3-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3,

Buổi tối lúc gặp lại Lý Nhuế Xán là ở trên giường của khách sạn.  Tôi đẩy cửa vào đã thấy anh ấy đang đứng bên cửa kính trong suốt, quay lưng về phía tôi còn phía trước mặt anh lại là màn đêm Tô Châu, từng ánh đèn thành phố lấp lánh trắng và đen lưu lạc trong đôi ngươi của Lý Nhuế Xán, sau đó chúng theo chuyển động của anh ấy mà lần lượt phản chiếu hết vào trong tầm nhìn của tôi. Vừa đóng cửa lại tôi lập tức bước tới, trước tấm kính cửa sổ to lớn lần nữa mở rộng đôi tay, ôm lấy anh mà anh cũng thuần thục dựa vào ngực tôi. Cái ôm trống rỗng cuối cùng cũng có cảm giác được đáp lại, eo và vai dường như đều đâm sâu vào xương cốt tôi.

Lý Nhuế Xán quay lưng về phía cửa, lần này đến lượt tôi đối mặt với bầu trời đêm Tô Châu, kỳ thực tôi chả có cảm xúc gì, tôi chỉ nhớ đến Iceland 2021 mà bọn tôi cùng nhau giành chức vô địch tôi cũng ôm Lý Nhuế Xán trong phòng khách sạn như thế này.

Tôi nói, anh, em thích anh. Anh ấy lại chỉ đáp, ừm. Đó là lần đầu chúng tôi làm tình.

Tôi chả biết cả cuộc đời này mình còn có cơ hội quay trở lại Iceland không hay Lý Nhuế Xán từ sớm đã trở thành 'Iceland" trong lòng tôi, chỉ cần có anh ấy bên cạnh, tôi liền sẽ có được ngôi nhà xa xôi vạn dặm nhưng lại gần trong gang tấc.

Tôi có trách Lý Nhuế Xán không? Có. Vì anh ấy mà tôi không cách nào yêu ai khác mà anh ấy cũng chưa bao giờ nói yêu tôi. Tôi nói thích anh và yêu anh quá nhiều lần, nhưng tôi không tài nào thấu được tấm lòng anh ấy, cũng như bây giờ, tôi không biết liệu việc anh ấy ỷ lại tôi có phải chỉ là thói quen bao nhiêu năm nay hay không.

Đêm Tô Châu hiện lên trong mắt, tôi đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, đây không phải nhà tôi, cũng không phải của Lý Nhuế Xán, chúng tôi chỉ là hai kẻ tha phương nơi đất khách quê người, cảm xúc không rõ ràng, thậm chí tôi cũng nào biết chúng tôi có được tính là đồng bệnh tương liên hay không. Khi đó tất cả những gì tôi có thể làm là ôm anh, cứ ôm anh như thế này, cho dù giây tiếp theo chúng tôi có rơi từ độ cao phía sau tấm kính xuống, thế giới sụp đổ, vũ trụ sụp đổ, và tôi cùng anh ấy chỉ là những hạt bụi dính chặt vào nhau trong đống tro tàn.

Hôm nay anh đã thể hiện rất tốt rồi. Tôi nói với anh ấy trong lòng. Vì vậy, hãy là chính mình và đừng lo lắng về những điều không cần thiết, chẳng hạn như có yêu tôi hay là không.

Chúng tôi bắt đầu đêm đó trong phòng tắm. Trong làn nước nửa nóng nửa lạnh, tôi ấn anh ấy lên gạch men sứ, da anh ấy nóng còn gạch thì lạnh, da anh ấy trắng gạch lại đen, anh ấy nhắm mắt ngâm mình trong nước lông mi run rẩy như một trinh nữ sắp bị hiến tế. Nhưng tôi biết anh ấy không phải vậy, anh ấy đã bị tôi chơi qua rất nhiều, mọi đường cong trên cơ thể và mỗi một điểm nhạy cảm của đối phương tôi đều nắm thành thục, làm sao anh ấy có thể là một trinh nữ cơ chứ?

Tôi chen vào giữa hai chân anh ấy, nghiêng người có chút ác ý, tôi hỏi, Lý Nhuế Xán trong người anh có bao nhiêu ngón tay? Anh cắn môi không hé miệng, tôi cử động ngón giữa, rốt cuộc khiến Lý Nhuế Xán rên rỉ, chậm rãi nói: "Một."

Không, tôi cắn vào vai anh ấy và cho thêm ngón trỏ vào. Có hai ngón, anh à, bây giờ có hai ngón.

Từ phía sau đi vào không còn là ngón tay nữa, Lý Nhuế Xán hít sâu một hơi, sau đó khẽ kêu, đau quá. Tôi không nghĩ anh ấy thực sự đau đớn, nhưng anh ấy vẫn chậm rãi mò mẫm và tựa trán vào cổ tôi. Trong lúc ý loạn tình mê, tôi cảm thấy như đang ôm một lớp giấy bóng, nó nhàu nát trong tay, vị ngọt của đường thấm vào dục vọng của tôi, tôi ngửi thấy mùi gỉ sắt nồng nặc, nên mới nhìn xuống liền thấy vai của Lý Nhuế Xán bị tôi cắn đến chảy máu. Tôi chợt cảm thấy nếu không nói yêu nhau mà chỉ lên giường làm tình thì còn người ta có khi là một con chó, lột bỏ lớp da người để những ham muốn của mình bộc lộ hết. Lột bỏ lớp da người để khi đã ở một nơi như trên giường rồi, chỉ cần có bạo lực và chịu đựng là đủ.

Nhưng nếu không phải là chó, có lẽ sói cũng có thể làm được, nhưng sói phải đảm đương quá nhiều trách nhiệm tập thể và gánh chịu cái gọi là cô đơn, tôi không muốn điều đó, vì Lý Nhuế Xán sẽ không yêu tôi, cho nên tôi chỉ muốn cắn sâu vào tận mạch máu của anh ấy, rồi gọi anh ấy, anh, anh có ở đây không? Anh ơi.

Lý Nhuế Xán toàn thân đỏ bừng, đáp lại cái ôm của tôi, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi không muốn phát ra âm thanh bị tôi chinh phục. Tôi nghĩ không ra có cái gì phải xấu hổ, rõ ràng anh ấy ở đây, nhưng anh ấy không muốn thừa nhận sự sa ngã của mình, đây là sự tôn nghiêm trong xương cốt và nỗi đau trái ngược trong tâm hồn anh ấy.

Sau khi làm hết một lượt trong phòng tắm, việc đầu tiên Nhuế Xán làm khi bước ra là kéo rèm, hai chân hơi nhũn lảo đảo như sắp ngã. Tôi bước tới đỡ anh, rèm cửa mỏng tuột khỏi tay anh, giống như chiếc khăn tắm anh đang mặc bị rơi ra khỏi người. Anh đưa tay lên che ngực nhưng lại bị tôi kéo ra.  Thật sự là một người Hàn Quốc điển hình, luôn cho rằng bản thân là tiền bối của tôi. Ngay cả những lúc dỗ dành tôi Lý Nhuế Xán cũng cố treo trên mặt cái khí chất lạnh lùng không quan tâm. Nhưng trên giường, toàn bộ khí chất gì đó đều mất sạch sẽ, bị tôi chơi nát thành từng mảnh.

Anh ấy trông như thế nào trên giường, tôi nghĩ một lúc, có lẽ là mời gọi và trốn tránh, dè dặt và gợi cảm, làm mọi thứ tôi muốn chỉ trừ việc nói yêu tôi.

4,

Sau khi trở về từ Tô Châu, mối quan hệ giữa tôi và Lý Nhuế Xán rơi vào trạng thái trầm lắng. Anh ấy vẫn không chủ động tìm tôi, tôi cũng không chủ động tìm anh ấy nữa, có khi đuổi theo sau lưng anh ấy quá lâu, lòng tự trọng trước nay luôn bị đè nén thi thoảng cũng sẽ xuất hiện rồi nói, mày thôi đi, theo đuổi lâu như vậy một câu đáp lại còn không có nhận được, không mất mặt à?

Thế là ngày tháng trôi qua, tôi vừa thi đấu vừa xem anh ấy thi đấu, hôm đó là ngày nghỉ nên chỉ còn tôi và Điền Dã ở gaming house. Tôi theo thói quen muốn dùng vào điện thoại xem hộp thư với Lý Nhuế Xán, tay vừa ấn mở wechat của anh ấy thật sự muốn ngay lập tức nhắn 'anh có ở đấy không?'

Lúc này, Điền Dã ngồi cạnh tôi rất ung dung mở video thi đấu của LNG ra xem. Tôi hỏi tại sao đột nhiên lại xem cái này. Điền Dã nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng hỏi.

"Gần đây chú mày yêu lại từ đầu với Griffin rồi à chứ tại sao cứ nhìn chằm chằm vào Tarzan bằng ánh mắt toé lửa thế, màn hình cũng sắp bị mày đốt cháy rồi."

Tôi hiểu ý anh ấy, tôi chỉ không có đến mức đó. Điền Dã rất uyển chuyển và khéo léo ấn dừng video.

"Triệu Lễ Kiệt, hợp đồng giữa mày và EDG còn lâu mới hết hạn. Mày biết mà đúng không? Mày là người đi rừng của Asiad năm nay, cái này mày cũng biết."

Tôi không trả lời, chỉ ấn xác nhận trận xếp hạng đơn trên màn hình, Điền Dã nhìn tôi không nói thêm gì nữa.

Tôi biết Điền Dã muốn nói gì với tôi. Điền Dã đã lặng lẽ ngồi ở vị trí hỗ trợ suốt bao năm qua, dường như quá quen với việc chứng kiến mấy chuyện tình cảm cá nhân trong một câu lạc bộ như EDG. Điền Dã là nền tảng lớn nhất của EDG. Tôi cùng lắm chỉ có thể tính là phân nửa, họ muốn đá liền đá.

Nhưng Lý Nhuế Xán không phải thế, bảy năm của Lý Nhuế Xán dần kết thúc theo tuyết tan những ngày mùa đông năm 2022. Mà sự thiên vị cùng chấp niệm quá rõ ràng của tôi đối với Lý Nhuế Xán cũng sẽ trở thành yếu tố ảnh hưởng đến tình trạng hiện tại của tôi. Điền Dã hiểu quá rõ, anh và Lý Nhuế Xán đều đã ở câu lạc bộ này nhiều năm, nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa họ là Điền Dã học cách buông bỏ sớm hơn Lý Nhuế Xán.

"Em biết anh muốn nhắc nhở em cái gì."

Sau khi BP xong, tôi nói với Điền Dã, nghĩ một chút mới lại bổ sung.

"Em cũng không có để tâm đến anh ấy lắm. Kiểu, quan tâm đến anh ấy thì được gì đâu. Em cứ như vậy vừa mờ mịt vừa lúng túng kiên trì chờ đợi cũng không có đợi được kết quả gì ra hồn."

Thật sự là buồn cười, tôi nghĩ, Lý Nhuế Xán anh ấy đúng là biết giả vờ, bây giờ tôi còn cảm thấy anh ấy thật sự quá phiền. Sau đó tỉnh táo lạ mới phát hiện mình đã chọn Zoe, bên kia Điền Dã lắc đầu rời đi.

Đây chính là mối quan hệ của chúng tôi, tôi yêu anh ấy như yêu con gái của kẻ thù đã giết cha mình, chuyện anh ấy quay đầu lại, hay thậm chí cùng tôi nói cắt đứt cũng là một mong muốn xa vời. Làm sao chúng tôi có được một kết cục thoả đáng? Nhưng tôi vẫn là không cam tâm, anh ấy đã ở đây bảy năm, chúng tôi cùng nhau trải qua nhiều thứ, những ngôi sao trên áo đồng phục đội đều có công lao của anh ấy, từng ngóc ngách trong kí ức đều có hình bóng của anh ấy. Nhưng bây giờ, tôi thậm chí còn chả thể nào quang minh chính đại nhắc đến tên Lý Nhuế Xán.

Từ đó về sau, tôi nghiến răng nghiến lợi không bao giờ chủ động đi tìm Lý Nhuế Xán nữa. Mối quan hệ của chúng tôi cứ thế phai nhạt, anh ấy cùng người khác chơi game chứ không có tìm tôi, tôi cũng sẽ không chủ động xuất hiện trong thế giới của anh ấy. Rất nhiều chuyện cứ thế gác lại, giống như chúng tôi chưa từng quen biết nhau lại dùng một dòng thờ ơ kéo dài để kết thúc mối quan hệ. Ngay cả ở giải mùa hè, khi EDG gặp LNG, anh ấy đến cụng tay với chúng tôi cũng chạm nhẹ vào tay tôi rồi lặng lẽ đi lướt qua, không ai trong chúng tôi mỉm cười với đối phương.

Sau khi rời khỏi nhà thi đấu, cả đội tìm chỗ ăn uống, tâm trí tôi không ở chỗ này nên cuối cùng quyết định ra ngoài đi dạo, không ngờ lại nhìn thấy xe của LNG. Lý Nhuế Xán dựa vào xe, rõ ràng là thắng, nhưng vẻ mặt vẫn mệt mỏi và trống rỗng, Tarzan bên cạnh đang nói gì đó, Lý Nhuế Xán chăm chú lắng nghe và thỉnh thoảng đáp lại. Tôi biết mình không nên xuất hiện vào lúc này, thế nhưng khi thấy ánh mắt của anh ấy, tôi đã đi tới trước mặt anh ấy mất rồi.

Như thể là tôi nhìn lầm, trong mắt Lý Nhuế Xán hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất, trước mặt Tarzan anh ấy mím môi hỏi tôi có chuyện gì. Tôi nói không sao, chỉ hơi lạnh thôi. Vẻ mặt Tarzan trở nên rất nghi hoặc, bây giờ đã là tháng sáu, thậm chí ban đêm vẫn không có một tia lạnh, hắn nhìn tôi, lại nhìn Lý Nhuế Xán, cuối cùng nhìn về phía người đi đường trên phía sau cầu cứu. Mà đường trên cười toe toét lấy tay tóm lấy Tarzan kéo trở lại xe, trước khi đóng cửa lại, tôi nghe thấy thằng nhóc mắng: "Anh không hiểu đâu. Bọn họ sắp cãi nhau tới nơi mà anh còn không lo chạy hả?"

Tôi cười, nhìn Lý Nhuế Xán hỏi, em có muốn cãi nhau với anh à? Lý Nhuế Xán tránh ánh mắt của tôi, chỉ nói rằng cũng không phải là chưa từng cãi nhau. Tôi không nói thêm, bao nhiêu năm bên nhau, tôi và anh ấy quả thực đã cãi nhau rất nhiều nhưng lần nào cũng chỉ là vì thi đấu và luyện tập, cuối cùng một trong hai người sẽ cúi đầu, hoặc là tôi sẽ từ bỏ và xin lỗi anh ấy, hoặc anh ấy khịt mũi, hỏi tôi có muốn solo không.

Khi ấy sự gắn kết giữa chúng tôi còn non trẻ và vội vã, giống như những phiên bản khác nhau của chính chúng tôi mà cả hai nhìn thấy trong gương khúc xạ mỗi khi chạy qua đường, vội vàng bôn ba trên nhảy dưới tránh, nhưng là chúng tôi luôn luôn mỉm cười, không hề có ngoại lệ nào. Thậm chí cãi nhau đỏ mặt tía tai cũng ngập tràn vui vẻ và thú vị. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh đột nhiên nói, em có chút nhớ anh. Lý Nhuế Xán há miệng, cảm thấy anh ấy muốn nói cái gì, nhưng lại kìm nén, cuối cùng chỉ nói: "Trở về đi, bọn anh phải về bây giờ rồi."

Nhớ lại dáng vẻ ban nãy Tarzan đứng nói chuyện với anh ấy, tôi không buông tha mà tiếp tục.

"Lý Nhuế Xán, em nói là em nhớ anh lắm."

"Đừng nói những điều như vậy, ở đây vẫn còn người."

"Họ không biết mối quan hệ của chúng ta sao? Họ không biết mỗi lần xong trận đấu anh đều đến gặp em sao? Coi như là bọn họ không biết mấy điều này đi, chẳng lẽ họ cũng không biết chúng ta đã cùng nhau giành chức vô địch sao?"

Lý Nhuế Xán cau mày, có vẻ bị tôi chọc đến tức cười. Anh ấy nói rằng ngay cả khi chúng tôi cùng nhau giành chức vô địch, cũng không có nghĩa sẽ ở bên nhau mãi mãi. Tôi nhìn anh chả hé được nửa lời, bóng tối dày đặc trên bầu trời dường như đang khiến sự ghen tị trong lòng tôi ngày càng lớn.

Tôi biết anh không cam tâm tình nguyện rời đi, nhưng tôi vẫn oán hận từng người đồng đội hiện tại ung dung ở bên cạnh anh ấy, hưởng thụ sức mạnh cùng bảo vệ của anh ấy, mà tất cả cái đó từng là của tôi. Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể đứng ở đây, nghe Lý Nhuế Xán nói, em đi đi, cho dù có cùng nhau giành chức vô địch cũng không có nghĩa là sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro