Chương 5: Giấc mộng của tôi và thanh kiếm của người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi đọc kịch bản ngắn ngủi, công việc quay phim đã được đưa vào tiến trình.

Bóng đêm buông xuống ngoài thành Cô Tô, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim hót. Nhìn thoáng qua, bên trong tường thành đèn đuốc sáng rực, dọc theo một con sông xanh biếc đi về phía trước, tất cả đều là sân khấu kịch và quán rượu, vô cùng náo nhiệt. Cô gái mù trên sân khấu ôm đàn tỳ bà hát bình đàn, những sợi dây tơ như cánh hoa bay lướt trên đĩa ngọc, nàng mỉm cười duyên dáng, giọng hát vang tròn, tiếng nói mềm mại của người Ngô.

"Thế nào? Ta không lừa huynh chứ, thành Cô Tô náo nhiệt hơn nhiều so với môn đường chúng ta phải không?" Người đang nói là đệ tử của Bắc Kỳ Tông, khoác trên mình bộ võ phục màu xanh lam, vẻ mặt đầy đắc ý khoe khoang với người bên cạnh. "Phía trước là một quán trà nổi tiếng nhất, đi nào, ta dẫn huynh đi."

Hôm nay hiếm khi Bắc Kỳ Tông đến thành Cô Tô dự thi võ nghệ, đám đệ tử ham chơi của Bắc Kỳ tông cũng nhân cơ hội vào thành thưởng trà nghe nhạc. Dù sao công phu của họ còn chưa thành thạo, sư tôn không cho họ lên thi đấu, vì vậy họ chỉ đến xem các sư huynh sư tỷ biểu diễn, hoàn toàn không có chút lo lắng nào về trận đại chiến sắp tới.

“Đúng là náo nhiệt, nhưng du khách đông đúc, tụ tập lại ở đây thật vô vị.” Người đi bên cạnh mặc một bộ y phục trắng không hoa văn. Đôi mắt y không một gợn sóng, biểu cảm lạnh lùng, giọng điệu cũng nhạt nhẽo, chỉ nhìn thẳng về phía trước mà đi.

"Này, đến đây chơi chẳng phải thú vị hơn việc ngày nào cũng luyện công tu đạo trong môn phái sao?" Đệ tử đó hối hả chạy hai bước đuổi kịp và kéo lấy tay áo của nam tử áo trắng, "Trọng Tuyết ca, vậy huynh thấy cái gì thú vị? Để ta dẫn huynh đi!"

Lý Trọng Tuyết cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc, trêu chọc: "Đương nhiên là... tự ta đi một mình thì thú vị nhất."

Nhìn vẻ mặt uất ức pha lẫn chút ngơ ngác của đệ tử đó, Lý Trọng Tuyết khẽ bật cười. Y nhấc cây quạt gấp lên bằng tay phải, miệng nói: "Đi thôi."

Phía trước có một cây cầu, những hiệp khách cưỡi ngựa trắng lần lượt đi qua con phố. Lý Trọng Tuyết dừng chân trước một quán trà, trên tấm biển đề bốn chữ lớn "Nguyệt Ẩn Sơn Trang", vốn là một tiệm trà, vừa có thể dùng bữa, lại có thể nghỉ ngơi qua đêm. Trong sảnh đường đầy ắp người, buôn bán rất phát đạt. Tiểu nhị nhìn về hướng cửa, một tay cầm ấm trà, nhiệt tình gọi lớn: "Hai vị đại hiệp, mời vào trong, lên lầu hai được không?"

Đệ tử Bắc Kỳ Tông quen thuộc nhanh nhẹn tiến đến trước mặt chưởng quầy, đưa mấy kim tiền gọi một ấm trà Long Tỉnh thượng hạng. Lý Trọng Tuyết ung dung bước lên lầu, tựa vào cửa sổ ngồi xuống.

Y vốn chỉ liếc mắt một cái, lại thoáng thấy bóng người cưỡi ngựa trên cầu khoác áo choàng màu đen tuyền, đang ngoảnh mặt nói chuyện với ai đó. Người này chính là Triệu Vô Hoan của Cảnh Uyên Tông, sư đệ năm xưa của Lý Trọng Tuyết.

Như cảm nhận được ánh mắt không rời của Lý Trọng Tuyết, người nọ bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía người đang ngồi bên cửa sổ quán trà. Nhưng bị song cửa che khuất, người cưỡi ngựa ngẩng đầu cũng không nhìn rõ, bèn thôi không nhìn nữa, quay đầu ngựa đi tiếp.
“A, đó không phải là…” Đệ tử Bắc Kỳ Tông nhìn theo ánh mắt của Lý Trọng Tuyết, tò mò thốt lên.

Lý Trọng Tuyết vội quay đầu đi, cụp mắt đang hướng về người kia xuống, tay trái khẽ vươn ống áo rộng màu trắng, tay phải nhẹ nhàng rót một chén trà, đưa lên môi.

Bên kia sông, trên sân khấu tuồng vang vọng câu hát: “Nhớ chốn nào đã từng gặp gỡ, đối diện tựa như quen thuộc. Sao nơi đẹp đẽ chẳng nổi lời thầm, để nỗi lòng tôi thêm khắc khoải?”

_______________________________

"Cut!" Điền Dã ngồi chồm hổm trước màn hình, cau mày, theo thói quen xoa xoa thái dương. "Phần trước được rồi, phần của Lý Nhuế Xán không có vấn đề gì. Chỉ có Triệu Lễ Kiệt, ánh mắt cậu quá đơ. Cậu cần thể hiện ra cảm giác như có ai đó đang nhìn mình - có thể là người cậu nghĩ đến trong lòng, nhưng cậu không nhìn rõ là ai, cũng có khả năng rất cao không phải người đó."

Khóe môi Triệu Lễ Kiệt hơi giật giật. Quả nhiên thứ duy nhất trừu tượng hơn cả đề bài thử vai của Điền Dã chính là lời chỉ đạo diễn xuất của anh ta. Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Triệu Lễ Kiệt, Điền Dã yêu cầu quay lại cảnh vừa rồi một lần nữa.

Triệu Lễ Kiệt đành lui về, diễn lại một lần nữa. Nhưng xem ra vẫn chưa đạt được sự kỳ vọng của Điền Dã, anh ta cau mày muốn quay lại lần nữa. Nhưng dù có lặp lại bao nhiêu lần, Triệu Lễ Kiệt cũng khó thể hiện tốt cảm giác đó, có thể vì nơi đang nhìn thực sự quá tối, đối diện với song cửa sổ kín mít, cậu khó tránh khỏi việc thể hiện cảm xúc không rõ ràng.

“Triệu Lễ Kiệt cậu đi dặm lại phấn, rồi trở lại đây nhìn hướng cửa sổ quay một lần nữa.”

Triệu Lễ Kiệt cảm thấy có chút bối rối, thầm nghĩ chẳng lẽ vừa rồi câu không quay cảnh nhìn hướng cửa sổ sao? Nhưng là "chàng trai xui xẻo" liên tục bị hô NG, Triệu Lễ Kiệt đành ngoan ngoãn nghe lời đạo diễn đi dặm lại lớp trang điểm. Minh Khai tiến đến đưa cho cậu một gói khăn giấy, nháy mắt an ủi: "Không sao đâu, đạo diễn Điền vốn dĩ quay phim như vậy, ai cũng quen rồi."
Hít sâu hai hơi, Triệu Lễ Kiệt hiên ngang sải bước tiến đến cây cầu. Nhưng khi cậu ngước mắt nhìn lên lần nữa, ô cửa sổ đã được mở ra.

Cuối cùng cậu cũng hiểu ý của Điền Dã khi nói “nhìn hướng cửa sổ quay một lần nữa” là gì. Chỉ thấy Lý Nhuế Xán ngồi bên khung cửa sổ, tay khẽ vuốt ve vạt áo trắng như ánh trăng lấp lánh, mái tóc đen dài được cài bằng chiếc trâm bạc tinh xảo, vài sợi tóc lòa xòa bên má. Ánh mắt anh, ẩn sau song cửa sổ nửa khép, lướt qua Triệu Lễ Kiệt, mang theo một tia hờ hững đầy thu hút. Ô cửa sổ che đi một nửa khuôn mặt xinh đẹp của anh, nhưng không thể che được hết vẻ phiêu diêu, lãng tử.

Triệu Lễ Kiệt còn chưa kịp ngắm nhìn đủ, có lẽ cũng bởi vẻ đẹp của Lý Nhuế Xán quá đỗi hút hồn. Mà Lý Nhuế Xán bỗng nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng đóng ô cửa sổ hướng ra sông, không để lại cho Triệu Lễ Kiệt một bóng dáng nào ngoại trừ song cửa sổ. Trong khoảnh khắc đó, trong đáy mắt Triệu Lễ Kiệt không hiểu sao đột nhiên có chút thất vọng.

"OK!” Điền Dã đang hí hửng nhai cây kem "Cảnh quay này ổn rồi. Triệu Lễ Kiệt tiểu tử này, cậu cần có người dẫn dắt mới được."

Triệu Lễ Kiệt ngơ ngác như vừa tỉnh khỏi giấc mộng: "Ớ, đạo diễn, anh đã quay xong rồi sao?"

“Chứ còn gì!” Điền Dã lén quay cảnh mà không cho cậu biết, cắn miếng kem cười khúc khích, "Bằng không làm sao bắt được khoảnh khắc diễn xuất tốt nhất của cậu?"

Trong những set quay tiếp theo, Triệu Lễ Kiệt tạm thời không có cảnh. Cậu đứng bên cạnh quan sát và học hỏi diễn xuất từ Lý Ảnh đế, không ngừng cảm thán rằng Lý Nhuế Xán thực sự là một con người khác khi đối diện với ống kính, hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật. Khả năng diễn xuất tự nhiên và điêu luyện như vậy, không biết phải học hỏi bao lâu mới có thể đạt được.

Buổi tối trở về khách sạn, Triệu Lễ Kiệt chạy nhào vào phòng Minh Khải, bắt đầu chia sẻ những trải nghiệm trong ngày như thường lệ:

“Anh này, em thấy đạo diễn Điền Dã thật tài ba. Anh ta chỉ cần nghĩ một chút là có cách giúp em quay được cái cảnh cần cảm xúc tuyệt vời ấy."

Minh Khải vừa tắm xong đang lau tóc, hắn ngồi xuống đối diện với Triệu Lễ Kiệt:
“Ồ, cậu nói về cảnh quay bằng ánh mắt à?”

Triệu Lễ Kiệt gật đầu, giải thích: Do cảnh quay qua khung cửa sổ của Lý Trọng Tuyết được quay riêng nên việc Lý Nhuế Xán mở cửa sổ không ảnh hưởng đến tiến trình cốt chuyện, cũng không bị lộ trong khâu hậu kỳ sau này. Nhưng trên thực tế, vào thời điểm này Lý Trọng Tuyết và Triệu Vô Hoan vẫn chưa gặp lại sau bao năm xa cách. Trong cốt chuyện, Triệu Vô Hoan kỳ thực không hề nhìn thấy mặt Lý Trọng Tuyết, chỉ đứng trước khung cửa sổ mơ hồ suy đoán mà thôi.

Ban đầu, ánh mắt của cậu không “get” được đúng trạng thái cảm xúc, vì vậy đạo diễn buộc phải nghĩ cách khác để biến "mơ tưởng" trong đầu thành hiện thực trước mắt, khơi gợi cảm xúc cho cậu.

“Anh ta liền yêu cầu 'sư huynh' của em mở cửa sổ để em có thể nhìn thấy nhân vật, có một người thực sự ở trước mặt, diễn xuất của em sẽ tốt hơn. Anh nói xem, đạo diễn Điền có phải là rất lợi hại không?"

Minh Khải gật đầu trầm ngâm: “Đúng là đạo diễn Điền Dã thực sự rất có năng lực. Nhưng những ý tưởng mà cậu vừa nói đều do chính Lý Nhuế Xán nêu ra. Nghe theo trợ lý nói, anh ấy nhận thấy rằng khi cậu nhìn anh ấy, ánh mắt và cảm xúc của cậu sẽ đặc biệt chân thực - thế nên anh ấy đã hỏi Điền Dã xem có thể thử quay cảnh mở cửa sổ hay không."

______________________________

Ngồi trên giường khách sạn, Triệu Lễ Kiệt vẫn cảm thấy hai bên má nóng bừng. “Ánh mắt và cảm xúc của cậu sẽ đặc biệt chân thực” là ý gì?

Cậu đã cố gắng nhớ lại vô số lần buổi thử vai khi đó, nhưng tất cả những gì cậu có thể nhớ, là hình ảnh đầu óc trống rỗng và sự ngại ngùng đỏ mặt.

Lần thứ hai gặp Lý Nhuế Xán là vào chiều hôm bắt đầu vào đoàn. Lý Nhuế Xán nở nụ cười nhẹ với cậu, lúc đó cậu đã có biểu cảm gì? Chắc không phải lại ngây ngốc nhìn chằm chằm vào người ta chứ?

Nhưng dù sao ảnh đế cũng không dễ gặp như vậy. Hôm luyện đọc kịch bản, Triệu Lễ Kiệt ngồi cách Lý Nhuế Xán rất xa, không nhìn rõ mặt anh. Mãi đến hôm nay quay phim mới có cảnh chung - mà thực ra cũng không thể gọi là cảnh chung, chỉ là Triệu Vô Hoan ngóng nhìn một cách đơn phương thôi.

Nhưng xem ra theo phản ứng của Điền Dã, có vẻ như lời đề xuất của Lý Nhuế Xán là chính xác. Triệu Lễ Kiệt thực sự khó mà rời mắt khi anh ấy xuất hiện.

... Dù sao thì, khuôn mặt của anh ấy dường như sinh ra là để dành cho ống kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro