nhà cô Chae một lát nhé."

Jeong Jihoon đợi mẹ mình khuất sau cánh cổng mới quay đầu lại nhìn cô gái trước mặt, chưa kịp nói gì đã thấy cô đứng dậy đi qua mép bàn dứng trược mặt cậu rồi bất ngờ quỳ xuống. Jeong Jihoon hoảng hốt đứng dậy đưa tay muốn dìu cô lên lại nghe thấy giọng nói run run của cô gái vang lên.

"Xin anh hãy đến gặp anh Sanghyuk...chỉ một lần thôi cũng được..."

Cậu lặng người, không hiểu Min Hae đang nói gì nhưng vẫn vươn tay ra đỡ cô.

"Đứng lên rồi hẵng nói."

Min Hae nhìn anh, nước mắt giàn giụa lắc đầu.

"Anh ơi anh làm ơn giúp anh ấy...em sẽ không đứng lên nếu anh không đồng ý gặp anh Sanghyuk em xin anh mà Jihoon, làm ơn."

Jung Min Hae khổ sở nắm chặt lấy cánh tay Jeong Jihoon, nước mắt cứ không ngừng trào ra ngước nhìn người duy nhất giúp được Sanghyuk lúc này. Cô biết mọi chuyện tới bước đường này tất cả cũng chỉ vì mình.

Lúc trước cô biết được mình có thai với bạn trai nhưng gã bạn trai của cô không muốn chịu trách nhiệm còn muốn cô phá bỏ cái thai đã hơn hai tháng này, cô lúc đó sợ hãi chạy tới chỗ Sanghyuk khóc lóc đến là khổ sở. Anh đã nói sẽ tìm cách giúp cô, và cách của anh là đề nghị kết hôn, lẽ ra cô nên từ chối ngay lập tức. Nhưng cô quá hèn nhát để có thể chịu đựng những đòn roi của bố mình, chỉ cần cô kết hôn, bố cô sẽ chẳng phải bị mất mặt với những người xung quanh.

Không ngờ là chỉ bằng cái gật đầu của cô đã chính thức cướp đi hạnh phúc của hai người đang yêu nhau.

Jeong Jihoon chật vật một hồi mới thuyết phục được cô đứng lên, dìu người ngồi ngay ngắn lại trên ghế mới dò hỏi.

"Anh Sanghyuk làm sao? Anh ấy làm gì mà khiến em phải chạy qua đây quỳ xuống cầu xin anh?"

"Sanghyuk... anh ấy đang ở trong bệnh viện điều trị, tim của anh ấy không khỏe."

Min Hae khụt khịt, nhắc đến lại muốn oà khóc lần nữa. Chỉ mới vài ngày trước thôi Lee Sanghyuk đột nhiên phát bệnh phải nhập viện, cô ngày ngày lui tới bệnh viện tâm sự hết tất thảy những chuyện trên trời dưới đất với anh chỉ mong muốn Sanghyuk có thể vui vẻ.

Cũng từ đó cũng biết được anh đã phải khổ sở đến mức nào.

"Anh Sanghyuk không lừa dối anh Jihoon đâu... Anh ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho anh. Muốn anh có thể quên anh ấy, làm đám cưới với em cũng chỉ là qua mắt người..."

"Anh ấy yêu anh lắm anh Jihoon à... Sanghyuk nói không muốn anh Jihoon đau đớn khi chứng kiến cảnh anh ấy chết... anh ấy... anh ấy..."

Jung Min Hae òa khóc nức nở không tài nào nói tiếp nữa.

Lúc đó cô nghĩ mình có thể tiếp tục giữ bí mật này cho anh, cho tới một hôm, cô bận bịu tới nửa đêm mới có thể chạy đến phòng bệnh của Sanghyuk. Lúc kéo của bước vào, tiếng thút thít vang lên từ trong gian phòng lạnh lẽo của anh, cô nghi ngờ tiến tới gần chiếc giường hơn tiếng khóc lại càng rõ ràng hơn. Là Lee Sanghyuk đang khóc.

Đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền lại nhưng nước mắt lại cứ trào ra từng giọt lăn xuống nệm gối, đôi lúc cô lại nghe thấy giọng nói nỉ non của anh vang lên.

"Jihoon..."

"Jihoon... xin lỗi... xin lỗi..."

Bao nhiêu lần cô nghe thấy cái tên ấy được lặp đi lặp lại bằng giọng nói yếu ớt của Sanghyuk, cô che miệng khóc không thành tiếng. Chợt nhận ra dù bản thân có cố gắng như thế nào cũng không thể lấp đầy khoảng trống của người ấy trong anh.

Jung Min Hae một lần nữa nắm lấy cánh tay Jihoon, muốn nài nỉ cậu ấy thêm nữa.

"Anh sẽ tới gặp anh ấy đúng chứ?"

"Anh sẽ tới."

Jeong Jihoon khẽ gật đầu, đến lúc Min Hae rời đi cậu cũng không biểu hiện gì nhiều.
Sự thật ập đến quá nhanh, cậu không thể nào tiếp nhận sự thật ấy được.

Giờ thì Jeong Jihoon cậu thật sự nên làm gì đây, đau khổ hay oán trách Sanghyuk khi giấu cậu tất cả mọi thứ, nên trách anh khi tự ý quyết định tất cả sao?

Jihoon không làm được, cậu thật sự muốn chạy tới chỗ của anh lớn tiếng mắng anh, nhưng làm thế rồi sao?
Mọi chuyện sẽ tốt thêm sao hay vẫn như vậy, Hyuk của cậu vẫn sẽ đau đớn, anh vẫn sẽ phải vật lộn với nỗi đau.

Như vậy cậu cũng sẽ rất đau đớn....

Sanghyuk có thể bỏ rơi cậu để kết hôn với người khác, như vậy cậu còn có thể nhìn anh ấy từ xa...

Nhưng giờ đây Hyukie của cậu, tâm can của cậu, trái tim và mạng sống của cậu... đang thật sự sắp rời xa khỏi thế giới này.
Jeong Jihoon thật sự không thể chấp nhận được...

....
Mọi người nên cân nhắc khi đọc tiếp😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro