6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jisung nói với tôi rằng phòng tập nhảy của hắn có tên là Nhà Đỏ, tôi tìm kiếm trên mạng thì thấy đó là một vũ đoàn rất lợi hại, cách trường học một khoảng khá xa, hắn chọn nơi này với mục đích tránh bị người quen nhận ra.

Vừa vặn hôm nay là thứ sáu, cuối cùng tôi đã tìm được thời gian để đến đó. Tôi đã nói về việc sẽ làm khách mời của hắn trong suốt hai tuần nay, nếu không phải vì buổi diễn tập cho tiết mục của trường học thì tôi đã sớm có thể làm quen với mọi người ở đó rồi.

Tôi tính tạo cho Park Jisung một bất ngờ, vì vậy tôi nói hắn về sớm và bảo hắn nhanh chóng đến phòng tập mà không nói rằng mình sẽ đến Nhà Đỏ. Tôi cũng mua Malatang trên đường đi, vì thế mà tôi đã chậm trễ không ít thời gian. Tôi phát hiện ra hắn rất thích ăn món này, hắn thường lên sân thượng mỗi ngày vào buổi trưa để ăn một mình, khi bị tôi phát hiện hắn đỏ mặt hết sức xấu hổ. Malatang không được cho phép ăn trong trường vì nó là thực phẩm không lành mạnh, không tốt cho sức khỏe, hắn hy vọng rằng tôi sẽ không báo cáo nó lên ban giám hiệu. Như một cái giá để giữ bí mật, tất nhiên tôi đã chọn cách im lặng và ngồi ăn cùng hắn.

Malatang có mùi rất nồng, tôi sợ sẽ bị phát hiện. Sau khi đến đó, tôi gửi nó cho chị gái ở quầy lễ tân và nhờ chị ấy giữ hộ.

Tôi đã tìm được vị trí của phòng tập mà hắn nói với tôi dựa trên trí nhớ của mình, vào thời gian này hầu hết mọi người đều đã đi ăn nên ở dọc hành lang không có một bóng người. Tôi lặng lẽ mở cửa và thấy Park Jisung đang luyện tập rất hăng say cùng một người đàn ông thấp hơn đang đội mũ đứng bên cạnh, xem ra đó là giáo viên của hắn.

Park Jisung nhảy chăm chú đến mức hắn không nhìn phát hiện ra sự hiện diện của tôi. Phòng học trống trải tràn ngập âm thanh của nhạc dance và những bước nhảy, hắn đeo một chiếc băng đô trên trán, vén lên mái tóc mà thường ngày che đi đôi mắt sáng ngời ấy. Đôi mắt của hắn hoàn toàn khác với mọi khi, nếu bây giờ nói người trước mặt tôi đây là anh em sinh đôi với hắn thì cũng không quá ngạc nhiên. Giống như hắn rất thích hợp với sân khấu, hắn có thể nhảy múa một cách thoải mái và tận hưởng nó, và thực lực của hắn hoàn toàn vượt qua đám bạn cùng lứa tuổi.

Quả nhiên năm đó tôi không nhìn nhầm người, và bây giờ cũng vậy. Mặc dù không phải là con gái, nhưng tôi vẫn bị cuốn hút bởi cách hắn nhảy trên điệu nhạc. Tôi đắm mình  vào từng bước di chuyển của Park Jisung cho đến khi thầy giáo của hắn phát hiện ra tôi. Sau đó thì lưu luyến để lại Park Jisung “biểu diễn” trên sân khấu.

Tôi đưa ngón trỏ lên miệng làm động tác im lặng, nhẹ nhàng nói, “Em chào thầy ạ! Em đến gặp Park Jisung”.

Thầy ấy cũng âm thầm tạo nên một dáng miệng, là một nụ cười mà tôi không hiểu nó có ý nghĩa gì.

“Thầy, đoạn này có vẻ như không...” Park Jisung quay đầu lại muốn hỏi một câu nhưng lại thấy tôi ló đầu như kẻ trộm ở ngoài cửa.

“Chenle…” Park Jisung ngạc nhiên nhìn tôi, giống như một con chuột hamster nhỏ sợ hãi. Tôi nhìn vẻ mặt hắn đúng như mong đợi của mình, gật đầu hài lòng.

Tôi bảo Park Jisung đợi mình đến quầy lễ tân lấy Malatang, hắn ngoan ngoãn gật đầu rồi ngồi xuống trên mặt ghế nghỉ ngơi. Khi tôi quay lại thì thầy giáo đã rời đi.

“Thầy của cậu đi đâu rồi?”

“À, thầy có việc gấp, đi trước rồi”. Park Jisung gãi đầu đáp.

Tôi vốn dĩ còn muốn mời thầy ấy cùng ăn với chúng tôi, nhân tiện hỏi thêm về Park Jisung, nhưng tiếc là thầy ấy đã rời đi.

“Tại sao Chenle lại dành thời gian để gặp tôi?” Park Jisung phấn khởi hỏi tôi với đôi mắt sáng ngời.

“Tôi không dành thời gian để gặp cậu, tôi chỉ tình cờ ghé qua”

“Thật sao? Tôi nhớ rằng khu nhà của Chenle ở hướng ngược lại cơ mà”

“Tôi có việc phải làm, được không?” Đúng là một gã không hiểu chuyện...

“Được được, tôi không nói là không được” Park Jisung dừng lại một lát nói tiếp, “Tôi đã nghĩ về điều đó, tôi sẽ thử xem sao”

Tôi muốn mở nắp Malatang, nhưng nghe đến đó, cơ thể tôi như bất động, tôi sợ hắn sẽ tiếp tục từ chối, nói sẽ không làm được. May mắn thay, Park Jisung nói rằng hắn sẽ thử nó.

“Thật không? Vậy thì tốt quá”.

Ai mà biết hắn liền đổi chủ đề và hỏi ngược lại tôi, “Sau đó...Chenle hứa sẽ ở bên tôi... ”

Nụ cười của tôi lập tức đông cứng lại. A tên này có vẻ đã suy nghĩ lâu lắm?!

Nhưng chính tôi đã hứa với hắn như thế, tôi cũng đâu thể nói rằng người đàn ông ngày hôm đó mà hắn gặp không phải là mình chứ?

“Được, được, được tôi hứa với cậu”.

Park Jisung đột nhiên nhảy dựng lên, hô một tiếng rồi lập tức chạy đến bên cạnh ôm chầm lấy tôi.

“Đừng, ôm tôi... ” Hắn ôm chặt đến mức suýt khiến tôi thở không nổi.

“Tại sao?” Hắn vẫn như cũ không chịu buông ra, còn nói: “Chúng ta không phải là người yêu sao? Không ôm được sao? Chenle ghét tôi sao?”

Câu hỏi của hắn giống như tát vào mặt tôi, tôi chỉ có thể nói rằng mình không có ý đó.

“Tôi không nói vậy, chỉ là...cậu ôm chặt quá”.

“Xin lỗi!” Park Jisung kêu lên và lập tức buông lỏng cánh tay.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần vì cái ôm đó.

Tôi có thể thấy rõ mồ hôi trên trán hắn vẫn chưa được lau sạch khi luyện tập, khi hắn tiến đến gần tôi còn có mùi mồ hôi cùng một mùi nhàn nhạt hương chanh. Tôi không cảm thấy ghét mùi đó. Nó không giống như mùi của mồ hôi của những tên khác. Khi vòng tay của hắn rời khỏi tôi, cơ thể tôi có hơi hụt hẫng cùng cảm giác trống rỗng, có chút luyến tiếc sự ấm áp của cái ôm ban nãy... cho nên khi hắn buông ra tôi trong vô thức bắt lấy ống tay áo của hắn.

Hắn nhìn xuống tay tôi, rồi quay lại nhìn tôi. Xung quanh căn phòng ngây ngất mùi Malatang, còn trong mũi tôi bây giờ chỉ có phất phới hương chanh trên người hắn. Vào khoảng khắc này tôi nhịn không được mà nhướn người hôn nhẹ lên môi hắn, sau đó vì ngại ngùng mà nhanh chóng quay lại chỗ ngồi.

Ai mà biết rằng Park Jisung đã đè tôi xuống mặt đất, đầu đập vào sàn nhà, phía sau lưng truyền lên một cảm giác đau đớn kéo tôi trở về hiện tại.

“Zhong Chenle, cậu có biết mình đang làm gì không?”

Đó là những gì hắn hỏi tôi. Tôi đã trả lời hắn rằng tôi biết mình đang làm gì. Đôi mắt của tôi nhắm nghiền lại, tựa như đang suy nghĩ.

“Không phải là một trò đùa, phải không?” Hắn hỏi tôi một lần nữa.

Park Jisung luôn có rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu với nó.

“Ừm...”

Ngay giây tiếp theo, hắn nắm cổ tay tôi và nhấc bổng tôi lên, kéo tôi đến một buồng trong phòng vệ sinh nam và dứt khoát đặt tôi xuống ngồi trên nắp bồn cầu.

“Chenle, cậu nên bình tĩnh lại một chút”

Hắn nói xong muốn nắm tay cửa và đi ra ngoài, tôi liền đứng dậy chặn hắn lại và tiện tay khóa trái cửa lại.

“Người nên tỉnh táo ở đây không phải là cậu sao?”

Tôi duỗi tay phải của mình đến đũng quần của hắn, ngay cả khi không cởi quần ra thì cũng có thể nhìn ra chỗ đó đã hoàn toàn cương cứng lên rồi. Park Jisung nhắm mắt, thở hắt ra một tiếng, hắn liên tục nói ra những lời tán tỉnh tôi. Cũng không phải tôi chưa nghe những lời như thế này bao giờ, chỉ là trong hoàn cảnh như này thì không thích hợp chút nào. Tâm tình của tôi kỳ thực không giống những gì thể hiện trên gương mặt, chính nó và đôi tai ửng đỏ ấy đã bán đứng tôi.

Còn tiểu Chenle bé nhỏ của tôi đã dựng lều, cảm giác trống rỗng phần thân dưới càng khiến tôi thèm muốn được chạm vào hơn. Tôi luồn tay qua nắm lấy cánh tay của hắn, gục đầu vào vai, cả phần trên và phần dưới cũng bắt đầu chuyển động, cọ xát vào đũng quần của hắn. 

“Hừm...thật thoải mái...” Tôi thở hổn hển, tốc độ chuyển động thân dưới cũng nhanh hơn.

Một lực đẩy tôi kéo đến nắp bồn cầu lần nữa, tôi nhìn thấy Park Jisung đã kéo quần xuống, vật trong quần cũng vì thế mà bật ra ngoài.

Cho dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy nó nhưng tôi vẫn muốn cảm thán, đây thực sự là kích thước mà một học sinh trung học nên có sao?

“Làm cho nó thoải mái hơn, được không?”

Nghe có vẻ như một câu hỏi, nhưng giọng điệu không lẫn vào đâu được. Tôi nghĩ đến lúc này hậu huyệt phía sau muốn giữ cũng không được.

Park Jisung nhấc chân tôi lên khiến đầu tôi gần như suýt đập vào bồn cầu, nhưng hắn coi như nhanh tay lẹ mắt, đã nhanh chóng bảo vệ tôi bằng đôi tay của mình.

Bàn tay của Park Jisung thực sự rất lớn, hắn nhẹ nhàng cầm hai dương vật của chúng tôi một cách dễ dàng, hắn dùng ngón tay xoa nắn quy đầu của tôi rồi lại trượt lên trượt xuống.

“Ah... a... a...”

Hơi thở của tôi đều đặn theo từng tiết tấu lên xuống của hắn, trong khi đang chuẩn bị cao trào thì đột ngột từ ngoài cửa vang lên tiếng chốt cửa, thiếu chút nữa tôi đã hét lên, kịp thời bịt miệng lại

“Chenle có thích điều này không? Cậu có thích cảm giác khi người khác phát hiện ra không?” Hắn cúi xuống, hơi thở hổn hển thổi vào tai tôi.

Với tiếng đi vệ sinh ngoài cửa—tiếng vặn vòi rửa tay—tiếng đóng cửa nhà vệ sinh và rời đi, mỗi một âm thanh phát ra tôi đều cảm thấy rất kích thích. Âm thanh của sự sợ hãi khi bị người khác phát hiện. Cảm giác hồi hộp khi bị phát hiện, đó chính là liều thuốc kích dục tốt nhất.

“Tôi có thể hôn Chenle không?”

“Ừm...”

Nụ hôn của Park Jisung có chút thăm dò, rất nhẹ nhàng, giống như là chuồn chuồn lướt, đọng lại trong tôi như một làn nước. Tôi chịu không được muốn nhiều hơn thế, ngược lại chủ động nhướn người chạm vào môi hắn, nhưng nói về kĩ năng hôn thì ngay cả tôi cũng không chịu được. Cũng chỉ dừng lại ở việc thịt chạm thịt mà thôi, không hề lãng mạn như trên phim chút nào.

“Chenle thật dễ thương” Park Jisung bật cười thành tiếng khi nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của tôi.

Hắn ôm lấy mặt tôi, cúi người hôn xuống, đầu lưỡi tham lam tiến vào trong vòm miệng, liếm láp từng chút một, môi lưỡi của tôi và hắn quấn lấy nhau, cho đến khi tôi gần như không thở được mới vỗ nhẹ vào lưng hắn, trước khi tách ra, hắn còn lưu luyến không rời mà dùng đầu lưỡi liếm nhẹ một cái.

“Chenle có vị rất ngọt”

“Ha…đừng nhiều lời...” Tôi bị hắn hôn đến mức chân tay bủn rủn, để tránh ngã xuống đất, tôi đặt tay lên ngực hắn cúi đầu thở.

Kỹ thuật hôn của hắn thực sự rất tốt, ngay cả khi đó không phải là một người bạn trai mà chỉ là một người bạn tình thôi cũng đã là tuyệt vời. Huống gì bây giờ hắn cũng đã đường đường chính chính trở thành một người bạn trai hợp pháp, có hôn một chút như thế này cũng không có vấn đề gì.

“Lần này cậu có thể đi vào bên trong” Tôi nói với hắn với âm lượng rất nhỏ.

Vừa dứt lời, tôi bất ngờ vì cách ăn nói quá táo bạo của mình, mà người trước mặt nghe vậy cũng rất kinh ngạc, cơ thể khẽ run lên, ôm chặt lấy vai tôi.

“Này... Chenle thực sự... quá trớn rồi...” Park Jisung vùi đầu vào vai tôi hung hăng hít một hơi sâu.

“Yêu nhau mà, làm những chuyện này là chuyện rất bình thường”. Đôi mắt của tôi giống như những con ruồi không đâu, xung quanh tôi bây giờ chỉ có bốn bức tường và cánh cửa trắng, và không có gì ngoại trừ biển báo nhà vệ sinh trước mặt—cấm xô đẩy nhau, cấm lãng phí nước, cấm ngồi xổm trên bệ bồn cầu và cấm quan hệ tình dục.

“Thực sự thực sự thực sự không hối hận?”. Hắn hỏi đi hỏi lại tôi nhiều lần.

“Đúng”

Ngay khi tôi vừa đồng ý, hắn có vẻ không đợi được nữa mà nóng lòng cởi toàn bộ quần tây và quần lót của tôi và ném chúng xuống đất. Park Jisung để tôi vịn vào hai bên mép bồn cầu. Vì ở đây không có gel bôi trơn nên chỉ có thể tận dụng tinh dịch để mở rộng.

Trong suốt quá trình chờ đợi tôi một mực không dám quay đầu nhìn lại, Park Jisung nhẹ nhàng dựa người vào lưng tôi, tay phải nhẹ nhàng vuốt qua eo, tay kia nắm lấy tính khí của chính mình mà vuốt ve, mỗi lần vuốt, dương vật của hắn đều vô tình chạm qua dương vật của tôi, ở khoảng cách gần như thế này tôi còn có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở trầm thấp có chút khàn khàn của Park Jisung.

Dưới sự lôi kéo của hắn, tôi không thể không đưa tay ra và chạm lấy phần thân dưới của chính mình.

“Ha... ah.. ah.. Chenle thật tuyệt...tôi sắp bắn”

“A... cậu... ”

Hai giọng nói của chúng tôi hòa quyện vào nhau, gần như đều bắn cùng một lúc.

“Chính Chenle cũng không nhịn được” Park Jisung cười thầm

“Không phải là vì ai đó sao?!”

“Đúng đúng, Chenle của chúng ta là em bé ngoan, cái này là dành cho cậu”.

Park Jisung nói xong, hắn đưa một nắm chất lỏng màu trắng vào tay tôi.

“Toàn bộ của cậu bây giờ đều ở dưới mặt đất, không có cách nào dùng được, chỉ có thể miễn cưỡng dùng tinh dịch của tôi để mở rộng”. Ngữ khí của hắn trông có vẻ rất vô tội, còn dùng ánh mắt chỉ rõ cho tôi xem mớ chất lỏng màu trắng ở phía mặt đất.

“Cậu đúng là không xấu hổ là gì” Tôi chỉ có thể ngưỡng mộ sự vô liêm sĩ của hắn vào lúc này.

“Thử một chút đi, nếu Chenle làm tốt, tôi cũng sẽ cho cậu một phần thưởng”.

Tôi không biết phần thưởng mà hắn nói là gì,  mặc dù trong lòng tôi có dự cảm chẳng lành, nhưng đến đây tôi cũng có chút hứng thú với phần thưởng của hắn. Cho đến thời điểm bây giờ tôi chưa từng thử ở phía sau, cùng lắm cũng chỉ dùng nó để đi đại tiện... chưa từng thử những cái khác, cũng đừng nói đến việc thủ dâm hay tự mình mở rộng.  Tôi ho khan một tiếng, khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng nhớ lại những gì mà các diễn viên đã làm trong các bộ AV mà tôi từng xem trước đây.

Những ngón tay của tôi được bôi trơn bởi tinh dịch của Park Jisung thành công tiến vvào hậu huyệt dưới sự mò mẫm của bản thân. Cái loại cảm giác này vô cùng kì lạ, phía sau đột nhiên bị xâm nhập bất ngờ cùng với một cảm giác khoan khoái dễ chịu không nói nên lời.

Dưới tác dụng bôi trơn của tinh dịch, tiến độ ra vào của ngón tay trơn tru đến bất ngờ, chẳng mấy chốc một ngón tay của tôi đã bị nuốt chửng hoàn toàn.

“Chenle đang làm rất tốt, có phải lần đầu tiên không?”

“Nói nhảm” Tôi đỏ mặt trả lời hắn.

“Chenle đã làm rất tốt, vậy thì tôi cũng không thể thất hứa”.

Park Jisung nói xong liền đem ngón tay của tôi rút ra, sau đó dùng hai ngón tay của hắn tiến vào bên trong, so với một ngón tay, hai ngón đối với tôi mà nói giống như vừa đánh vừa xoa. Mặc dù tốc độ mở rộng không nhanh như lúc nãy, nhưng cuối cùng hắn cũng vào được. Hắn vừa mở rộng vừa mò mẫm phía trong, đột nhiên tiểu huyệt của tôi có cảm giác lạ, cơ thể vì thế không tự chủ được mà rung lên mấy lần. Bụng dưới có chút đau trướng, dương vật trong lúc đó đột nhiên có cảm giác muốn xuất tinh.

“A!” Tôi bất giác kêu lên, nhận ra âm lượng của mình hơi lớn, vội vàng che miệng lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Park Jisung.

“Đây là điểm nhạy cảm, Chenle”。Park Jisung rất hài lòng với phản ứng của tôi và nhấn nó một lần nữa, “Chenle thực sự rất nhạy cảm”.

Park Jisung chỗ nào cũng rất tốt, nhưng về phương diện này hắn chỉ thích trêu chọc tôi, hắn thích nhìn sự bối rối của tôi biến thành tức giận, tôi thẹn quá hóa giận, nắm tay đấm vào ngực của hắn, đương nhiên cú đấm này không dùng lực, chẳng khác gì cú đấm của mèo, nếu như tôi đánh hắn bị trọng thương rồi thì ai sẽ thỏa mãn cơn nứng của tôi chứ.

“Xin lỗi Chenle, tôi không thể chịu được nữa”. Sau khi nói xong, hắn đứng dậy cầm dương vật của mình vuốt vài lần rồi vào rãnh mông của tôi bắt đầu cọ xát.

Cảm giác bỏng rát sau lưng không còn như trước nữa, cái cảm xúc cháy bỏng bây giờ còn mãnh liệt hơn cả tâm tình của tôi ngay lúc này.

Mới đầu khi hắn tiến vào rất không thoải mái, không thoải mái chút nào. Cho đến khi tôi bắt đầu quen với cơn đau thì mới cảm nhận cơn sướng điên người mà hắn đem lại.

“A...không đừng... sướng quá, Park Jisung...”

“Mẹ nó, Chenle chặt quá...Tôi không muốn tôi lấy nó ra chút nào”.

“Tôi chỉ... ah...không ... ừm...”

Cả hai chúng tôi dường như đang quên rằng chúng tôi vẫn đang làm tình trong nhà vệ sinh, âm thanh những cú thúc của hắn và tiếng rên rỉ của tôi đầy dâm loạn. Tôi cảm giác mình được Park Jisung làm sướng đến mức ngôn từ loạn lạc. Bây giờ có người phát hiện ra tôi cũng không quan tâm, hiện tại tôi chỉ biết tận hưởng sự sung sướng, chỉ quan tâm đến việc Park Jisung đang dùng thứ to lớn của hắn ra vào bên trong tôi.

“Một chút nữa...nhanh lên...ah... tôi sắp bắn... Jisung à...”

Tôi hoàn toàn lên đỉnh trong lần đẩy cuối cùng của hắn. Màu trắng của tinh dịch văng tứ tung ở mặt đất và cả một ít trên bồn cầu. Mà Park Jisung ngay lúc này cũng rút ra, toàn bộ tinh dịch của hắn đều bắn lên mông tôi.

Park Jisung vô lực nhấc người tôi lên ôm vào lòng, quần áo vương vãi với một mùi hương nước xã vải quen thuộc, hương thơm trên cánh tay, đầu và vai. Tôi không biết mình có nên vòng tay qua eo hắn trong bầu không khí tốt như vậy không, nhưng tôi nghĩ có lẽ nên làm như vậy.

“Tôi yêu cậu, Chenle”.

“Ừm...tôi biết”.

Tôi luôn biết mình quan tâm đến hắn, thế nhưng tôi cảm thấy như thể tôi vẫn chưa xứng đáng với tình yêu của hắn dành cho mình. Tôi không biết mình phải nói gì, chỉ có thể gật gù đáp lại hắn trong vô thức...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro