5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Để kỷ niệm 200 năm thành lập, nhà trường đã tổ chức lễ kỷ niệm này thành một ngày lễ lớn hơn những năm trước một ngày và kéo dài trong ba ngày. Tất nhiên là một ngày tốt như thế này thì phải giả ốm xin nghỉ để ở nhà chơi điện tử rồi... Thật tuyệt vời nếu như không phải nhờ tên cặn bã nào đó báo cáo với giáo viên rằng tôi có thể chơi piano và hát.

“Đại ca, anh chính là niềm tự hào của chúng em. Làm sao anh có thể khước từ một cơ hội tuyệt vời như vậy để thể hiện vẻ đẹp trai của mình trước mặt mọi người chứ!”.

“Con mẹ nó chứ bảo mày... Tao bảo chúng mày lên mà phô bày cái tài năng kia còn hơn”. Tôi nhịn không được mà nói, sau đó đuổi từng người một ra khỏi lớp.

“Chenle sẽ biểu diễn tiết mục gì sao?” Không biết Park Jisung đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào cất tiếng hỏi.

“À đúng, chủ nhiệm đang lo lắng vì báo cáo ba tiết mục nhưng lại thiếu một tiết mục, vì sợ làm ảnh hưởng buổi lễ nên tình cờ tôi được kéo đi để trở thành một anh hùng!!” Lòng tôi đầy buồn bực, ra sức vò nát mái tóc của chính mình.

Ngược lại Park Jisung chu đáo tìm ra chỗ không đúng, hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi nói như thế sẽ rất đau, lần sau đừng làm vậy. Nếu tôi có thể tránh xa buổi biểu diễn vì quá đau đầu đi thì cũng không mấy ngạc nhiên nếu như chúa cào nát da đầu tôi.

“Tôi rất mong chờ tiết mục của Chenle!”.

Tâm trạng của hắn trái ngược với tôi, rất tốt. Kể từ ngày hôm đó, ngày nào hắn cũng đi theo tôi và nói rằng muốn nghe tôi chơi đàn và hát, giống như trước đây.

Trước đây? Trước đây cái gì cơ? Khoảng mấy ngày gần đây, thỉnh thoảng tôi thường nghe thấy hắn ngâm nga 〖You raise me up 〗mà tôi đã hát trước đây, ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp mà thôi, nhưng sau đó tôi tiếp tục nghe thấy hắn ngâm nga〖Memories〗 mà tôi đã hát. Lúc này tôi mới nhận ra rằng tôi và hắn nhất định có quen biết nhau, dù chỉ là trong nhận thức. Tôi chớp lấy cơ hội, đưa hắn đến phòng nhạc thường mở nhưng ít người qua lại để nói chuyện.

“Cậu nói xem, chúng ta quen nhau từ trước sao?”.

“Hả? Làm sao mà cậu biết được...” Hắn im lặng một chút rồi lẩm bẩm “Không đúng Chenle còn nhớ không...”

Thực sự không có ai nói cho hắn biết một nơi yên tĩnh như thế này thì không thích hợp để nói thầm sao? Tôi vẫn đang nghe hết những lời mà hắn nói đây...

“Tôi chỉ nghĩ rằng thật trùng hợp khi cậu thường ngâm nga hai trong số những bài hát tôi từng chơi và hát lúc nhỏ”.

“A, tôi đã làm vậy sao” Hắn ngạc nhiên, đôi mắt mở to gấp đôi so với bình thường.

“Cái kia... Nếu Chenle tự nguyện đàn cho tôi nghe một bài, tôi sẽ nói cho cậu biết”.

Khi Park Jisung cười, miệng hắn giống như hình trái tim, rất đáng yêu. Tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng, không nhịn được mà gật đầu đồng ý với hắn.

Tình cờ là có một cây đàn piano trong phòng nhạc, tôi mở nắp và nâng tay đặt lên phần phím. Bởi vì tôi đã không chạm vào đàn piano trong một thời gian, tôi đoán sẽ còn nhiều lạ lẫm, nhưng vẫn không có vấn đề gì nếu như chơi một đoạn giai điệu cũ quen thuộc.

Chạng vạng chiều tối gió thổi mát rượi, bức màn cửa bị gió thổi ào ào rung động tựa như tiếng trống, mặt trời lặn chiếu vào phần má phải của tôi, cách sân chơi không xa, sẽ nghe thấy tiếng hò hét của học sinh và tiếng chổi quét nhà ở tầng dưới. Tôi nghĩ mình cần phải nhắm mắt lại và tận hưởng không gian này.

When lam down

Until you com...and sit awhile with me...

You raise me up...so I can stand on mountain...

...

Khi bài hát kết thúc, tôi chậm rãi mở mắt ra, trái tim tôi như được gột rửa bằng nước, bình tĩnh đến lạ thường. Tuy có chút mới lạ nhưng tôi có thể đàn và hát một cách hoàn chỉnh, sau hai ngày luyện tập một chút sẽ không có vấn đề gì. Tôi thích thú muốn nhận từ Park Jisung những lời khen ngợi, nhưng không ngờ quay lại nhìn lại thấy hắn đang khóc với đôi mắt đỏ hoe. Hắn thực sự giống Sakurada Nene trong "Crayon Shin-chan" cô bé dịu dàng, nhút nhát và là một đứa trẻ hay khóc.

Tôi bất đắc dĩ nở nụ cười, bước tới cúi đầu hỏi hắn "Sao cậu lại khóc? Con ma khóc nhè Jisung".

“Tôi ... tôi, tôi không...Chenle hát..bài hát...giống như thiên thần...” Hắn nghe tôi nói vậy liền nhanh chóng phản bác lại, nói được một câu rồi tiếp tục khóc, thậm chí khi nói còn đứt quãng giữa chừng.

Tôi thực sự bị hắn chọc cho bật cười, sau đó tôi dự định hát một bài hát khác mà dạo đây hắn thường ngâm nga, giống như một bản encore đặc biệt cho khán giả duy nhất. Lần này, tôi thấy hắn cũng vui vẻ hát theo, và cảm giác quen thuộc đó đến một cách tự nhiên.

Trực giác của tôi luôn chính xác, cái nhìn của hắn khiến tôi nhớ đến cậu bé năm đó., Lúc đó cậu ấy vừa một bên chơi với tôi vừa cố gắng cầm nước mắt, lúc sau còn hát cho tôi nghe vài câu, chúng thực sự rất khó nghe. Tôi không thể nhớ mặt và tên của cậu bé ấy sau ngần ấy năm, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc mỗi khi nghĩ về cậu ấy.

“Keng!!”

Tôi đột ngột đứng dậy, tay vô tình ấn vào phím đàn gây nên một tiếng động lớn khiến cho người trước mặt sợ chết khiếp.

“Sao thế...có chuyện gì vậy?” Park Jisung hỏi tôi.

“Cậu! Cậu có phải là cậu bé năm đó cùng tôi chơi trò đấu ngón tay a?!” Tôi nhớ ra rồi.

Trong một giây, hắn sững người ra, chỉ có ánh mắt chớp chớp nhắc nhở tôi rằng đây không phải là một bức ảnh tĩnh.

“Cậu còn nhớ không?” Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

Tôi không có thời gian để đôi co với hắn vì thế nên tôi trả lời thẳng "À, lúc đó không chỉ tôi trong buổi biểu diễn. Cậu đã nhảy một đoạn vũ đạo và không cẩn thận mắc lỗi. Tôi nhớ hết rồi".

Park Jisung mím môi nhắm mắt lại khi nghe thấy từ "mắc lỗi", vẻ mặt tràn đầy không muốn nghe thấy, dường như sau bao nhiêu năm hắn vẫn còn canh cánh trong lòng.

“Cậu vẫn còn tập nhảy sao?” Tôi hỏi hắn.

“Chà, cũng chỉ là vũ đoàn nhỏ, không được lên sân khấu”.

Tôi học theo ngữ khí của hắn “Cái gì, thật khiêm tốn nha”。

“Cậu vẫn còn nhảy, thật tốt!” Tôi thở phào nhẹ nhõm “Tôi luôn nghĩ rằng chuyện xảy ra lúc đó sẽ khiến cậu từ bỏ việc nhảy, rõ ràng chỉ là một sơ suất nhỏ, cái việc cỏn con này không đáng để mà mất đi một người nhảy giỏi như vậy”。

“Chenle...”

“Có điều, tôi cũng không phải lo lắng nữa, tiếc là tôi còn chưa có xem cậu nhảy, cậu nhảy thể loại gì vậy?”

“Popping, nếu Chenle muốn, tôi có thể nhảy cho một mình cậu xem”.

Tôi gật đầu để hắn tùy ý bắt đầu, hắn lập tức lấy lại cảm giác mà biểu diễn một đoạn freestyle, mọi động tác và sự kiểm soát đều tự nhiên đến mức như sinh ra đã có sẵn, nếu như vũ đạo của hắn chỉ kẹt ở trong phòng học, ngồi xổm trong góc xem như thế này thì quả là đáng tiếc. Khi Park Jisung nhảy, hắn có sự tự tin và nụ cười trên môi, điều mà tôi chưa từng thấy trước đây. Có thể đối với người khác, nụ cười như vậy sẽ càng nguyện ý cất giấu trong lòng, không muốn chia sẻ nó với người khác, nhưng tôi không nghĩ vậy.

“Tôi hy vọng cậu có thể nhảy cho mọi người cùng xem”.

Chẳng vì lý do gì, tôi biết hắn rất xuất sắc, vì vậy tôi muốn cho cả thế giới biết rằng tôi có một chàng trai ưu tú như vậy ở bên cạnh.

Hắn có vẻ rất ngạc nhiên với yêu cầu của tôi, sau đó cau mày và lắc đầu, hắn nói mình không thể làm được. Nội tâm của tôi buồn bực, rõ ràng là vẫn đang nhảy, ngược lại còn nhảy rất tốt, hắn vừa mới thể hiện cho tôi xem đấy thôi, vậy thì vì cái gì mà không thể hiện nó ra ngoài?

“Tại sao?”

“Tôi không thể làm điều đó”

“Tại sao không làm được?”

“Chỉ...chỉ là không thể làm được”

“Vậy thì thử một chút xem sao”

Tôi bước đến gần hắn và nhìn hắn một cách đầy chân thành.

Dù vậy, hắn vẫn như cũ kiên quyết lắc đầu và cúi đầu từ chối tôi.

“Nhìn tôi, cậu thích tôi đúng chứ?”

Mặc dù Park Jisung không hiểu tại sao tôi lại nói điều này một cách đột ngột như vậy nhưng hắn vẫn ngước nhìn tôi và gật đầu không chút do dự.

“Nếu như cậu đáp ứng yêu cầu của tôi thử một chút, tôi hứa sẽ đồng ý ở bên cậu” Nói câu này có vẻ hơi ép buộc hắn, tôi nói thêm “Cứ thử đi, kể cả khi cậu không làm được, tôi cũng sẽ không thất hứa, coi như là một phần thưởng dành cho cậu, được không?”

Lúc nói ra những câu này tôi nghĩ mình khá đẹp trai, nhưng ngay sau đó tôi liền hối hận với những gì mà mình nói. Cái mẹ gì mà ở bên nhau, phần thưởng quái gì, rồi còn kết quả như thế nào cũng được. Tôi thừa nhận trong lời nói của mình có chút ích kỷ. Park Jisung thích tôi, nhưng tôi không biết liệu mình có thích Park Jisung hay không. Tôi muốn thử tìm hiểu trái tim của mình.

“Có thật không??!”

Đó là lần tôi nghe hắn nói với âm lượng lớn như thế kể từ khi tôi quen biết hắn.

“Một lời nói ra, bốn con ngựa rượt theo cũng không kịp”.

Tôi vươn ngón út của mình ra và kéo lấy ngón tay của hắn. Móc ngón tay út của hắn với tôi như một giao ước của những đứa trẻ.

“Móc tay, đóng dấu”.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro