7 (tâm sự)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có hội họa rồi, Lee Sanghyeok cảm giác bớt cô đơn và buồn tẻ đi được phần nào. Dù sao thì đó cũng là đam mê lớn nhất đời anh, mà bản thân anh đã phải tạm gác lại và cũng từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ chạm tay được vào nó nữa.

Nhưng Jeong Jihoon đã giúp anh tiếp tục trên con đường nghệ thuật mà anh yêu thích.

Lee Sanghyeok dù trong lòng không ưa Jeong Jihoon cho lắm, nhưng lại cũng thầm cảm ơn cậu ta khi đã mở ra cánh cửa tiếp theo cho anh đến với hội họa.

Jeong Jihoon thì rất hài lòng. Gần đây hắn ít khi tới công ty, thay vào đó là ở nhà xem Lee Sanghyeok trổ tài, dành thời gian ở bên anh.

- Sao mấy nay cậu hay qua chỗ tôi quá vậy?

- Tôi muốn xem anh sáng tác. Thủ khoa chuyên mỹ thuật có khác, anh vẽ thực sự rất rất đẹp... Tranh của anh có thể bán đấu giá được đó.

- Thật không? Đẹp đến vậy luôn sao?- Lee Sanghyeok ngừng tay, không giấu được sự vui mừng trên nét mặt.

- Thật mà. Tranh anh vẽ rất đẹp... Sao anh có vẻ bất ngờ vậy ?

Lee Sanghyeok thoáng một nét buồn. Và anh bắt đầu kể...

Quá khứ kia của anh không mấy tốt đẹp. Dù đậu thủ khoa chuyên mỹ thuật nhưng anh lại bị chê cười, chế giễu là con không mẹ, là đứa nhà quê. Ngay cả thầy cô cũng không cho anh cơ hội thực sự, mọi cuộc thi mỹ thuật anh đều chỉ trong lớp dự phòng...

- Ước mơ của tôi cuối cùng cũng bị người ta chà đạp lên thôi...

Đôi mắt Lee Sanghyeok rưng rưng. Anh buồn, nhưng không hiểu sao, trước mặt một người con trai anh cho là không ưa, không thân gì với mình, mà anh lại có thể trải lòng, nói hết tâm sự bấy lâu...

Jeong Jihoon vẫn lắng nghe anh rất chăm chú, đôi mắt hắn thì vẫn không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Lee Sanghyeok.

Jeong Jihoon nghe và rất thấu hiểu. Cử chỉ, thái độ chân thành ấy của hắn đã vô tình xóa bỏ được hiềm khích trong Lee Sanghyeok. Chưa bao giờ anh được lắng nghe, được tâm sự với ai lâu đến như vậy.

"Tôi sẽ là người đưa ước mơ của anh trở thành hiện thực."

Lee Sanghyeok vừa nói và vừa len lén nhìn lên khuôn mặt Jeong Jihoon. Anh đã có thiện cảm với hắn rồi...

"Cậu ấy... Cũng đâu phải thể loại quá quắt gì... Xem ra mình cũng trách lầm người ta rồi..."

Họ cứ như thế, dễ chừng đến gần tiếng đồng hồ. Lee Sanghyeok cũng bay đâu mất cái ngại, anh cũng nhìn thẳng vào Jeong Jihoon mà nói chuyện luôn, trông họ không khác gì đôi bạn tâm giao cả.

Jeong Jihoon có vẻ rất chân thành và thấu hiểu. Hắn vừa nghe vừa nhẹ nhàng gật đầu...

Lee Sanghyeok dừng lại. Quả là một lần được trải lòng khiến con người ta nhẹ nhõm thêm rất nhiều. Nhưng anh thắc mắc sao Jeong Jihoon lại có thể lắng nghe lâu đến như vậy, lại có thể đồng cảm với anh đến như vậy...

- Cảm ơn cậu, Jeong Jihoon... Trước giờ chưa một ai lắng nghe tôi nhiều đến vậy... Cảm ơn vì đã tâm sự với tôi...

- Không có gì đâu...

- Vậy cậu có gì muốn kể với tôi không? Tôi sẽ lắng nghe mà? - Lời đề nghị của Lee Sanghyeok khiến Jeong Jihoon hơi bất ngờ.

Được cơ hội, có gì lại không dám. Hắn muốn làm thân với anh hơn mà. Quá khứ của hắn cũng không mấy tốt đẹp gì...

Và hắn cũng kể.

Hắn cũng không còn mẹ. Người cha trong khi mẹ Jeong Jihoon còn sống đã có người phụ nữ khác. Người duy nhất hắn được vòng tay che chở yêu đương, cũng đã mất rồi, cha hắn lấy vợ mới. Còn Jeong Jihoon, hắn được đào tạo từ bé để trở thành một cỗ máy săn tiền, giết người và làm đủ thứ chuyện ra tiền trên đời... Đối với nhiều người, hắn như AI không hề có cảm xúc.

Mỗi người một cảnh.

Lee Sanghyeok cũng rất chăm chú nghe. Quả thật hắn không phải hạng người tốt đẹp lắm, nhưng anh lại khách quan cho rằng bản tính hắn đâu có ác độc. Môi trường làm nên con người, anh thấy nhiều phần đúng.

Và Lee Sanghyeok cũng đồng cảm với Jeong Jihoon về nỗi đau mất mẹ của hắn.

- Anh có thể thấy ghét, thấy sợ hay gì thì tùy. Nhưng tôi sẽ không gây hại đến người vô tội như anh.

- Tôi không có những suy nghĩ như vậy đâu, tôi có thể hiểu được mà... Mong rằng cậu sẽ hạn chế được những việc như thế...

- Cảm ơn anh.

Đang nói chuyện, tiếng thông báo điện thoại cứ ting ting làm Jeong Jihoon khó chịu.

- Cậu cứ trả lời tin nhắn đi. Cảm ơn vì hôm nay đã tâm sự với tôi nhé.

- Anh cũng vậy, có gì cần hay muốn nói chuyện, đừng ngại gọi tôi. Nãy tôi vào, anh đang dở tay, phiền anh rồi, vẽ nốt đi nhé.

- Um không có gì đâu.

Jeong Jihoon ra ngoài, đóng cửa. Hắn thấy rất vui trong lòng. Cảm giác này là gì đây?

Cũng là lần đầu tiên của hắn, được tâm sự, được lắng nghe. Trong mắt bao nhiêu người ngoài kia, Jeong Jihoon với họ chỉ là một tên giang hồ khốn nạn, một tên giết người không gớm tay, một tên thượng lưu chẳng có gì ngoài tiền vào như nước, không hơn.

Nhưng hắn bất ngờ khi với Lee Sanghyeok, anh lại nhìn hắn với con mắt đồng cảm và bao dung biết chừng nào.

Tin nhắn cứ reo mà hắn vẫn đứng tựa lưng vào cửa phòng anh tủm tỉm cười và mơ mộng gì đó.

"Cảm giác này... Là gì vậy? Mình sao thế nhỉ? Anh ấy dễ thương quá..."

Còn Lee Sanghyeok, anh vừa vẽ vừa nghĩ về chuyện ban nãy. Trong lòng anh cũng thấy vui, một là vì hi vọng tranh của anh có thể được đưa lên sàn đấu giá, hai là được trò chuyện và hiểu hơn phần nào về Jeong Jihoon, và ba là anh cảm thấy rất nhẹ nhõm sau khi tâm sự với hắn. Anh cũng thay đổi nhiều suy nghĩ về con người của hắn rồi.

"Cậu ta cũng đâu phải là quá đáng như mình từng nghĩ... Vả lại, đẹp trai thấy mồ..."

"Ấy tập trung tập trung, mình đang nghĩ gì vậy???Tiếp tục thôi..."

*trong group chat

rmseok : Eyyy anh ơi!
                 Alooo anh ơi!!! x 3,14

pruhan : Anh nào kìa rep người ta đi?

lmhyung: Bạn gọi anh à @rmseok?

rmseok : Đéo phải bạn, tao có bao giờ gọi bạn bằng anh chưa? alo anh @jjhoon ơi!!!

lmhyung : @jjhoon rep bồ em cái coi!

mhjoon : Bây phiền vl, gọi điện thoại đi.

ssiwoo : Hai ngày nay không đến công ty mà có gọi được chóa đâu. Anh @jjhoon ơi!!!!

jjhoon: Làm sao? Nhắn đéo gì lắm thế?

hwangho: Đến công ty đi mày chết dí ở nhà mấy hôm rồi???!!!

rmseok: Đối tác đến rồi anh ơi, họ bảo muốn nay gặp mà anh không đến nên em hẹn mai đấy.

jjhoon: Đcm thì mai, mắc đéo gì tụi mày réo ầm ĩ lên vậy? Ngắt cuộc nói chuyện của người ta?

hwangho: Ô đcm thằng này ở nhà mày có ai nói chuyện à? Tao tưởng mày toàn nói chuyện với đầu gối không á??

pruhan: Giới thiệu con nợ hôm trước anh đưa về nhà đi anh!

jjhoon : Như bây đã biết...

mhjoon : Vl thật à??!!!:))) mày ở với con nợ của mày thật à?

hwangho: Chết rồi sao lại lạ thế này? Hôm trước ở công ty Ruhan nó kể ae đã ngợ vl rồi? Sắp thịt chưa?

cwoojie: Anh ơi em còn nhỏ ạ...

mhjoon: Bé tạm out chat tí đi, xíu anh kể cho.

jjhoon: @hwangho Thịt cái dái tao nè, mới đưa về được hơn tuần, xinh đẹp lắm. Mà đúng gu tao, dễ thương vl, tao cũng cảm nắng rồi đó.

Anh em : Chết dở!!!

*jjhoon đã gửi 1 ảnh.

rmseok: Vãi anh chụp lúc ngta đang ngủ à? Biến thái vl😦

lmhyung: Anh dắt bạn đi nhé?

jjhoon : Tao vào thăm anh ấy ngủ, tao thấy dễ thương quá nên tao chụp thôi, có làm gì ảnh đâu? Bây có vấn đề gì với tao à??

ssiwoo: Sợ quá bây ơi, nhưng em mà khen bồ anh đẹp em có bị đấm ko ạ?

jjhoon: Có.

hwangho: Thằng này mà cũng có lúc thấy con nhà người ta dễ thương??!!

pruhan: Nhưng mà anh làm thế khác gì bắt nhốt con nhà người ta, khéo ảnh sợ ảnh tìm cách bỏ trốn =)))

mhjoon: Đến lúc đấy thì bỏ mẹ mày.

jjhoon: Bây không phải lo thay tao.

hwangho: Rồi cuối cùng cũng bị quỷ tình yêu dí =) Thế mai như nào đây?

jjhoon: Ảnh là của tao rồi nhé. Mai tao đến.Hôm nào tao bận ở nhà thì Ruhan, Minseok với Siwoo tự biết đường mà làm. Tao sẽ tăng lương cho. Off đây.

-???:)))

____________________

Ai rồi cũng phải có lúc trẩu phải không quý zị=)))) Nhớ share và vote ủng hộ em để em có động lực viết tiếp nhé các bồ iu💗🌷😋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro