Chương 14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hàm Ân Tĩnh rất là hoảng loạn. Cô nghe Trí Nghiên hỏi như vậy, có chút vội vã, hoang mang muốn đem bó hoa hồng giấu đi, đáng tiếc cô mua đóa hoa to quá, căn bản là không có chỗ giấu a, vì vậy lại càng hoảng loạn, càng giấu đầu càng hở đuôi, đem bản thân hù sợ đến mặt đỏ bừng.

Phác Trí Nghiên không rên một tiếng đứng nhìn Hàm Ân Tĩnh bộ dáng có chút ngốc, đột nhiên trong tư tưởng lại phiền táo lợi hại. Trên mặt lại nở một nụ cười, bước tới gần Hàm Ân Tĩnh, nói "Thế nào lại khẩn trương như vậy? Thật sự bị tớ đoán trúng rồi sao, là người theo đuổi tặng hoa sao?" nàng đứng trước mặt Hàm Ân Tĩnh, tuy nói chuyện là nói với Ân Tĩnh, thế nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm đóa hoa trong tay Hàm Ân Tĩnh.

Lại còn là hoa hồng đỏ....

Trong ngày hôm nay, lại tặng hoa hồng đỏ.....

Phác Trí Nghiên chăm chút cắn răng, trong tư tưởng lại phiền muộn dừng không được, trên mặt lại còn phải lộ vẻ tươi cười.

Hàm Ân Tĩnh dĩ nhiên cũng không chú ý tới Phác Trí Nghiên khác thường, cô lúc này cũng nhanh quẫn bách muốn chết, quả thật không biết nên trả lời Trí Nghiên như thế nào mới tốt.

"...." hay là, có muốn nói dối một chút hay không, nói hoa này đúng là do người theo đuổi tặng cô.

Thế nhưng...

Nếu Phác Trí Nghiên hỏi người theo đuổi cô là ai thì phải làm thế nào bây giờ? Nói dối lộ ra sẽ càng thêm mất mặt. Hàm Ân Tĩnh thật sự là muốn ôm mặt bỏ chạy. Đáng tiếc cô không thể a ┬_┬.

Cô nhìn Phác Trí Nghiên đang gắt gao nhìn chằm chằm hoa hồng trong tay mình, chỉ cảm thấy bó hoa phá lệ nặng người, bản thân thực sự muốn đem bó hoa này ném đi.

Đáng tiếc vẫn là không thể a ORZ

Cho nên Hàm Ân Tĩnh chỉ có thể "Đủ hậu trứ kiểm bì gập ghềnh*" cùng Phác Trí Nghiên giải thích "Không, không phải, không phải, này, cái này, tớ trên đường trở về đi ngang qua cửa hàng bán hoa, tớ, tớ thấy hoa rất đẹp mắt... Sau đó, sau đó thì mua về. Thì, chính là nghĩ rất xinh đẹp... Sau đó tớ nghĩ, tớ nghĩ.... cho nên là mua đem về. Dù sao trong nhà cũng có nhiều bình hoa như vậy....." Hàm Ân Tĩnh nói đến đây, đột nhiên lại không nói nữa, bởi vì cô đột nhiên nhớ đến, những bình hoa trong nhà đều đã cắm đầy hoa, mà hoa này đều là người trước mặt đưa tới.

[*đủ hậu trứ kiểm bì gập ghềnh = tay chân luống cuống, mặt đỏ vội vàng, da có chút ngưa ngứa = túm lại là không thể tự nhiên được, có chút mắc cở, có chút sợ.]

"....." nội tâm Hàm Ân Tĩnh đầy nội ngưu. Cô thực không dám lần nữa nhìn ánh mắt Phác Trí Nghiên.

Là cười nhạo sao?

Là nghĩ tự bản thân mình mua hoa rất buồn cười sao?

"Ôi chao... hóa ra, nguyên lai là như vậy." Phác Trí Nghiên thật sự nở nụ cười, không biết vì sao nghe Hàm Ân Tĩnh giải thích như vậy, tâm tình nàng đột nhiên thấy tốt lên, vì vậy mở miệng nói với Hàm Ân Tĩnh "Hoa này thật sự rất xinh đẹp a"

Đây là cái cớ ngu xuẩn cỡ nào a....

Cậu là chưa thấy qua hoa hồng sao? Phác Trí Nghiên, cậu là chưa từng gặp hoa hồng có đúng hay không?

Nếu như thần trí Phác Trí Nghiên là thanh tỉnh, nàng khẳng định sẽ tặng cho mình một cái tát lên mặt, đem trạng thái ngu ngốc hiện tại của mình như con ruồi mà đập chết, đáng tiếc, có lẽ đầu óc Phác Trí Nghiên ngày hôm nay có chút không bình thường đi.

Hàm Ân Tĩnh nắm chặt bó hoa trong tay, cẩn cẩn dực dực mà ngẩng đầu lên nhìn Phác Trí Nghiên. cô cho rằng sẽ thấy dáng cười trào phúng của Phác Trí Nghiên, cơ mà có chút ngoài dự đoán của cô, cô đích thực thấy nụ cười trên mặt Trí Nghiên nhưng không phải nụ cười trào phúng, mà là một... nụ cười rất hài lòng?

Hàm Ân Tĩnh lại cúi đầu nhìn hoa hồng trong tay, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Phác Trí Nghiên.

Lẽ nào?

Hàm Ân Tĩnh hiểu lầm, cô liếc mắt nhìn Phác Trí Nghiên, nghĩ thầm: lẽ nào Phác Trí Nghiên thật sự thích hoa hồng?

"Đúng... đúng vậy, rất xinh đẹp." Cô cẩn thận trả lời.

Phác Trí Nghiên cười "Ân" một tiếng

Sau đó, hai người đầu óc có chút không bình thường đứng ở cửa, nhìn nhau cười qua cười lại.

Hình ảnh rất đẹp, dáng tươi cười thật sự rất ngốc.

Cũng may Phác Trí Nghiên là người đầu tiên khôi phục bình thường, nàng nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay Hàm Ân Tĩnh, nói "Ngày hôm nay đi ra ngoài lại mua nhiều nguyên liệu như vậy? là muốn ăn một bữa ngon sao?

Hàm Ân Tĩnh mang theo đống nguyên liệu "ôi chao?" một tiếng nói: "A! A cái kia.... vốn là ngày hôm nay, ngày hôm nay muốn ra ngoài ăn, thế nhưng, thế nhưng có rất nhiều người, cho nên nghĩ tự mua một chút nguyên liệu nấu ăn... cái kia về nhà làm cá ngâm* ăn." Hàm Ân Tĩnh thật sự không thể nói nên lời là bởi vì lễ tình nhân không có ai hẹn, cho nên muốn bản thân vui một chút, mới chuẩn bị làm một bữa ăn ngon. Vì thế có chút vụng về nói qua. Nói xong những lời này, cô ngẩng đầu có chút nghi hoặc nhìn Phác Trí Nghiên" Phác Trí Nghiên... cậu ngày hôm nay, ách, cái kia... cậu ngày hôm nay không đi tìm Hiếu Mẫn, tìm Hiếu Mẫn nói rõ...." Hàm Ân Tĩnh cau mày, có điểm phức tạp với ngôn từ của mình, thế nhưng cô cũng không có từ nào để nói a, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không nghĩ ra a.

Phác Trí Nghiên thấy Hàm Ân Tĩnh hỏi như vậy, cười khổ một tiếng nói rằng "Tìm."

"a, tìm, tìm a, vậy là tốt rồi." Hàm Ân Tĩnh cười mỉa một tiếng, cúi đầu nhìn hoa hồng trong tay mình.

Phác Trí Nghiên tiếp tục nói "Ân, cho nên chia tay."

"A... là, là như thế sao, chia tay là tốt rồi..." Hàm Ân Tĩnh còn đang cúi đầu loay hoay vạch vạch hoa hồng.... nói, sau đó đột nhiên "A?!" một tiếng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Phác Trí Nghiên, kêu lên "Cậu, cậu nói các cậu chia tay?! Là chia tay ý kia sao? Là chia tay tớ nghĩ đến? là chia tay ý kia chia tay?"

Đời này không chừng là lần đầu Phác Trí Nghiên gặp qua Hàm Ân Tĩnh kích động đến như vậy, cũng là lần đầu tiên Phác Trí Nghiên gặp qua Hàm Ân Tĩnh lớn tiếng như vậy. Nàng nhìn Hàm Ân Tĩnh trừng lớn con mắt vốn đã rất lớn, trên gương mặt thanh tú có chút sốt ruột, tóc... tóc dài vừa cắt ở trước ngực, lúc này có chút mất trật tự, một đóa hoa hồng được đặt trước ngực, phản chiếu cho làn da nàng càng thêm nõn nà trắng trẻo.

Phác Trí Nghiên có chút nuối tiếc, nàng là không mang theo camera.

Không có cách nào đem hình ảnh hiện tại của Hàm Ân Tĩnh chụp lại.

"Đúng vậy" Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh, khẽ cười nói "Chia tay, cuối cùng chia tay hòa bình. Cho nên bây giờ tớ là thất tình, thực sự là bi thảm a, hết lần này đến lần khác ngay lễ tình nhân mà thất tình. Sau này làm sao mà qua lễ tình nhân đây?"

Gương mặt Hàm Ân Tĩnh trướng lên đỏ bừng, cô nhìn Phác Trí Nghiên che mặt bi thương (?), suy nghĩ một chút lời vừa nói của bản thân. Bản thân rốt cuộc vừa nói cái gì nha nha nha! Cô dĩ nhiên trước mặt Phác Trí Nghiên bi thương (?) nói "Chia tay là tốt rồi?"

Hàm Ân Tĩnh có chút sốt ruột vội vã mà bước sát vào Phác Trí Nghiên, nói "Tớ tớ tớ, tớ không phải có ý tứ kia, cái kia... chia tay là tốt rồi... cái kia... đều không phải tớ nói... không, đều không phải, là tớ nói, thế nhưng tớ không biết, tớ không biết các cậu chia tay... Cũng không phải...." càng giải thích lời giải thích lại càng không rõ ràng lắm, Hàm Ân Tĩnh gấp đến độ bước sát gần Phác Trí Nghiên. Cô khẩn trương nhìn Phác Trí Nghiên nói rằng "Cái kia, cái kia... tớ đều không phải có ý đó."

Hô hấp ấm áp đều phun ở trên mặt, gương mặt Hàm Ân Tĩnh đột nhiên phóng lớn trước mặt Phác Trí Nghiên. Phác Trí Nghiên thậm chí cảm nhận được mùi thơm ngát từ hoa hồng trong tay Hàm Ân Tĩnh

"Tớ biết" Phác Trí Nghiên nói, nhịn không được vươn cánh tay, vén lên những sợi tóc mất trật tự trước mặt Hàm Ân Tĩnh, "Yên tâm, tớ sẽ không tức giận."

"...a", Hàm Ân Tĩnh nghe Phác Trí Nghiên nói như vậy rốt cục thở dài một hơi, sau đó lui lại mấy bước, cẩn thận liếc mắt nhìn Phác Trí Nghiên mở miệng nói rằng "A... kia, vậy là tốt rồi."

"Phốc..." Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh như vậy, cười khẽ ra.

Hàm Ân Tĩnh nhỏ nhỏ tâm tình liếc mắt nhìn Phác Trí Nghiên sau đó mở miệng nói rằng "Ách... Phác Trí Nghiên cậu có muốn đến nhà cùng tớ ăn không?"

Vẫn là từ lúc Phác Trí Nghiên nhận thức Hàm Ân Tĩnh, Hàm Ân Tĩnh chủ động một lần. Nàng có chút nghi hoặc cúi đầu nhìn Hàm Ân Tĩnh, chỉ thấy vẻ mặt đối phương co quắp đứng ở đó.

Phác Trí Nghiên nhịn không được nở nụ cười. Nguyên bản phiền muộn chợt biến mất không còn, nàng nhìn Hàm Ân Tĩnh, trêu ghẹo cười nói "Ân Tĩnh là đang an ủi người thất tình tớ sao?"

Hàm Ân Tĩnh liếc mắt nhìn Phác Trí Nghiên, sau đó thì không nói lời nào.

Rốt cuộc cam chịu.

Phác Trí Nghiên cũng không có dự định cứ như vậy buông tha Hàm Ân Tĩnh, nàng khom lưng kề sát vào Hàm Ân Tĩnh, cười hỏi "Ân? Phải?"

Hàm Ân Tĩnh đỏ mặt. Cô cầm hoa hồng trước mặt, đáp phi sở vấn "Tớ, làm cá ngâm ăn rất ngon... mà, hơn nữa các món khác cũng rất ngon."

Hảo khả ái.

Phác Trí Nghiên rất chăm chú nghĩ như vậy. Nàng thậm chí nghĩ muốn đưa tay chọc chọc mặt Hàm Ân Tĩnh.

Hảo khả ái.

Hảo khả ái.... thật muốn chụp một tấm.

"Được rồi" nàng nhìn Hàm Ân Tĩnh nói "Cá ngâm thật sự ăn ngon sao?"

Hàm Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn Phác Trí Nghiên, lần này trong mắt không mang theo cẩn cẩn dực dực, mà mang theo một chút vui mừng, nàng gật đầu nói "Đúng vậy, tớ làm rất nhiều lần, ăn rất ngon." Sau đó cô ôm hoa đi phía trước, vừa đi vừa nói "Cái kia, nhanh vào đi thôi, bên ngoài lạnh lẽo."

Phác Trí Nghiên bước lên vài bước, đoạt lấy mấy túi nguyên liệu nấu ăn trong tay Hàm Ân Tĩnh, cười nói "Ngoại trừ cá ngâm, còn có gì ăn ngon nữa không?"

"Ân..." Hàm Ân Tĩnh chăm chú tự hỏi một chút, nói "Còn có cánh gà nướng, cậu thích ăn không?"

"Ân, ăn ngon tớ đều thích."

"Ách, được rồi, hẳn là có thể đi."

"Ha ha..."

"..."

Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh bên cạnh không nói lời nào, nhìn cô trầm mặc đi mở cửa phòng làm việc, đột nhiên có một loại ảo giác. Có một cảm giác bản thân là không phải đi phòng làm việc của Hàm Ân Tĩnh, mà là cảm giác cùng Hàm Ân Tĩnh về nhà.

Nhà sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro